Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 379: Dụ địch xâm nhập - Apache hình người




Nhìn thấy không thể gây tổn thương cho Phó Thư Bảo, lại thấy dáng vẻ thong thả tiêu sái của đối phương, Nam Vô Thiên bị tức tới muốn hộc máu.

Thiên Trúc Cung lại giương lên, mặc dù không có Xà Nha Tiễn nhưng còn ba mũi tên dùng Luyện Vĩnh Hằng Lực ngưng luyện thành hiện lên trên dây dung! Dây cung bật lên, ba mũi tên thuần năng lượng liền bay về phía Nam Vô Thiên. Mũi tên như vậy dù không thể sắc bén như Xà Nha Tiễn nhưng cũng rất mạnh, thanh thế kinh người. Nhất là nó không có thực thể, ẩn vào trong không trung là rất khó phát hiện.

Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện ra, nếu như sau này muốn ám sát ai, dùng Thiên Trúc Cung phối hợp với mũi tên do năng lượng đơn thuần tạo thành, vô thanh vô hình, ở trong một số trường hợp còn hữu dụng hơn Xà Nha Tiễn!

- Kim Sư Tử Hống! Hống! Hống! Hống!

Tiếng hét rung động thiên địa xuất hiện. Á Đề Mạn kịp thời ngăn cản ba mũi tên ngưng luyện từ năng lượng lực lượng. Bụng hắn phình lên như bụng cóc. Một tiếng rống này của hắn lập tức rung động khiến ba mũi tên bị chấn nát thành những mảnh nhỏ.

Trước mặt Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, mũi Xà Nha Tiễn chính thức cũng có thể bị nghiền nát, càng huống chi là ba mũi tên thuần năng lượng lực lượng chứ?

Á Đề Mạn ra tay, Khố Nạp Á hiển nhiên cũng không chịu lạc hậu, ngay lúc này liền phát ra tiếng rống lớn rung động thiên địa, muốn bao vây Phó Thư Bảo lại.

Một khi hình thành thế bao vây tam giác thì dù Phó Thư Bảo có tốc độ nhanh hơn cũng sẽ lâm vào kết cục thê thảm.

- Muốn bao vây ta sao? Nằm mơ đi.

Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên nụ cười, cũng chẳng coi Khố Nạp Á có thực lực yếu nhất trong ba kẻ địch vào đâu. Sự thật là nếu không có Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn, lấy thực lực của mình Khố Nạp Á thì hắn căn bản chẳng cần chạy trốn, trực tiếp đối chiến, giết rất nhẹ nhàng!

Nhưng có Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên thì hắn phải chạy.

Vù! Bước chân sinh gió thật, hơn nữa còn là một cơn gió rất lớn. Đất cát phía sau hắn bị thổi tung bay, hình dạng giống như một con thổ long.

- Mục đích của tiểu tử này là không muốn chúng ta nghỉ ngơi!

Nam Vô Thiên đã nhận ra động cơ của Phó Thư Bảo.

- Khinh thân thân pháp của hắn nhất định là công pháp khinh thân từ Thời Đại Khởi Nguyên. Bắt được hắn, dù thế nào cũng phải bức hỏi cho ra!

Không dùng Lực Lượng Chi Dực mà có tốc độ như vậy, căn bản không khinh thần thân pháp nào trên thế giới này có được, cực kỳ có khả năng là thân pháp cấp côi bảo tới từ Thời Đại Khởi Nguyên. Vừa nghĩ như vậy, Á Đề Mạn liền không cần biết tới nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, chấn động Lực Lượng Chi Dực, nhanh chóng đuổi theo.

Ba nhân vật đầu lĩnh quan trọng đã hành động, thủ hạ của bọn họ tất nhiên không thể nghỉ ngơi tiếp, rối rít kết thúc, sải bước lên linh thú tọa kỵ và Thiết Ưng, tham gia truy kích.

Tốc độ của Phó Thư Bảo rất nhanh, Nam Vô Thiên, Á Đề Mạn và Khố Nạp Á cũng nhanh, trong nháy mắt đã đuổi đi rất xa.

Một lần này, Phó Thư Bảo cũng không kéo dài khoảng cách quá nhiều mà vẫn duy trì một trạng thái không xa không gần. Vài lần thấy sắp đuổi kịp được hắn rồi thì lại bị kéo giản khoảng cách, chạy tới địa phương an toàn. Có thể tưởng tượng được ba người đang truy đuổi hắn hận tới mức nào.

Nhìn thấy sắp đuổi kịp mục tiêu, lại bị hắn bộc phát tốc độ, trong nháy mắt kéo giãn cự ly. Ba người Á Đề Mạn hận tới nghiến răng kèn kẹt, không thể ăn sống nuốt tươi hắn, lột da hắn, không đuổi thì không cam lòng mà đuổi lại không đuổi kịp. Đồng thời, càng đuổi lâu, bọn họ lại càng hâm mộ loại "khinh thân thân pháp" quỷ dị kia của Phó Thư Bảo. Dưới nhiều nhân tố tổng hợp như vậy, ba nhân vật quan trọng này không quản tới thủ hạ của mình nữa, cứ lao đầu mà đuổi theo.

