Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 363: Nhân cách phức tạp




Trong nháy mắt đã giết bốnngười, Phó Thư Bảo lại thoải mái giống như vừa câu được bốn con cá vậy.Hắn xoay người lại, cười lạnh nhạt nói:

- Nếu ta không bày mưu thì hiện giờ chắc đã nằm trên mặt đất, hài cốt bị thiêu thành tro rồi đúng không?

- Ngươi... Làm sao ngươi biết ta muốn đối phó với ngươi?

Đây là chuyện Tây Thiết muốn biết nhất.

- Ngươi là kẻ bụng dạ hẹp hòi, nửa đêm mang mấy thủ hạ hung thần ác sáttới tìm ta. Trong tháp này lại không đốt đèn, bọn chúng lại càng áp bứctới. Lão tử nếu một điểm này mà cũng không nhận ra thì trí thông minhkhông phải cũng bằng ngươi sao?

Phó Thư Bảo cười nói.

- Đáng giận... Phần Thiên Hỏa Long Quyền!

Thủ hạ tâm phúc bị giết sạch, lại bị trêu chọc như vậy, Tây Thiết dù cólà bồ tát bùn thì cũng phải nổi trận lôi đình, càng huống chi hắn làngười muốn giết Phó Thư Bảo! Rống giận một tiếng, không khí quanh thânthể hắn đột nhiên bị thiêu đốt. Một luồng lửa bỗng hiện ra bên trongtháp u tối, như sắp hình thành một con hỏa long vậy.

- Ta khinh. Ngươi cũng đừng cậy mạnh nữa. Đến lúc phải ngã ngươi còn không ngã được sao?

- Mẹ nó, ngươi lảm nhảm gì đó? Đừng cho là một chút độc dược nát đó có thể đánh ngã được ta!

Lời dứt quyền động, tụ thành một nắm tay bừng lửa bay về phía Phó ThưBảo. Mặc dù không phải là long hình chính thức nhưng cũng đã có bảy phần tương tự, hình thái hung ác vô cùng, quyền thế cũng bá đạo vô cùng!

- Ngã.

Phó Thư Bảo vung quyền đánh tới, lại là một quyền băng sương. Băng vàhỏa đối đầu, thủy khí bị chưng bay, ánh lửa cũng bị đánh tứ tán. Khônggian bên trong tháp cũng bị chấn động một chút.

Phịch. Ngay lúc băng sương quyền của Phó Thư Bảo đánh tan Phần Thiên Hỏa Long Quyền của Tây Thiết, quả nhiên hai đùi Tây Thiết nhũn ra, ngã lănra mặt đất.

- Thế này... Ngươi dùng loại độc gì chứ ? Vì sao thân thể ta lại không có chút sức lực nào nữa?

Tới lúc này, không ngờ Tây Thiết lại không có chút sợ hãi nào.

Phó Thư Bảo cười khanh khách, đi tới trước người Tây Thiết, ngồi chồm hỗm xuống.

- Tây Thiết huynh, độc này của ta là do vợ ta trải qua hai mươi tám công đoạn mới luyện thành, là loại hương đòi mạng. Người bình thường ngửiphải thì không chết không xong. Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực mạnh mẽ nhưngươi, dù không thể lấy mạng ngươi ngay nhưng khiến ngươi mất đi nănglực chiến đấu cũng là chuyển rất bình thường thôi.

- Cầm giải dược tới đây.

Tây Thiết nói.

- Ha ha ha...

Phó Thư Bảo cười to, nhưng lại là che miệng cười, khiến cho tiếng cười không quá lớn, không truyền ra bên ngoài từ đường.

- Ngươi cười cái gì? Ở trên địa bàn của Bán Thú Nhân Tộc chúng ta, chẳng lẽ ngươi có gan làm tổn thương ta sao?

Tây Thiết khinh thường nói.

- Ồ, đúng rồi. Ngươi là đại nhân thống lĩnh chiến sĩ bộ lạc Bán Thú Nhân Tộc các ngươi. Ta suýt nữa đã quên mất thân phận quan trọng đó củangươi. Thật thứ lỗi, xấu hổ quá...

