Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 465: Nhũ thần




Quy Vân Tông cũng đến tham gia Đại hội Luyện Lực sĩ Thế giới của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc, đây là chuyện tình trước kia chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà một khi Quy Vân Tông đã đến đây, như vậy Tử Đảo Mật Nhân Xã cùng với Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các chỉ sợ cũng đã đến đây. Chỉ là, bọn họ đang ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó, không có bị phát hiện. Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, Phó Thư Bảo đột nhiên phát giác ra, tính phức tạp của Đại hội Luyện Lực sĩ Thế giới lần này, tựa hồ vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Nhiều đối thủ một mất một còn như vậy tụ tập lại cùng một chỗ, mặc dù hắn có Mặc Lan Lý Sự chiếu cố, nhưng mà nếu như bên phía nàng xảy ra tình huống gì đó, chính là kết cuộc chết không có chỗ chôn thân.

Sai một ly, đi một dặm! Phó Thư Bảo biết rõ đang trong tình cảnh nguy hiểm, tự nhiên cũng thu liễm hơn rất nhiều, bình thường không bao giờ ly khai khỏi vòng bảo vệ do hơn năm ngàn thuộc hạ của mình hình thành. Mặt khác, hắn còn bảo Tiểu Thanh cải trang giả dạng, để tránh cho hình dạng của nàng khiến cho đám người Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các hoài nghi. Thời điểm khi hắn tiến vào Sinh chi Không gian Trữ vật cũng đều phi thường cẩn thận, cũng không để cho Độc Âm Nhi và Hồ Nguyệt Thiền đồng thời tiến vào, thủy chung vẫn luôn lưu lại một người thủ hộ bạch ngọc thạch điêu Sinh chi Không gian Trữ vật, bảo hộ thật tốt sự an toàn của hắn.

Ngày hôm sau, Mặc Lan Lý Sự đã xuất hiện ở trước mặt Phó Thư Bảo.

- Đi theo ta! Ta dẫn ngươi đến chỗ này!

Mặc Lan Lý Sự cũng không có mang đến những linh tài mà Phó Thư Bảo cùng với Độc Âm Nhi kỳ vọng, lại mở cửa gặp núi, nói liền một câu như vậy.

Phó Thư Bảo cẩn thận quan sát Mặc Lan Lý Sự, phán đoán động cơ thật sự của nàng. Mối quan hệ giữa hắn cùng với Mặc Lan Lý Sự, ngoài mặt là quan hệ hợp tác, nhưng mà hắn lại biết, cho dù là quan hệ giữa hai vợ chồng đồng sàn dị mộng đi chăng nữa, thì so ra vẫn còn thân thiết hơn nhiều so với quan hệ giữa hắn và Mặc Lan Lý Sự hiện tại.

Nói trắng ra chính là, Mặc Lan Lý Sự đã nhìn trúng tạo nghệ của hắn trong lĩnh vực Luyện Lực Khí, cho nên mới ra tay can thiệp vào chuyện tình ám sát của Diệt Luân Lý Sự và Tư Thản Sâm, đứng ở vị trí đối lập với hai đồng sự. Cái loại hành vi giống như vậy, nếu xét theo quan niệm cờ bạc, đó chính là loại quan hệ lợi dụng cùng với bị lợi dụng. Một khi phát hiện ra sự sai lầm nào đó, nàng ta khẳng định sẽ không một chút do dự thu hồi lại tiền vốn của mình. Thậm chí sau khi lợi dụng xong rồi, một vài cái ám chiêu qua sông rút cầu cũng chưa chắc đã không có!

- Có thể nói cho ta biết là địa phương nào hay không?

Trong đầu thoáng xoay chuyển, Phó Thư Bảo mới cất tiếng hỏi. Một bên hắn cũng không ngừng nháy mắt với Độc Âm Nhi, chặn những lời nàng muốn nói lại. Hắn biết Độc Âm Nhi đang muốn hỏi thăm chuyện tình linh tài.

- Ngươi cứ việc đi theo thì biết!

Mặc Lan Lý Sự nhàn nhạt nói.

- Ngô? Được rồi! Ta liền cùng ngươi đi một chuyến xem!

Trong lòng tuyệt đối không muốn rời khỏi vòng bảo vệ do mấy ngàn người hình thành này, nhưng mà tình huống hiện tại cũng không còn có đường sống lựa chọn nào khác nữa. Nếu như lúc này thật sự cùng Mặc Lan Lý Sự trở mặt, hắn lập tức sẽ lọt vào vòng vây công của vô số đại cừu gia. Quy Vân Tông, Tử Đảo Mật Nhân Xã, Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, Diệt Luân Lý Sự, Vân La Lý Sự, còn có Tư Thản Sâm nữa, những người, những thế lực này chỉ sợ đang chờ dài cổ cái thời khắc này đến a!

- Chúng ta cũng cùng đi nữa!

Độc Âm Nhi vội vàng nói, một bên nháy mắt một cái với Tiểu Thanh cùng với Hồ Nguyệt Thiền.

