Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 335: Không tập (1-2)




Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tiêu diệt năm trămMã Đao Vệ và Mã Hoành, mục đích chúng ta tới Tây Tử Bình xem như đã đạtđược rồi. Đội trưởng Hổ Linh, ngươi áp giải đám tù binh này về Hắc Thạch Thành bảo, cho bọn chúng đi đào khoáng. Đám người này đều là Lực Sĩ tuvi lực lượng mạnh mẽ, tới làm việc ở mỏ khoáng cũng không có vấn đề gì.Chẳng qua cần dùng xích sắt tinh khiết khóa tay bọn chúng lại, không đểbọn chúng chạy mất.

Ngừng một chút hắn mới lại nói tiếp:

- Chi Ni Nhã ngươi cũng về Hắc Thạch Thành bảo đi. Ta và Thanh Thủy đi đến phía trước xem một chút về Giáp Tự Quân xem.

Tiêu diệt năm trăm Mã Đao Vệ và Mã Hoành xong, đúng là mục đích tới Tây Tử Bình đã đạt được rồi. Ở lại chỗ này chờ đợi cũng không còn ý nghĩanữa. Hồ Linh hiểu được mệnh lệnh của Phó Thư Bảo. Hắn đã ra lệnh nhưthế, nàng khẳng định phải chấp hành, cho nên lập tức gật đầu làm luôn.

Chi Ni Nhã dù rất muốn đi cùng Phó Thư Bảo nhưng nghĩ lại một chút, bây giờ tu vi lực lượng của mặc dù nàng có Băng Phách Thạch trợ giúp nên đã tăng nhiều nhưng vẫn chưa đạt được tới cảnh giới Nguyên Tố Lực. Mặc dùcó thắt lưng Lực Luyện Khí lợi hại như vậy, nhưng trước mặt cao thủ chân chính thì kể cả khả năng bảo vệ mình cũng khó, sẽ trở thành phiền toáicho Phó Thư Bảo. Lời nói xin theo đã tới miệng rồi, cuối cùng nàng vẫnphải nuốt trở về.

Chi Ni Nhã và đại đội Hồng Giáp Thị Vệ ápgiải hơn hai trăm tù binh trở về Hắc Thạch Thành bảo. Phó Thư Bảo vàThanh Thủy liền nhanh chóng truy đuổi về hướng ngược lại.

Lúc tới thì cưỡi ngựa, giờ truy tìm tung tích Giáp Tự Quân, Phó Thư Bảo cưỡi trên cặp mông tuyệt đẹp của Thanh Thủy.

Bầu trời cao và trong vắt, nhìn khắp nơi đều là màu xanh lam không bờbến. Những đóa bạch vân biến hóa đủ các hình dáng, trôi qua bên người.Cưỡi một mỹ nữ bay trên bầu trời, quan sát cảnh sắc tráng lệ của mặtđất, trong lòng Phó Thư Bảo vô cùng kích động.

Lực Sĩ tuluyện đến cảnh giới Vĩnh Hằng Lực là có thể dùng tu vi lực lượng mạnhmẽ, kỹ năng đặc thù để ngưng tụ thành Lực Lượng Chi Dực rồi. Thật ra Lực Lượng Chi Dực giống như là quyền kình, đánh ra cách không, dù không cóhình dáng như nắm tay nhưng cũng có hiệu quả công kích. Lực Lượng ChiDực cũng như vậy, dù không có hình dáng thực chất như cánh các loài chim nhưng vẫn có thể dùng để phi hành.

Lực Sĩ bất đồng nằm giữlực lượng Nguyên Tố có đặc tính bất đồng. Trong đó Lực Sĩ nắm giữ lựclượng mộc Nguyên Tố thì Lực Lượng Chi Dực sẽ có tốc độ phi hành nhanhnhất. Lực Sĩ nắm lực lượng kim Nguyên Tố, cánh sẽ kiên cố nhất, có lựccông kích mạnh nhất. Mà Luyện Lực Sĩ nắm năm loại lực lượng Nguyên Tốlại bất đồng, cũng là mạnh nhất, bởi Lực Lượng Chi Dực có tính chất đặcbiệt của các loại Nguyên Tố.