- Mau lên! Chúng ta sắp không thấy tộc trưởng đâu rồi. Mau tăng tốc!

Một kỵ sĩ linh thú quát lớn, bảo đồng bọn gia tốc.

Ngay lúc này, trong thiên địa đang bị mặt trời chói chang thiêu đốt có một mùi thơm kỳ dị. Lập tức cả không gian nóng nực chấn động một chút, trở nên mát mẻ. Trong tích tắc này, thiên địa thay đổi màu sắc. Cả đại địa toàn cát vàng trong nháy mắt liền có rất nhiều cây cỏ màu xanh trưởng thành rất nhanh. Đưa mắt nhìn lại, nơi này trở thành một vùng đầy màu xanh sinh cơ. Trên bầu trời có cánh hoa đào rơi rơi, tạo thành một cơn mưa cực kỳ lãng mạn.

- Cẩn thận! Đây là... Ảo cảnh!

- Đã muộn rồi! Bách Biến Phân Thân! Tiến công!

Một tiếng quát yêu kiều vang lên trong đám mưa hoa đào. Hư không hơi chấn động một chút. Một trăm phân thân huyễn hồ đột nhiên xuất hiện, chân đạp Hoan Nhạc Vân, yêu kiêu hô đánh, trong nháy mắt đã tiến vào bên trong đội phi hành.

Do Phó Thư Bảo quấy nhiễu địch thủ nghỉ ngơi, làm cho bọn họ không cách nào khôi phục trạng thái bình thường được, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh cũng có đủ thời gian khôi phục rồi. Hơn nữa bên cạnh Phó Thư Bảo chưa bao giờ thiếu linh dược, cho nên lần này không chạy trốn nữa. Vào thời điểm trực tiếp phản công.,Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh lúc này đang ở trạng thái mạnh mẽ nhất.

Một mình Tiểu Thanh đã khiến cho kỵ sĩ linh thú của Bán Thú Nhân Tộc, nữ chiến sĩ Thanh Uyển Quốc và Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo ăn không tiêu, càng huống chi là có thể một Hồ Nguyệt Thiền hồ ly tinh cấp Linh Vương chứ?

Lực công kích của Hồ Nguyệt Thiền dù không phải rất mạnh nhưng toàn thân đều là thủ đoạn mê hoặc lòng người rất tốt, huyền diệu vô song, là một đại sự phụ trợ chiến đấu cực tốt. Một mình nàng có thể chỉ huy một trăm huyễn hồ phân thân, chẳng khác nào một chiến đội trăm người, cộng thêm với Huyễn Hồ Hương, Huyễn Hồ Cảnh và các loại Hình Thái Huyễn Hồ, đừng nói là nam nhân mà cả nữ nhân cũng không thể thoát khỏi chuyện bị nàng mị hoặc và khống chế tâm thần!

Một trăm huyễn hồ phân thân trong nháy mắt đã giao chiến với kỵ sĩ linh thú và nữ chiến sĩ Thanh Uyển Quốc, Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo. Nếu như đang lúc bình thường thì huyễn hồ phân thân của Hồ Nguyệt Thiền sẽ bị đối phương tiêu diệt rất nhanh, không thể hình thành uy hiếp, nhiều nhất chỉ có thể quấy nhiễu đối phương. Nhưng tình thế hiện giờ không giống vậy. Đám kỵ sĩ linh thú, nữ chiến sĩ Thanh Uyển Quốc và Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo căn bản chưa nghỉ ngơi đủ, trạng thái thấp phi thường. vừa giao chiến một lúc, lập tức bọn họ liền bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Một tiếng kêu thảm đột nhiên truyền từ trong đội ngũ tới. Tiểu Thanh đã ra tay rồi.

- Các tỷ muội, đám kỵ sĩ linh thú này dù là huynh đệ tỷ muội của chúng ta nhưng chúng ta đã bị bọn chúng đẩy vào hố lửa rồi. Chúng ta cũng không cần khách sáo. Mặc dù không giết chết nhưng cũng phải đánh ngất bọn chúng, bắt sống về cho thiếu gia, tỏ rõ sự trung thành của chúng ta.

Tây Hoa Dung cất tiếng hô, cổ động sĩ khí trước khi giao chiến.

Trong nháy mắt, mười con Thải Vân Báo đã khôi phục tinh lực hoàn toàn đã gia nhập chiến trường.

Một bên sĩ khí tràn đầy, tinh lực dư thừa còn một bên đã bị mị hoặc, tinh thần bị khống chế quấy nhiễu, thấp tới mức không thể thấp hơn rồi. Cho nên đây là một trận chiến không cân sức, kết thúc cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đây chính là do Phó Thư Bảo lợi dụng ưu thế của bản thân, đột nhiên sắp xếp chiến lược. Trước tiên hắn tới quẫy nhiễu địch thủ nghỉ ngơi, sau đó dụ ba nhân vật chủ yếu của đối phương truy kích. Sau đó Tiểu Thanh dẫn đầu, tới tiêu diệt tay chân của đối phương.