Phó Thư Bảo cười nói:

- Nhưng ta đang suy nghĩ một chút. Đêm nay chắc ngươi mang người tới phụ trách bảo vệ Thạch Tháp Từ Đường phải không? Nếu không thì ngươi cũngkhông mang ta tới nơi này ám hại.

- Thế thì sao?

- Không có gì đặc biệt. Chỉ là ta hiểu rõ, chỗ này đêm nay sẽ không có người khác tới thôi.

Phó Thư Bảo đáp.

- Lải nhải ít thôi. Đưa giải dược ra đây. Ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. nếu không, nếu không... Hừ!

Tây Thiết phát ra tiếng hừ lạnh từ lỗ mũi.

- Ta rất muốn biết nếu ta không đưa ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?

Phó Thư Bảo hỏi.

- Kết cục của ngươi sẽ rất bi thảm! Mẹ kiếp, mau đưa giải dược ra đây! Nếu không lão tử sẽ tức giận đó!

- Đến giờ ngươi còn nghĩ là ta không dám gây tổn thương cho ngươi sao?

Phó Thư Bảo nhìn Tây Thiết rất nghiêm túc. Thật sự là hắn cảm thấy kỳquái phi thường. Chuyện đã tới mức này rồi, nếu là người khác thì đã sớm cầu xin tha thứ để bảo vệ tính mạng rồi, thế mà Tây Thiết này lại còncuồng vọng tự đại như vậy, cũng không hiểu là sự tự đại này tới từ đâunữa.

- Hừ! Ngươi không dám đâu!

Phó Thư Bảo nhất thời sửng sốt một chút, sau nửa ngày mới cười nói:

- Cho dù thế nào thì người như ngươi cũng là dạng cực phẩm rồi. Trướckia lão tử chưa từng gặp, hiện tại gặp rồi, ta cũng không nói nhiều vớingươi nữa, cứ thật thà nói cho ngươi biết nhé. Trước mặt ngươi có haicon đường. Một là cho ta biết làm thế nào mà Bán Thú Nhân Tộc các ngươilại khiến Lực Sĩ biến thành mạnh mẽ nhanh như vậy. Sau khi nói xong tasẽ cho ngươi giải dược. Con đường thứ hai là tiếp tục ra vẻ với lão tử,sau đó đi tìm chết đi.

- Cái gì? Ngươi lại có gan giết ta sao?

Dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, trên khuôn mặt TâyThiết liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không tin nổi là trong từ đường củaBán Thú Nhân Tộc, không ngờ lại có người dám nói với hắn như vậy!

- Mẹ kiếp! Không cho ngươi chút đau khổ thì ngươi còn cho là lão tử nói đùa với ngươi phải không?

Đột nhiên Phó Thư Bảo đạp chân lên mũi Tây Thiết. Rắc một tiếng giòntan, xương mũi hắn gẫy nát, máu tươi từ mũi phun ra ướt cả giày lựclượng của Phó Thư Bảo.

- Con mẹ ngươi...

Một luồng hàn quang lóe lên ngay khi Tây Thiết vừa nói.

Răng rắc! Bàn tay phải và cổ tay Tây Thiết liền tách rời nhau.

Nếu như một cước dẫm gãy mũi chỉ là cảnh cáo thì Tây Thiết kia tuyệt đối đã lờ đi cảnh cáo này rồi. Thế nên hắn đã khiến tay hắn rời thân thể!

Sự âm tàn của Phó Thư Bảo thoáng cái đã tăng lên tới mức khiến hắn sợhãi! Cũng ngay lúc này, hắn mới ý thức được là tính mạng mình thật rađang nằm trong tay thiếu niên trước mắt mà hắn vẫn bắt nạt này!

- Á...

Tiếng kêu thảm thiết lúc này là cách duy nhất để Tây Thiết giảm bớt đau đớn.

Luyện Linh Lực đột nhiên phát ra, hình thành một cái lồng nhỏ, ngăn cảntoàn bộ không gian bên trong Thạch Tháp Từ Đường với bên ngoài. Do đó,dù Tây Thiết có kêu to tới đâu thì bên ngoài cũng là gió lặng sóng yên,không ai nghe thấy.

- Hiện giờ đã hiểu rõ tình huống chưa?