Cảm thụ dòng khí do Lực LượngChi Dực chuyển động sinh ra, lực lượng mạnh mẽ đang vận hành, trong lòng Phó Thư Bảo không nhịn được mà cảm thấy thèm muốn, khát vọng cũng cóđược một đôi Lực Lượng Chi Dực như vậy. Chẳng qua tu vi lực lượng bâygiờ của hắn thì không bao lâu nữa hắn cũng sẽ có thể có Lực Lượng ChiDực của Luyện Lực Sĩ, bay lên trời cao, ngao du khắp nơi.

Phi hành một mạch, tìm tòi một đường, cự ly hai trăm dặm đã qua rất nhanh.

- Thanh Thủy, lúc trở về ta sẽ chế cho ngươi một bộ dây cương. Ta kéothì ngươi dừng lại, ta vỗ mông ngươi một cái thì ngươi bay tiếp, giốngnhư cưỡi ngựa ấy, không biết có được không?

Phi hành buồn chán, tâm tư Phó Thư Bảo cũng hơi bất bình thường.

- Tốt lắm, chủ nhân, người thích làm thế nào cũng được.

Thanh Thủy đáp rất trung thực.

Phó Thư Bảo sẽ không làm như vậy. Chỉ là lúc này hắn đang nhàm chán,nói đùa với nàng một chút thôi. Thanh Thủy mặc cho dù luyện nô của hắnnhưng hắn vẫn hành động rất có chừng mực.

Đang cười thì Thanh Thủy đột nhiên nói:

- Chủ nhân, phía dưới có động tĩnh.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong một thung lũng ít cây, hai đội nhânmã đang giao chiến, bụi cát cuồn cuộn. Tiếng chém giết ẩn hiện truyềntới, thảm thiết mà hùng hồn.

- Hạ xuống xem một chút!

Phó Thư Bảo vội nói, hai đùi ép chặt vào cặp mông của nàng, sau đó cúingười thấp xuống. Ở trên trời cao, không ngồi ổn định không được. Đươngnhiên tình huống đặc thù sẽ có hành vi trục lợi đặc thù. Lúc đó thì hắnchẳng thèm kể tới lý do nào hết.

Vù vù! Một đôi luyện chi thu lại. Cơ thể nhất thời rơi xuống phía dưới rất nhanh. Trong tích tắc,tiếng gió gào thét giống như có một viên thiên thạch giáng xuống vậy,khiến cho lòng người lo lắng. Rơi xuống một đoạn, Thanh Thủy lại từ từmở đôi Lực Lượng Chi Dực ra, cản gió để thế rơi chậm lại nhiều. Lúc nàycảnh phía dưới đã trở nên rõ ràng rồi.

Đang giao chiến dướithung lũng chính là đại đội tác chiến đặc chủng Độc Lang Tộc của Độc ÂmNhi. Bên còn lại là Giáp Tự Quân giả dạng thành cường đạo, nhân số không phải là một trăm mà những sáu trăm!

Chiến đấu vừa mới bắtđầu không lâu. Chiếm ưu thế về nhân số, Giáp Tự Quân ép sát tới, chiếnsĩ Độc Lang tộc bị ép phải lui lại. Nhưng phía sau đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc không xa là vách núi, sắp sửa không có đường lui nữa rồi. Tình thế khẩn trương, đối với đại đội tác chiến đặc chủng củaĐộc Lang Tộc hoàn toàn không có lợi.

- Xem ra Âm Nhi gặp phải đội của Vu Chương rồi. Vu Chương nọ cũng không phải kẻ ngu, để một bộphận chiến sĩ đi trước dò đường, bản thân lôi theo mấy trăm tinh binh hộ vệ.

Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một nụ cười lạnh.

- Thanh Thủy, giảm tốc độ, ta muốn bắn chết Vu Chương!

Lao từ bên trên xuống, nhìn khắp chiến trường bên dưới, đúng là thời cơ tốt nhất để dùng Lực Luyện Khí Thiên Trúc Cung bắn giết thống soái củađối phương.

Lực Lượng Chi Dực rất lớn đập nhẹ nhàng một cái,giữ cơ thể nhất thời dừng lại trên không trung một chút, tiếp đó mới từtừ rơi xuống. Ngồi chắc trên mông Thanh Thủy, Phó Thư Bảo liền lôi Thiên Trúc Cung ra, đặt ba mũi Xà Nha Tiễn lên dây cung. Một cung ba tên bắnra đối với hắn giờ đã như xe nhẹ đường quen rồi.