Ba con cọp dù có hung mãnh nhưng đã mất đi răng nanh, đuổi tới Hạp Cốc Quan thì cũng chẳng gây nên nổi sóng gió gì. Trước mặt quân đội, dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ thì cũng chỉ có kết quả suy sụp. Ngàn vạn người vọt tới, lại toàn người đã chịu huấn luyện hoàn mỹ, dù Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ cũng bị làm mệt chết. Chẳng qua nên Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ muốn chạy thì không ai ngăn nổi. Cho dù là mười vạn đại quân bao vây, một khi bọn họ bay lên trời thì có thể bỏ chạy không thấy đâu ngay.

Đi đầu lúc này là Nam Vô Thiên đang cưỡi Thiết Ưng truy kích trên bầu trời. Á Đề Mạn dùng Lực Lượng Chi Dực, Nam Vô Thiên dùng Kỳ Lân Mã đuổi dưới đất. Trong mắt ba người, Phó Thư Bảo giống như một ảo ảnh không thể chạm tới vậy.

Chật vật nhất trong ba người chắc là Nam Vô Thiên. Hắn điều khiển Kỳ Lân Mã đuổi theo dưới mặt đất, cát bụi chân Phó Thư Bảo thổi tung lên lúc nào cũng quật vào mặt hắn. Ban đầu hắn còn dùng trường lực lượng thổi tan đi, giữ phong phạm tộc trưởng nhưng thời gian quá dài, hắn cũng không quản nữa, để cát tùy ý thổi tới, duy trì thực lực. Như thế nên trên quần áo, đầu tóc hắn đều dính đầy cát vàng, giống như lính đào ngũ chứ chẳng phải truy binh. Cảnh này trong thế giới của Phó Thư Bảo chẳng khác nào người cưỡi xe điện muốn đuổi theo một người chạy xe đua, chỉ có thể hít khói mà thôi.~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~

- Không ổn! Tên này cố ý dụ chúng ta đuổi theo hắn!

Đã quen sa trường, có kinh nghiêm phong phú, tình huống trước mắt khiến Khố Nạp Á nghĩ tới một ý khác. Dưới sự khống chế của nàng, Thiết Ưng đang bay nhanh trong không trung nhất thời dừng lại.

- Ngươi làm gì đó? Lúc này chúng ta càng không thể bỏ cuộc đó!

Giờ phút này Á Đề Mạn cũng vẫn nhắm vào "khinh thân thân pháp" huyền diệu của Phó Thư Bảo, kể cả chuyện bắt cóc mười bà xã của hắn cũng tạm thời bỏ qua rồi.

- Thân là tướng lãnh của bọn họ, trên chiến trường nếu ta không chăm lo cho tính mạng bọn họ thì ta làm gì còn mặt mũi đi thống lĩnh bọn họ, để bọn họ chiến đấu vì ta chứ? Không được, ta phải về xem một chút!

Khố Nạp Á đã quyết định.

- Chẳng qua chỉ là đám chiến sĩ như kiến hôi, là quân cờ mà thôi. Ngươi tự quyết đi!

Lúc này Á Đề Mạn càng không có ý định dừng lại, ném lại một câu liền chấn động Lực Lượng Chi Dực mà đuổi theo.

- Kẻ như ngươi không biết làm sao lại có thể lên được vị trí thống lĩnh Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo chứ? Năng lực không phải là tiêu chuẩn để cân nhắc một thống lĩnh mà đức hạnh, uy vọng mới là thứ đáng xem xét!

Càng đuổi càng xa, mặt trời chói chang trên bầu trời dần dần mất đi sự uy vũ, trở nên ôn hòa hơn. Sắc trời đã gần tới hoàng hôn. Cát trên mặt đất cũng trở nên to hơn, mỗi hạt đều lớn hơn. Một vài nơi trên mặt đất xuất hiện những viên đá cứng. Sa mạc Vô Thủy rốt cục đã đi tới tận cùng.

- Lực lượng truyền lên hai vai, tụ lại thành hình, ra khỏi huyệt Thiên Vũ...

Trên bầu trời đêm yên tĩnh, Phó Thư Bảo yên lặng ngồi nhớ lại công pháp Phi Thiên Dực. Trong tầm mắt của hắn là Khố Nạp Á đang mang Thiết Ưng vệ của mình rời khỏi Hắc Thạch Thành bảo. Từ xa nhìn lại, đám Thiết Ưng đang đợi chủ nhân của mình, khí thế vẫn hung hãn, bạo ngược như cũ.

Từ từ đi ra khỏi cửa Hắc Thạch Thành bảo, Khố Nạp Á ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Phó Thư Bảo, cất giọng nói.

- Phó Thư Bảo, ân oán của chúng ta mới chỉ bắt đầu, còn chưa kết thúc đâu.

Phó Thư Bảo cúi đầu xuống, nhìn đoàn người của Khố Nạp Á một cái, cười ha hả nói:

- Con người khi còn sống có không biết bao nhiêu chuyện cũ. Ta là người trời sinh có rất nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không để ý tới những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta lúc đó. Nếu như ngươi muốn mạng ta thì lúc nào tiện cứ tới mà lấy.