Phó Thư Bảo đặt Xà Nha Kiếm lên ngực Tây Thiết, cọ cọ, lau vết máu trên đó, lạnh lùng nói.

- Ngươi... Sẽ hối hận!

- Hận con mẹ ngươi! Chết đi!

Bị sự ngu xuẩn ngoan cố của Tây Thiết khơi dậy lửa giận, Phó Thư Bảo liền chém mạnh Xà Nha Kiếm xuống phía cổ Tây Thiết.

- Chờ một chút!

Tây Thiết đã hoàn toàn tin tưởng Phó Thư Bảo tuyệt đối sẽ không do dự mà chặt đứt đầu hắn, giống như vừa chặt cổ tay hắn vậy. Toàn thân ngườinày đều là tà khí, giết người mà mặt vẫn tươi cười hớn hở. Tây Thiếtcũng biết, ngoại trừ thỏa hiệp ra, hắn không còn con đường nào đi đượcnữa.

Xà Nha Kiếm tạm dừng trên cổ Tây Thiết. Phó Thư Bảo cười nhạt nói:

- Cuối cùng ngươi cũng hiểu rõ rồi. Ngoan ngoãn đi. Bán Thú Nhân Tộc các ngươi tại sao có thể khiến Lực Sĩ trong thời gian ngắn trở nên mạnh mẽhơn như vậy hả?

- Đáp án ở ngay bên trong cột đá. Ta nghe tộc trưởng vô tình nói tới một lần, đó là Luyện Lực Sĩ truyền từ thời đại khởi nguyên tới nay, đã tuthành linh tính như nhân loại. Là nó trợ giúp chúng ta trở nên mạnh hơn.

Tây Thiết giơ cánh tay đã bị chặt đứt, chỉ về phía cột đá ở trung tâm Thạch Tháp Từ Đường.

Ban ngày hấp thu ánh nắng, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng trắng trẻo kỳdị, chất liệu như mỹ ngọc. Đêm tới nó lại tản đi tất cả ánh sáng, tốiđen như mực, hoặc giống như loại đá bình thường vậy.

- Chỉ một cây cột đá mà có thể biến các ngươi thành mạnh mẽ sao? Mẹ ngươi, ngươi đang lừa lão tử à?

Phó Thư Bảo cũng không tin.Hắn dò xét một chút, kết quả vẫn có cảm giác như cũ. cây cột đá như mỹngọc nối tới đỉnh tháp này chẳng phát ra được chút linh khí nào, cũngkhông có chút lực lượng dao động, càng nhìn càng không thấy hoa văn máuđặc biệt của Luyện Lực Khí, chỉ như một cột đá bình thường. Nó làm gì có chỗ nào như Luyện Lực Khí truyền từ thời đại khởi nguyên tới chứ?

- Nó đúng là Luyện Lực Khí truyền từ thời đại khởi nguyên tới mà. Takhông lừa ngươi. Ta đã một lần tận mắt thấy hai tay tộc trưởng chụp vàocột đá, kết quả là một cánh cửa lộ ra. Hắn trực tiếp đi vào trong đó.Chẳng qua ta cũng không dám vào. Nơi đó chỉ có tộc trưởng các đời mới có thể vào. Ta cho dù là tộc trưởng được chọn đời sau thì sau này mới cóthể đi vào được.

Sợ Phó Thư Bảo hoài nghi mình, để bảo vệ tính mạng, hắn cũng không quênnói thân phận đặc thù là tộc trưởng đời sau của mình ra. Tây Thiết nàyđúng là cực phẩm, nhân cách cực kỳ phức tạp.

Phó Thư Bảo quay đầu nhìn thoáng qua cây cột đá giống như bình thường kia, lại đưa mắt lên người Tây Thiết.

- Ngươi rất phối hợp. Ta là người luôn giữ lời. Như vậy đi, ngươi nóicho ta biết một việc nữa, ta chẳng những cho ngươi giải dược mà còn nốicánh tay đứt lại cho ngươi, thế nào?

- Là chuyện gì?

Tây Thiết hơi không yên nói. Biểu hiện của Phó Thư Bảo càng nhẹ nhàng tùy ý thì hắn lại càng lo lắng.