Trong chiếntrường chém giết rung trời, mỗi giờ mỗi khắc đều có người ngã xuốngtrong vũng máu. Mọi người đều phải tập trung tinh lực rất cao, chỉ hơikhông cẩn thận sẽ mất mạng ngay. Cả chiến trường không có ai chú ý trênbầu trời xuất hiện một con chim lớn hình người và một thiếu niên đangngồi trên một chiếc "ghế" mềm mại. Nguy hiểm yên lặng tới gần, khó cóthể phát hiện.

Thật ra sở dĩ có thể hành động im ắng tới mứcnày có liên quan tới tu vi lực lượng cảnh giới cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực của Thanh Thủy. Giờ phút này nàng giống như một cơn gió vô hình, một chiếclông bay nhẹ nhàng. Nếu muốn phát hiện được sự tồn tại của nàng thì ítnhất cũng phải có thực lực ngang vậy!

Âm thầm không tiếng động, đúng là điều kiện cần phải có để săn giết mục tiêu.

Đây là lần đầu tiên Phó Thư Bảo từ trên không săn giết mục tiêu nhưng hắn cũng không lo lắng chút nào, tâm cảnh yên tĩnh.

Chiến trường phía dưới dù hỗn loạn nhưng có một giới tuyến rất rõ ràng. Một bên giới tuyến là đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc, một bên khác là quân tinh nhuệ của Giáp Tự Quân và Vu Chương. Bọn họ bứctới từng bước một, chiến sĩ Độc Lang tộc dù bị ép lui lại phía sau nhưng trận hình tuyệt đối không hoảng loạn chút nào. Chiến sĩ Độc Lang tộcđứng phía trước cầm thuẫn lớn trong tay, ngăn cản cung nỏ và trườngthương của đối phương đâm tới. Người phía sau lại thò trường thương củamình qua khe tấm thuẫn để phản kích. Đi cuối cùng là cung tiễn thủ. Bọnhọ không ngừng bắn tên lên bầu trời phía đối diện, bắn giết chiến sĩGiáp Tự Quân đang bức tới.[/CHARGE][/HIDE]

Từ lúcchiến đấu bắt đầu tới giờ, trên mặt đất không có một thi thể chiến sĩĐộc Lang tộc nào, chỉ có một số chiến sĩ không tránh đòn được mà bịthương với mức độ khác nhau thôi.

Tình huống như vậy, bây giờ là rất tốt nhưng chỉ qua một lúc nữa, chiến sĩ Độc Lang tộc không cònchỗ nào lui lại, vậy kết quả sẽ rất bi thảm rồi. Sáu trăm tinh nhuệ củaGiáp Tự Quân, hơn nữa còn có Lực Sĩ Vu Chương cấp Vĩnh Hằng Lực. Lựcchiến đấu của chiến sĩ Độc Lang tộc có mạnh mấy cũng khó tránh khỏi vậnmệnh bị tiêu diệt.

Nhưng cơ hội chuyển biến lại xuất hiện trên bầu trời.

Ánh mắt đảo qua chiến trường phía dưới, Phó Thư Bảo đã tìm thấy rấtnhanh một đại hán cao lớn đang đứng vững như tháp sắt. Kẻ nọ cầm một đôi rìu chiến rất kinh khủng, lớn như cánh cửa, bước đi nặng nề, bức vềphía trận doanh Độc Lang Tộc. Khí thế đó giống như núi cao, giống nhưbiển rộng, áp bức khiến người ta có cảm giác hít thở khó khăn. Khí tứcsát lục như vậy không phải thứ hình thành một sớm một chiều, cũng khôngphải tự dưng mà có mà là dùng máu tươi trên chiến trường luyện thành!

Hắn chính là Vu Chương, Vạn Vũ Tướng, quân đoàn trưởng Giáp Tự Quân của quân đoàn Hổ Uy!

Mục tiêu của Vu Chương chính là thống lĩnh đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc, Độc Âm Nhi.