Con người khi còn sống đúng là có rất nhiều chuyện cũ, chuyện yêu đương, mạo hiểm, phấn đấu nhưng kẻ như Phó Thư Bảo này, khi hắn sống có nhiều nhất chính là chuyện về địch thủ và bị truy sát. Vẫn một câu nói cũ kia, nợ nhiều tim không lo, rận nhiều người không béo. Có thêm một kẻ thù như Khố Nạp Á, chẳng qua cũng chỉ là thêm một chậu nước vào trong hồ mà thôi, không có gì quan trọng cả.

- Tốt lắm! Ngươi đã tuân thủ hứa hẹn của ngươi. Nếu sau này ngươi rơi vào trong tay ta thì ta sẽ đối đãi như vậy với ngươi một lần. Chúng ta đi!

Ném lại một câu nói, Khố Nạp Á liền mang người rời đi.

Hơn bốn mươi con Thiết Ưng bay lên không trung, trong nháy mắt đã đi xa, biến mất trên bầu trời đêm mênh mông.

Lần này truy sát Phó Thư Bảo lại bị bắt, trải qua nhiều sự kiện liên tiếp, Khố Nạp Á đã có nhận định tương đối toàn diện với Phó Thư Bảo. Đó là háo sắc, vô sỉ, xuống tay tàn nhẫn tuyệt đối nhưng lại rất giữ lời, xem như là người tương đối biết giữ chữ tín.

Nhưng nàng không biết là nếu đổi lại người như Tú Chi hay Phương Tín, đã làm tổn thương tới người bên cạnh hắn, trở thành một ẩn họa lớn trên người hắn, Phó Thư Bảo sẽ là một người không giữ lời. Vừa hứa lúc trước, sau đó liền một đao giết người ngay.

Biến hóa vô thường là bởi tùy người hay tùy việc. Đó mới chính là Phó Thư Bảo chân chính. Hắn không phải người tà ác. Đối với người lương thiện thì hắn sẽ trở thành người càng lương thiện hơn. Nhưng đối với người tà ác thì hắn lại trở thành người càng tà ác hơn, giết người như cắt cỏ.

Hắn có thể thả Khố Nạp Á và Thiết Ưng vệ đi, đó là bởi vì Khố Nạp Á đối với hắn cũng không có cừu hận chính thức, cũng không có uy hiếp hay làm tổn thương tới những người bên cạnh hắn. Nguyên nhân tiếp theo là bởi vì còn có liên quan tới vương thất Tú Quốc và Thanh Uyển Quốc. Dù sao thì nàng cũng là thượng tướng quân Thiết Ưng quân địa vị cực kỳ hiển hách tại Thanh Uyển Quốc.

Đưa mắt nhìn Khố Nạp Á biến mất trong tầm mắt, Phó Thư Bảo lúc này mới đồn tinh lực vào trong công pháp Phi Thiên Dực. Tâm pháp này đã đưa cho Luyện Thiên Thử có kinh nghiệp phong phú, trải nghiệm rất nhiều xem. Một người một chuột cùng có kết luận giống nhau, đó là Khố Nạp Á không làm gì trên bộ công pháp này. Nó là thật.

- Trên cơ thể người có rất nhiều khiếu huyệt. Dựa theo cách nói của thế giới kia thì trên trời có bao nhiêu ngôi sao, trên người có bấy nhiêu khiếu huyệt. Cách nói như vậy cũng không khỏi qua khoa trương. Nhưng khiếu huyệt tồn tại thật, ứng dụng đơn giản nhất là xoa bóp. Thông qua xoa bóp với khiếu huyệt, gân cốt và huyết mạch của con người sẽ giãn ra, cơ thể người sẽ thoải mái. Mà ứng dụng cao thâm hơn là thuật điểm huyệt trong võ đạo. Nhưng trên thế giới này, ứng dụng khiếu huyệt trong ngưng luyện Lực Lượng Chi Dực xem ra là kỹ năng đỉnh cao nhất. Kỹ năng lợi dụng khiếu huyệt ở thế giới kia của ta không cách nào sánh bằng được...

Trong lòng phân tích, tự hỏi, xem lại hai lần, sau đó Phó Thư Bảo đã có ấn tượng tương đối toàn diện với công pháp Phi Thiên Dực. Còn lại chỉ là một số chi tiết tương đối mơ hồ, chưa hiểu thấu được. Mặt khác chính là cần thực hành thôi.

Thứ Thần Hoàn trong thứ vũ trụ giống như một lỗ đen nhiều màu, xoay tròn và chấn động một chút. Hai luồng Luyện Vĩnh Hằng Lực tụ lại rồi tràn ra bên ngoài huyệt Thiên Vũ ở bả vai, rất nhanh đã tạo thành hai khối lớn như trứng gà ở trên huyệt Thiên Vũ. Năng lượng lực lượng ở bên trong đó có cảm giác như sắp xé màng da, hóa cánh tung bay vậy.