- Ha ha.

Phó Thư Bảo cười nói.

- Chỗ các ngươi cách Trầm Thiết Sơn cũng không xa, đời đời ở chỗ này. Ta muốn biết chính là các ngươi có biết trên núi kia có một linh tài cựcphẩm gọi là Kim Ti Hồ Lô hay không?

- Hừ! Hóa ra ngươi không phải bỏ trốn cùng nữ nhân mà là đi tìm Kim Ti Hồ Lô!

Đột nhiên Tây Thiết hiểu ra mọi chuyện.

- Ngươi nói thật cho ta biết thì ta cũng nói thật cho ngươi. Ta chính là tới vì Kim Ti Hồ Lô đó. Cho ta biết xong ta liền lập tức rời Bán ThúNhân Tộc các ngươi.

Phó Thư Bảo liền tiếp tục dụ dỗ.

- Vậy thì sợ là các ngươi phải thất vọng rồi. Bán Thú Nhân Tộc chúng tanhiều đời ở nơi này, quen thuộc phi thường với từng nhành cây ngọn cỏnơi này, làm gì có chuyện không biết trên Trầm Thiết Sơn có Kim Ti HồLô. Ngay đêm nay, tộc trưởng đã mang người đi hái Kim Ti Hồ Lô rồi. Nếukhông ta cũng không dám đưa ngươi tới địa phương này... Nói chuyện rồi.

Trái tim Phó Thư Bảo lập tức chìm xuống đáy cốc. Chuyện hắn lo lắng rốt cục đã xảy ra rồi.

- Vì sao đêm nay lại đi lấy?

- Đêm nay là lúc Kim Ti Hồ Lô kia trưởng thành sau một vạn năm, tấtnhiên là phải hái vào đêm nay. Tộc trưởng đã tính toán thời gian từ lâu. Trầm Thiết Sơn kia là do thần thú Thải Vân Báo trấn thủ, là lĩnh địacủa nó. Nhưng tộc trưởng chúng ta mang theo một trăm chiến sĩ bộ lạctinh nhuệ, lại có linh thú tọa kỵ, không sợ nó chút nào, hừng đông sẽtrở về thôi.

Có linh tài cực phẩm như vậy ở ngay cửa nhà, ở nơi này đã cả vạn năm,Bán Thú Nhân Tộc không phát hiện ra nó mới là chuyện lạ đó. Trong đầuPhó Thư Bảo lóe lên đủ suy nghĩ chỉ trong nháy mắt.

- Họ Phó kia, ta đã cho ngươi biết chuyện ngươi muốn biết rồi. Mau đưa giải dược cho ta!

- Ừ, ta cho ngươi một đao.

- Cái gì? Ngươi... Ngươi không giữ chữ tín!

- Ta lừa ngươi không được sao?

Hàn quang lóe lên bên trong không gian tối đen của thạch tháp, sau đómột tiếng xoẹt vang lên. Xà Nha Kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn chặtrơi đầu Tây Thiết xuống.

Chữ tín của hắn mất đi hiệu lực trên thân thể Tây Thiết.

Vận dụng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, xử lý thi thể rất nhanh, Phó Thư Bảo mới đi về phía cột đá trung tâm thạch tháp.

Nếu đáp án ở trong đó thì đi vào đó tìm xem sao.

Song chưởng áp vào cột đá. Rót Luyện Linh Lực vào, cột đá liền chậm rãichuyển động. Nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiêntoả ra. Cả Thạch Tháp Từ Đường liền sáng như ban ngày.

Đến lúc ánh mắt có thể nhìn thấy mọi vật như bình thường thì Phó Thư Bảo mới kinh dị phát hiện ra, trước mắt hắn đã xuất hiện một cách cửa doánh sáng tạo nên. Bên trong cánh cửa là một màn sáng chói, căn bản không thể nhìn thấy thứ gì trong đó. Cột đá tối đen như mực lúc trước thì lúc này cũng toả sáng như mỹ ngọc.

- Chẳng lẽ thật sự là Lực Luyện Khí truyền thừa từ Thời Đại Khởi Nguyên đến nay?

Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi vào cánh cửa ánh sáng kia.

Thời Đại Khởi Nguyên là thời đại Lực Sĩ cường thịnh nhất. Cho dù là LựcSĩ nắm giữ lực lượng của một nguyên tố hay Luyện Lực Sĩ thì cũng đềusáng tạo ra những thành tựu làm người ta kinh thán không thôi. Nhưngthời gian trôi qua, rất nhiều điển tịch quý giá và kỹ nghệ đã bị thấttruyền. Nếu cột đá này thật sự là Lực Luyện Khí truyền thừa từ Thời ĐạiKhởi Nguyên đến nay thì nó đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn vềLực Luyện Khí, cũng là Lực Luyện Khí cổ xưa nhất mà hắn nhìn thấy.

Đối với hắn, chỉ cần liếc mắt nhìn qua thì cũng có thể thu được kinhnghiệm rất lớn. Mặc dù ở lĩnh vực luyện chế Lực Luyện Khí, hắn cũng cóchỗ độc đáo nhưng cũng không hoàn mỹ. Xem xét Lực Luyện Khí cổ xưa đượctruyền thừa từ Thời Đại Khởi Nguyên đến nay, từ đó lấy được kinh nghiệmrồi hoàn thiện năng lực của mình. Đây cũng là một trong những lý do hắnmuốn xem. Dĩ nhiên, lý do thứ hai chính là muốn biết thứ trước mắt nàyđã làm thế nào khiến Tây Hoa Dung trở nên cường đại như vậy.

Hai nguyên nhân này kết hợp với nhau, như vậy thì càng cần phải đi vào xem một chút rồi.

Trong tích tắc đi vào cánh cửa ánh sáng, ánh sáng mãnh liệt đang bao phủ không gian chợt chấn động. Lúc quay đầu nhìn lại, cái cửa ánh sáng kiađã đóng lại. Phó Thư Bảo cũng phát hiện hắn đang ở trong một không gianbị phong bế.

Trong không gian hình tròn có đường kính trăm bước, những đường hoa vănmàu máu không ngừng chuyển động. Năng lượng lực lượng cường đại lưuchuyển trong đó. Việc này đã đủ giải trừ nghi hoặc trong lòng Phó ThưBảo. Nó quả thật là một Lực Luyện Khí.

Không gian có đường kính trăm bước này cũng là một kiểu Luyện Trữ VậtGiới. Nhưng không gian Luyện Trữ Vật Giới căn bản không thể để cho người đi vào. Vì trong đó không có không khí, người đi vào sẽ chết. Nhưngkhông gian trước mắt này không chỉ có phạm vi khổng lồ mà hơn nữa còn có sinh cơ dạt dào. Nó chẳng những thích hợp để người sinh hoạt bên trong, ngay cả những người bị bệnh ở đây hai ngày, đến lúc đi ra thì chỉ sợhắn cũng đã khỏi bệnh.

Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thán không thôi. Ánh mắt hắn liền rơi vào một chỗ quan trọng, là quả cầu ở ngay chính giữa. Tất cả các đường hoa vănmàu máu đều hội tụ tại một chỗ, chính là chỗ này.

Bên ngoài viên cầu hình tròn này cũng là những hoa văn màu máu rậm rạp.Nhưng chất liệu của nó không phải là kim loại làm Lực Luyện Khí thườngdùng hay tài liệu linh tài khác mà là bằng một chất liệu gỗ kỳ lạ nhưhuyết nhục. Nó co rúc ở đó, từ từ chuyển động khiến người ta có cảm giác nó không phải là Lực Luyện Khí mà là một trái tim người khổng lồ!

Nhìn thấy nó, tâm thần dường như bị một luồng lực lượng cường đại vôhình dẫn dắt. Bước chân của Phó Thư Bảo không tự chủ được mà đi tới, đưa tay qua rồi nhẹ nhàng sờ vào khối thịt đang không ngừng chuyển độngkia.

Chỉ trong tích tắc chạm vào này, quả cầu giống như trái tim khổng lồ kia đột nhiên chấn động. Một luồng lực lượng hấp dẫn không thể phản khángbỗng sinh ra, thoáng một cái, nhất thời kéo hắn vào.