- Ha ha... Lão tử còn chưa tới Hạp Cốc Quan giết các ngươi, các ngươilại dám tự mình mang tới cửa. Nữ tử Độc Lang Tộc kia, lão tử nể ngươi là tướng tài khó có được, không bằng về làm phu nhân tướng quân của lão tử đi. Sau này phu thê chúng ta cùng nghe theo lời của Lạc quân đoàntrưởng, vinh hoa phú quý không thiếu, tốt hơn ngươi đi làm thủ hạ choPhó Thư Bảo kia cả vạn lần!

Bước từng bước đi đến, mỗi bướcchân của Vu Chương đều để lại vết chân rất rõ ràng. Bởi vậy có thể thấylực lượng của hắn kinh khủng tới mức nào!

- Đồ ngu! Loạingười như ngươi, dù có xách giày cho ta cũng không xứng, không ngờ cònmuốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Có gan thì cho người của ngươi lùilại, chúng ta đơn đả độc đấu!

Ở thế bất lợi, Độc Âm Nhi vẫn không hoảng loạn chút nào, cơ trí cũng không giảm.

- Ha ha, nếu ta đồng ý với ngươi thì mới là kẻ ngu xuẩn thật! Ta xemngươi còn cố gắng được bao lâu nữa. Chờ một lúc nữa, người của ngươichết hết, ta sẽ cho ngươi cầu xin dưới hông ta! Ăn một rìu của ta đi!

Vừa nói, đột nhiên Vu Chương vọt lên không, một đôi rìu chiến chém thẳng về phía Độc Âm Nhi.

- Song Phủ Sát, Lôi Đình Nộ!

Ào! Sóng công kích xẹt qua hư không. Tất cả không khí trong không gianđều bị đôi rìu chiến của Vu Chương đánh tan. Tiếng xé gió của lưỡi rìusắc bén vang lên rất rõ, thậm chí ẩn hiện có thể thấy trên lưỡi của haithanh rìu chiến có tia lửa lóe lên!

Đặc tính lực lượng của hắn không ngờ lại là hỏa Nguyên Tố.

Hai rìu chém xuống từ trên không, khí nóng ập tới trước. Đôi mày thanhtú của Độc Âm Nhi nhíu lại. Nàng vốn định ném độc dược ra nhưng kình khí của Vu Chương quá mạnh mẽ, cách không đánh tới mà như có một cơn giómạnh thổi qua. Nhiệt độ đi kèm cũng rất cao. Như vậy phấn độc còn chưaném đến người Vu Chương, đầu tiên sẽ bị khí kình mạnh mẽ thổi bay rakhỏi phạm vi trận doanh của đối phương, hơn nữa còn bị nhiệt độ cao đốthủy hết toàn bộ, căn bản không thể gây tổn thương cho Vu Chương!

- Đều là tại ta. Hai trận thắng lợi, cho rằng Giáp Tự Quân chỉ đến nhưvậy, không ngờ lại gặp phải đại bộ phận quân của Vu Chương. Nếu như tatập hợp với đám người Chu Di Mộng thì tốt rồi, làm sao có thể thế này...

Mặc dù có thủ đoạn luyện chế độc và thi độc tuyệt đỉnh nhưng lúc này,đối mặt với Vu Chương chiến đấu dùng lực lượng thuần túy, thủ đoạn củaĐộc Âm Nhi cũng mất đi hiệu lực. Không có đủ kinh nghiệm chiến đấu, cũng thiếu kinh nghiệm chỉ huy quân đội tác chiến trong hiểm cảnh và thếyếu, nhất thời trong tâm trạng nàng loạn cả lên.

- Ha ha! Ngoan ngoãn nằm xuống cho lão tử đi!

Tiếng rống to lại truyền từ miệng Vu Chương tới. Tên kia đúng là đangđắc ý cực điểm đến quên cả hình tượng! Độc Âm Nhi ngẩng phắt đầu, đangmuốn phản kích thì đột nhiên nhìn thấy một con chim lớn hình người âmthầm hạ xuống. Mặc dù không có âm thanh gì nhưng tốc độ của nó lại cựcnhanh!

Liếc mắt một cái, Độc Âm Nhi đã nhận ra, con chim lớnhình người kia là Thanh Thủy, mà thiếu niên ngồi trên mông con chim kialà Phó Thư Bảo.

- Đáng giận. Cái tên này, không ngờ lại cưỡi trên mông người ta!

Độc Âm Nhi đột nhiên rống to một tiếng, chân điểm một cái, cơ thể vùmột cái liền lui lại phía sau, nháy mắt đã trốn lại phía sau hơn mườibước!