Huyệt Thiên Vũ, lúc ban đầu khi thế giới thiên địa hình thành, vạn vật đều có thể phi hành. Con người cũng có thể phi hành, chẳng qua tiến hóa lâu dài, cánh của nhân loại liền biến mất, chỉ còn lại huyệt Thiên Vũ. Lực Sĩ hậu thiên có thể thông qua hai khiếu huyệt này, ngưng luyện ra cặp cánh, giương cánh bay đi. Lực Sĩ Luyện Vĩnh Hằng Lực khác có phải thông qua huyệt Thiên Vũ hay không thì hắn không biết nhưng công pháp Phi Thiên Dực của Khố Nạp Á lại là như thế. Vận hành lực lượng đặc thù, tác dụng ở huyệt Thiên Vũ là có thể ngưng luyện ra Lực Lượng Chi Dực, tung bay trên bầu trời!

Vù vù. Hai tiếng động nhẹ vang lên. Trong nháy mắt, một cảm giác tuyệt vời truyền tới, giống như là màng da bị xé rách, sinh ra đôi cánh vậy. Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, không quay đầu lại nhìn mà gia tăng vận hành công pháp Phi Thiên Dực. Lần vận hành này, lập tức có một đôi cánh năm màu mở rộng ra trên lưng hắn!

Lực Lượng Chi Dực năm màu!

Ba màu của hỏa Nguyên Tố, kim Nguyên Tố và thủy Nguyên Tố chỉ là những tia nhỏ, khó có thể nhìn thấy nhưng hai loại Nguyên Tố khác lại lộ màu sắc đẹp mắt phi thường, hình thái xán lạn! Mộc Nguyên Tố xanh biếc, thổ Nguyên Tố màu nâu đan vào một chỗ, không cách nào tách ra được, ánh sáng kỳ diệu tỏa ra, khiến người ta nhìn mà rung động tận đáy lòng!

Lực Lượng Chi Dực của Tiểu Thanh ngưng luyện trong suốt không màu, mắt thường khó thấy được, chỉ có ở hoàn cảnh ánh sáng biến hóa tương đối lớn mới có thể nhìn ra. Nhưng đôi Lực Lượng Chi Dực năm màu của hắn thế này thì dù đang ở trong màn đêm đen cũng không thấy rất rõ.

- Khẳng định là do nguyên nhân tu luyện Luyện Thiên Thần Quyết rồi. Nguyên tố hỏa của ta là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, Lực Lượng Chi Dực của ta cũng là Lực Lượng Chi Dực năm màu. Sau này ít dùng một chút không sẽ có người nhận ra ta tu luyện Luyện Thiên Thần Quyết thì cũng không phải chuyện tốt. Chẳng qua chờ tới lúc ta luyện hóa tinh túy mộc Nguyên Tố và tinh túy thổ Nguyên Tố, Lực Lượng Chi Dực năm màu của ta sẽ thành năm tia nhỏ rất khó phát hiện. Tới lúc đó thì ta cũng không phải e dè nhiều rồi.

Trong lòng Phó Thư Bảo nghĩ ngợi, mở đôi Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của mình, đột nhiên nhảy từ trên đỉnh Hắc Thạch Thành bảo cao cao xuống.

Từ độ cao mười thước nhảy xuống, người có thân pháp khinh thân tốt cũng sẽ ngã gãy chân. Nhưng có Lực Lượng Chi Dực rồi, độ cao nọ cũng chẳng là gì.

Cơ thể đang nhanh chóng rơi xuống. Phó Thư Bảo đập mạnh Ngũ Sắc Phi Thiên Dực hai cái, thân thể rơi xuống lập tức vọt ngược lên trời cao. Lần thí nghiệm này không chỉ thí nghiệm ra Ngũ Sắc Phi Thiên Dực thành công mà còn cho hắn một kết luận đáng vui mừng, đó là đôi Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của hắn đủ mạnh, lực lượng vô cùng lớn, tốc độ phản ứng nhanh phi thường.

- Thành thạo một chút là ta có thể tự do bay lượn rồi.

Trong lòng Phó Thư Bảo vui vẻ, cười ha hả. Nhân loại đều có giấc mộng là một ngày nào đó có thể tự do bay lượn trên bầu trời. Đối với người bình thường thì đây gần như là một giấc mơ không thể thực hiện. Nhưng hiện tại hắn đã thành công rồi.

Đập khẽ đôi Ngũ Sắc Phi Thiên Dực, Phó Thư Bảo phi hành trong bầu trời đêm đen kịt. Trời tối om nhưng đôi Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của hắn tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, làm cho hắn trở thành một tồn tại bắt mắt phi thường.

- Nhìn kìa. Đó là thiếu gia đang phi hành trên bầu trời!

Trên tường thành, chiến sĩ Độc Lang Tộc giật mình nói.

- Đôi Lực Lượng Chi Dực hai màu đó là loại Lực Lượng Chi Dực gì thế? Cho tới giờ ta chưa từng nghe nói tới. Xem ra thiếu gia nhất định chiếm được Luyện Lực Khí gì đó rất kỳ lạ, vận dụng trên Lực Lượng Chi Dực của hắn rồi!

Một nữ Hồng Giáp Thị Vệ ngẩng đầu, tràn ngập mơ ước. Một chỉ có thể nhìn thấy hai màu trên đôi cánh đang bay trên trời, đó là hai phần Phó Thư Bảo chưa luyện hóa. Nếu nhãn lực nàng tốt hơn thì nàng còn có thể thấy hai tia màu nhỏ, cộng lại thành năm màu.

Khi chiến sĩ trong Hạp Cốc Quan và Hắc Thạch Thành bảo đang hoan hô, chịu chấn động lớn thì Phó Thư Bảo bay càng ngày càng cao. Trong mắt mọi người, hắn giống như một mũi tên bắn lên trời, tạo thành một dải ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, tiến vào bên trong tầng mây.

Trốn khỏi tầm mắt của người nhà cũng là bởi sợ thị tuyến của Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước phát hiện ra Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của hắn. Hiện tại dù hắn có quân đội của mình, tu vi lực lượng cũng đạt cấp Luyện Vĩnh Hằng Lực nhưng Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước nắm lực lượng rất lớn, hắn không thể sánh được, cánh chim chưa đủ lông cánh. Một khi hắn đủ lông đủ cảnh, thực lực mạnh mẽ rồi thì sẽ không còn phải e dè ai nữa. Lão tử tu luyện Luyện Thiên Thần Quyết đó!

Người mang ngọc có tội, đó là chuyện xưa nay rõ. Nhưng nếu một chiến thần như thiên thần nắm giữ thì ai dám có ý đồ với hắn chứ?

Cho nên thực lực quyết định tất cả.

Giai đoạn hiện giờ, Phó Thư Bảo không thể không ra vẻ khiêm nhường, âm thầm phát triển.

Bay vào bên trong tầng mây rồi, Phó Thư Bảo cười ha hả:

- Không ngờ kết hợp Lực Lượng Vĩ Dực và Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của ta phi hành, tốc độ của ta lại nhanh như vậy. Hơn nữa phi hành thẳng tắp, tùy tiện chuyển hướng, khống chế đúng là hoàn toàn như ý, vô cùng tự nhiên thuận lợi. Kỹ thuật phi hành như thế chỉ sợ là Độc lão mẫu và Tiểu Thanh cũng đều kém cả.

Nếu so kỹ thuật phi hành của Tiểu Thanh và Độc Vô Song như máy bay chở khách thì Phó Thư Bảo dùng Lực Lượng Vĩ Dực chẳng khác nào Apache, không chỉ có tốc độ nhanh hơn mà còn có thể thay đổi góc độ phi hành cực nhanh.

Kỹ năng phi hành này của Phó Thư Bảo là một kỳ tích trong thế giới lực lượng điều khiển tất cả này. Đó là bởi tất cả Lực Sĩ trên thế giới này ngưng luyện ra Lực Lượng Chi Dực nhưng không có Lực Lượng Vĩ Dực như hắn.

Có thể tưởng tượng được, nếu trang bị cho một con chim một cái cánh xoay tròn ở đuôi thì tốc độ phi hành của nó sẽ tăng lên bao nhiêu lần đây? Ví dụ như thế, trên người Phó Thư Bảo cũng hoàn toàn đúng. Phi hành trong không trung, hắn có thể vận dụng không chỉ Ngũ Sắc Phi Thiên Dực mà còn cả Lực Lượng Vĩ Dực xoay tròn cực nhanh ở chân!

Tốc độ nhanh hơn, góc độ phi hành càng tự nhiên hơn, như thiên mã hành không, hành vân lưu thủy. Việc này đã không thể hình dung kỹ thuật phi hành của Phó Thư Bảo. Chỉ có từ kỳ tích mới hình dung nổi.

Bay mười bảy mười tám vòng trên bầu trời Hậu Thổ Thành, Phó Thư Bảo rốt cục mới quyết định thu tay, trở về bầu trời Hắc Thạch Thành bảo, hạ xuống nơi này.

- Ta trải qua trăm cay ngàn đắng mới tu luyện được tới Luyện Vĩnh Hằng Lực, mộng tưởng là được ăn một bữa tiệc lớn. Hiện tại... Đã tới lúc rồi. Hắc hắc hắc...

Sự kiện này, theo Phó Thư Bảo thấy còn quan trọng hơn rất nhiều lần tổ hợp Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của hắn. Phải quan trọng hơn cả vạn lần!

o0o

Hình dáng Hậu Thổ Thành đã xuất hiện trong tầm mắt. Vây bên ngoài nó là một nông trường tràn ngập màu xanh. Xa hơn là Hạp Cốc Quan canh giữ con đường giữa ngọn núi lớn. Mặc dù ở cách rất xa nhưng có thể lờ mờ thấy được Hắc Thạch Thành bảo đứng sừng sững trên sườn núi, khí thế nguy nga, hùng hồn.

Chạy suốt một đường, rốt cục cũng tới địa bàn nhà mình. Trong lòng Phó Thư Bảo cuối cùng cũng thở phào một hơi. Với trạng thái hiện tại của Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn thì dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ nhưng không được nghỉ ngơi đầy đủ thì cũng như nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần hai người nọ còn có gan đuổi theo thì hắn cũng có dũng khí cho hai người này không cách nào sống sót trở về được! Dù bọn họ có là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ đi nữa!