Giao chiến sinh tử, nguy cơ tới tính mạng, Độc Âm Nhikhông quan tâm tới tính mạng những người xung quanh, không quan tâm tớibất cứ gì khác mà lại mải ăn dấm chuyện Phó Thư Bảo ngồi lên mông ThanhThủy!

Ầm ầm! Đầu tiên là tiếng kình khí chém trúng mặt đất,cuốn lên hai cột sóng đất cao quá đầu người. Hai chiếc rìu chiến của VuChương chém nặng nề vào mặt đất. Trong tích tắc nọ, mặt đất cũng chấnđộng một chút. Hai khe nứt lớn hiện ra dưới lưỡi rìu, vẫn kéo dài tớidưới chân Độc Âm Nhi!

Uy nghiêm của mãnh tướng, một kích lôi đình!

Một đòn đánh trượt, Vu Chương không truy kích Độc Âm Nhi tiếp mà chuyển rìu, ném lên bầu trời.

Tiếng hô kinh ngạc của Độc Âm Nhi đã nhắc nhở rất rõ ràng. Nhưng hắnkhông có bao nhiêu thời gian để ý tới chuyện khác thì cảm giác nguy hiểm ập tới. Hắn quyết đoán ném luôn rìu chiến đi, tranh thủ thời gian phảnứng tiếp!

Người có thể không tập thì ít nhất cũng phải là một Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực. Điểm này trong lòng Vu Chương hiểu rấtrõ.

Nhưng kế hoạch thì tốt, hiện thực lại quá tàn khốc. Haichiếc rìu chiến thoát tay bay lên, cũng nghe thấy ba tiếng gió vù vùvọng lại. Ba luồng lửa đột nhiên tiến tới trước người hắn! Trái, giữa,phải, ba hướng đều bị bao phủ!

- Đánh rơi!

VuChương cũng rất mạnh mẽ, rống giận một tiếng, mặc kệ rìu chiến thất bại, hai quyền xoay mình đánh ra. Đồng thời cơ thể hắn cũng lách mạnh sangphải để tránh mũi tên bên trái. Ý định của hắn vốn là dùng nắm tay đánhrớt mũi tên phía bên phải và ở giữa, tránh né mũi tên phía trái.

Ý nghĩ này cũng đúng, nhưng...

Xoẹt, xoẹt!

- Á...

Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên từ miệng Vu Chương. Máuthịt bay tung. Cơ thể như tháp sắt của hắn ngã ầm ầm xuống mặt đất.

Song quyền của hắn đúng là đánh chính xác lên trên hai mũi Xà Nha Tiễn. Cho dù cung mạnh, tên bén tới đâu thì dưới đôi tay sắt này của hắn vẫnbị ngăn lại, cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương tới hắn. Nhưng đâylà Lực Luyện Khí Thiên Trúc Cung, mũi tên lại là Xà Nha Tiễn. Hắn đưatay tới cản, kết quả chính là song quyền bất ngờ bị bắn nát, mà mũi tên ở giữa sau khi bắn nát bàn tay của hắn cũng tiếp tục bắn trúng ngay tráitim hắn!

- Xem ra ta đánh giá cao kẻ này rồi. Ngu ngốc đúng là ngu ngốc. Xà Nha Tiễn có thể dùng tay ngăn sao?

Phó Thư Bảo thầm khinh thường.

Thanh Thủy đột nhiên hạ xuống, quanh cơ thể đột nhiên hình thành một cơn lốc thật lớn.

- Phong Chi Nộ Hống, Long Quyển!

Bây giờ đúng là lúc Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực biểu diễn rồi.

Cuộc chiến tiếp theo chẳng có gì phải bàn nữa.

Binh chia làm năm đường, hành quân liên tục. Toàn bộ hai ngàn năm trămnhuệ binh đến từ Anh Thạch Thành đều tan rã, hai Đại tướng quân thốnglĩnh đều bị giết chết. Thủ hạ liên tục bị giết, cho dù có lọt lưới thìcũng bị những tên thám báo hành tung quỷ dị. Nhưng Phó Thư Bảo cũngkhông sợ những tên thủ hạ chạy trốn kia báo tin tức này cho Anh ThạchThành.