Thân thể đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, một cước đá gãy một thân cây to như miệng bán. Lập tức Phó Thư Bảo dùng tay chém một cái, khiến cành rơi hết xuống đất, lại vùng về phía bầu trời. Thân cây hóa thành một con hỏa long vọt lên trời. Ánh lửa hừng hực, bay nhanh đi, phát ra ánh sáng, tạo thành tiếng động, dù ở rất xa cũng có thể nhìn thấy.~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~

Trên thế giới này không có các loại đạn tín hiệu nhưng dựa vào lực lượng hỏa Nguyên Tố trong tay, Phó Thư Bảo có thể dễ dàng chế tạo ra đạn tín hiệu nguyên thủy như vậy.

- Tiểu tử kia là gì vậy?

Nam Vô Thiên kéo Kỳ Lân Mã dưới hông. Trực giác và kinh nghiệm cho hắn biết, tiếp tục truy sát sẽ bị nhân vật truy sát giết người lại.

Mặt Á Đề Mạn cũng lộ thần sắc ngưng trọng. Đó không phải bởi vì cây khô hóa thành hỏa long trong tay Phó Thư Bảo thể hiện thực lực của đối phương. Sự thật là hắn cũng có thể làm được như vậy. Trong lòng hắn lo lắng là bởi hắn biết ở ngoài mười dặm cũng có thể nhìn rõ con hỏa long sáng như ngọc kia. Hiển nhiên là đối phương làm cho người khác xem, cảnh báo Phó Thư Bảo mang cứu binh tới!

Đang tác uy tác phúc tại Thanh Uyển Quốc, chỉ thấp hơn thổ vương gia giáo chủ Kim Sa Bái Thiên Giáo, hiển nhiên Á Đề Mạn không biết địa phương nhỏ bé như Hậu Thổ Thành này đã thay chủ rồi. Đồ Thổ từng là thành chủ dù đã hóa thành tro bụi, biến mất khỏi thế gian này.

- Chẳng lẽ tiểu tử này có cả viện binh ở địa phương như Hậu Thổ Thành này sao?

Á Đề Mạn thì thào nhưng thân hình đang mau chóng đuổi theo cũng tạm dừng lại. Hắn hiểu rất rõ là truy đuổi liên tục, tiêu hao quá độ, giờ lại không nghỉ ngơi. Nếu để hắn chiến đấu lúc này thì chỉ có thể phát huy được thực lực bằng một nửa lúc bình thường mà thôi.

Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn đều đưa mắt nhìn nhau. Hai người đều muốn tìm được đáp án trong mắt đối phương, nhưng bọn họ lại phát hiện ra là ánh mắt của đối phương cũng hoang mang như mình.

- Đáng giận. Cái tên ngoan cố Khố Nạp Á kia không ngờ lại vì năm mươi chiến sĩ Thiết Ưng mà làm hỏng kế hoạch của chúng ta! Nếu có nàng ở đây lúc này thì chúng ta có thể lợi dụng thân phận của nàng để đi tới Hậu Thổ Thành dò xét hư thực. Nhưng hiện tại...

Á Đề Mạn muốn chỉ ra, thân phận của hắn là thống lĩnh Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo, xem như là tù phạm bỏ trốn của Tú Quốc. Nếu nhưng "bạn cũ" Đồ Thổ không còn làm chủ ở đây, đổi lại là người khác thì khẳng định sẽ không khách sáo với hắn.

- Làm sao bây giờ?

Nam Vô Thiên mất đi sự quyết đoán. Vật săn ở ngay phía trước nhưng lại không bắt được, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn.

- Tiểu tử kia cũng dừng lại rồi.

Á Đề Mạn nhìn phía trước.

lúc này Phó Thư Bảo quay người lại, cười ha hả nói:

- Hai vị. Nếu đã tới địa bàn của ta rồi thì chúng ta chơi trò quan binh bắt cường đạo suốt dọc đường cũng phải kết thúc thôi. Giờ chúng ta thay đổi vị trí một chút, để ta tới đuổi giết các ngươi nhé.

- Ngươi đúng là khoác loác không biết thẹn! Á Đề Mạn với ta và Á Đề Mạn thống lĩnh, dù là nữ vương Tú Quốc cũng phải khách sáo, tức giận cũng không có gan truy sát chúng ta! Ngươi có thực lực thế sao? Đúng là buồn cười!

Nam Vô Thiên đã tức giận vô cùng. Cả đời hắn đây mới là lần đầu tiên bị vật săn cắn trả.

- Đó là...

Á Đề Mạn đột nhiên nhìn về phía xa xa, hướng cửa của Hậu Thổ Thành.

Ầm ầm ầm ầm, ù ù!

Tiếng chiến mã chạy chấn động đại địa, bộ binh đồng thời hành quân chỉnh tề đột nhiên truyền tới. Cả một vùng cát vàng tung bay. Đây chính là một bộ phận quân đội và kỵ binh của Hậu Thổ Thành. Cuối cùng là cung tiễn thủ và nỗ thủ. Đại khái nhìn lại, một đoàn người đen kịt, tinh kỳ tung bay, nhân số đạt tới sáu ngàn người xuất hiện.

Đi đầu đoàn quân là một kỵ sĩ mặc áo giáp đen. Trên lưng hắn mang một cây cờ ba thước, trên có ghi một chữ "phó" rất to, đón gió mà tung bay.

Nếu trên mặt lá cờ kia có một chữ "đồ" thì Á Đề Mạn khẳng định sẽ không chút do dự mà lao tới giết Phó Thư Bảo. Nhưng trên mặt lá cờ lại ghi chữ "Phó". Không ai dám làm loạn cờ hiệu của quân đợi, dù là Tú Quốc hay là Thanh Uyển Quốc hay các nước khác. Ghi loạn trên cờ của quân đội chính là trọng tội tru sát chín tộc. Á Đề Mạn hiểu rất rõ hai điều. Quân đội mang theo cờ hiệu chữ "Phó" như vậy đã nói rõ một vấn đề. Phó Thư Bảo trước mặt bọn họ này nhìn như trẻ con, thật ra lại là trọng thần nắm trọng binh của Tú Quốc. Điều thứ hai là bên cạnh tiểu tử họ Phó này có rất nhiều người, người như nữ thị vệ Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ kia cũng có thể xuất hiện. Hoặc là còn có nhiều trợ thủ còn lợi hại hơn. Lúc này nếu hắn còn không hiểu rõ tình huống thì hắn và Nam Vô Thiên sẽ vĩnh viễn nằm lại chỗ này.

Đối mặt với quân đội, dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ thực lực mạnh mẽ cũng sẽ thành bia cho cả ngàn vạn cung nỏ ngắm bắn. Lồng lực lượng của ngươi có thể ngăn cản trăm đợt công kích như sau ngàn lần thì sao? Cùng một đạo lý, Lực Sĩ bất đồng nắm giữ lực lượng Nguyên Tố bất đồng. Công kích Ngũ Hoa Bát Môn, ngàn ngàn vạn vạn lần đánh lên một điểm, dù là một ngọn núi lớn cũng bị đấm bằng, huống chi là cơ thể huyết nhục của Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ chứ?

Người ta là thân thể huyết nhục, một ngày còn chưa đột phá được hạn chế sinh tử thì tuyệt đối có thể bị đánh chết mệt. Cho dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ cũng vậy.

- Họ Phó kia, rốt cục ngươi là ai?

Á Đề Mạn tức giận hỏi.

Phó Thư Bảo cười ha hả đáp:

- Bổn nhân đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, Phó Thư Bảo, cũng là Vô Miện Tướng Quân, đại đệ tử của một trong tam đại phong cương vương, Định Thiên Tước Vương của Tú Quốc, là phò mã của Dật Hương Công Chúa Thánh Đóa Lan Quốc! Độc Vô Song, thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc là mẹ ta!

Danh hiệu gì mà lộn xộn thế?

Vô Miện Tướng Quân là tướng quân không được quan lại thừa nhận, thậm chí có thể là loạn quân, phản quân nhưng một đoàn quân sát khí đằng đằng, uy vũ mạnh mẽ đang giết tới kia thì sao.

Định Thiên Tước Vương chính là khách làng chơi, tứ hải đều biến. Thiếu niên kiệt xuất có thể làm đại đệ tử của hắn sẽ là cái dạng gì chứ?

Không thể tưởng tượng nhất là Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc, thân thể thơm mát tự nhiên, giống như nữ thần hạ phàm, là thần nhân cực kỳ hiếm thấy trong nữ nhân, rất nhiều nữ nhân băng thanh ngọc khiết coi là thần tượng, cũng là người trong mộng của rất nhiều vương tôn quý tộc, vậy mà hắn lại thành phò mã của người ta sao? Hơn nữa phò mã này không ngờ lại ở cái nơi đến chim không thèm đẻ trứng như Hậu Thổ Thành!

Danh hiệu cuối cùng càng khiến người ta nghĩ tới vỡ đầu cũng không Rõ. Thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc, ba trăm năm trước độc bộ thiên hạ, rất nhiều người nghe thấy tên nàng đều run cầm cập. Tiểu tử này không ngờ lại là nhi tử của nữ ma đầu đó!

Đã có đủ loại danh hiệu không thể nói rõ như vậy, một cái cũng đủ khiến người ta kinh hãi rồi. Vậy mà tất cả lại tụ lại trên đầu tên tiểu tử này, mức độ kinh người khiến không chỉ cằm mà cả hàm răng người ta cũng phải rơi xuống mặt đất!

- Ta tự để lộ bí mật này ra đã là coi trọng hai người các ngươi rồi. Hai người các ngươi đều là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, có tư cách là địch thủ của ta. Kính trọng thực lực của các ngươi cho nên ta mới nói chuyện với các ngươi.

Phó Thư Bảo chậm rãi nói:

- Hiện tại trước mắt các ngươi có hai con đường có thể đi. Một là tiếp tục truy sát ta, nhưng các ngươi cũng phải biết cho rõ, một khi để quân đội ta tới, vị trí chúng ta sẽ thay đổi ngay. Lúc đó sẽ là ta truy sát các ngươi. Hiện tại nếu các ngươi quay đầu rời đi thì coi như chúng ta cười một tiếng bỏ ân cừu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù là đi con đường nào, các ngươi cũng phải lựa chọn trước khi quân đội của ta tới.