Mặc Lan Lý Sự lại cười nói:

- Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì! Chẳng qua, chỉ có thể một mình Phó Thư Bảo đi mà thôi! Cho dù các ngươi có không tín nhiệm ta, đó cũng là chuyện tình không thể nào thay đổi được! Huống hồ, nếu như ta muốn gia hại ngươi, căn bản là không cần ta ra tay! Ở trong này những người nghĩ muốn giết chết ngươi chỉ sợ xếp hàng dài đến mười dặm a!

Phó Thư Bảo ha hả cười nói:

- Mặc Lan Lý Sự nói đùa rồi! Ta như thế nào không tín nhiệm ngài cơ chứ? Quan hệ của chúng ta là quan hệ thân thiết mà? Âm Nhi, ngươi lưu lại đi, ta đi một mình được rồi!

Thân là người đứng đầu trong Tứ Đại Lý Sự của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc, nếu như Mặc Lan Lý Sự không có chút thủ đoạn nào, thủ hạ cũng không có ai mà nói, chỉ sợ nàng sớm đã bị xử lý từ lâu rồi. Nói ra những lời nói kia, đó không thể nghi ngờ chính là muốn nói cho Phó Thư Bảo biết, nàng ta đã biết được đầy đủ những chuyện cần phải biết, chính là hắn có một đám cừu nhân phiền phức. Mà càng đặt Phó Thư Bảo vào trong hoàn cảnh bị động, lại càng có thể thể hiện rõ tầm quan trọng của nàng. Như vậy mà nói, nàng sẽ đạt được càng nhiều chỗ tốt hơn nữa.

Trong lòng Độc Âm Nhi và Hồ Nguyệt Thiền tuy rằng rất lo lắng cho sự an toàn của Phó Thư Bảo, nhưng mà những chuyện tình mà Phó Thư Bảo đã quyết định, các nàng chưa bao giờ phản bác cả. Các nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa cả, nhìn theo Phó Thư Bảo đi theo Mặc Lan Lý Sự rời đi.

o0o

Vừa đi ra khỏi quảng trường, cảnh tượng hoang vu của thành thị liền xuất hiện khắp mọi nơi. Yên tĩnh không một bóng người, cho dù là những kiến trúc bằng đá còn sót lại, cũng là bộ dáng lung lay sắp sửa sụp đổ vậy. Những hạt cát khô vàng bao phủ đầy mọi nơi trên mặt đất cùng với các góc âm u trong thành thị, làm cho người ta nhịn không được đoán rằng, ở bên dưới tầng cát vàng này, đang chôn dấu một thứ gì đó vô cùng thần bí.

Di Vong Chi Khư, Thủ đô của Luyện Quốc tại Thời đại Khởi Nguyên, sự phồn hoa ngày xưa hiện tại đã bị cát vàng cùng với thời gian tàn phá, chỉ còn lại một đống phế tích tang thương nặng nề tràn ngập phong vị lịch sử mà thôi.

Khẽ quẹo vào trong một con đường không chút bắt mắt, Mặc Lan Lý Sự vẫn như cũ âm trầm đi trước dẫn đường. Dọc theo đường đi, nàng cũng không hề mở miệng nói chuyện gì với Phó Thư Bảo, mà chỉ là yên lặng đi đằng trước dẫn đường. Thời điểm này, tuy rằng Phó Thư Bảo cũng không nhìn thấy có người nào đi lại trên những con đường hoang vắng, nhưng hắn phát hiện ra, trong một khu vực rộng lớn xung quanh đây, ít nhất đang có một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ ẩn nấp.

Phó Thư Bảo căn bản không thể nào hình dung được đó là loại cảm giác như thế nào. Một ngàn chiến sĩ kia tựa hồ như đã khống chế tất cả lối đi lại trên các con đường này. Vị trí ẩn nấp của bọn họ đã hình thành nên một tấm lưới thật lớn. Bất luận là ai tiến vào, đều cũng biến thành một con cái trong tấm lưới kia, để mặc cho người ta xử lý!

Phó Thư Bảo thậm chí nghĩ thấy, chi đội ngũ một ngàn người này, thậm chí so với năm vạn Thiên Không Kỵ sĩ đoàn của Tư Thản Sâm còn cường đại hơn rất nhiều. Mỗi một người này ai nấy cũng đều là tinh binh, mỗi một người đều là đại tướng, hội tụ lại cùng một chỗ chính là một chi lực lượng phi thường khủng bố mà hoàn mỹ, cho dù đối mặt với thập vạn đại quân cũng có thể dễ dàng hủy diệt!

- Khó trách Diệt Luân Lý Sự lại kiêng kỵ Mặc Lan Lý Sự này như vậy, hóa ra là nàng có lực lượng quân sự cường hãn đến như thế! Hơn nữa bản thân nàng lại có tu vi vô cùng khủng bố, ai trêu chọc nàng, không hề nghi ngờ gì chính là hành vi tự sát! Nơi này xem ra chính là địa phương của Mặc Lan Lý Sự a! Chỉ là không biết nàng một phen mang ta đến đây để làm gì đây?

Trong lòng Phó Thư Bảo một mảnh hoảng sợ, nhưng mà trên mặt lại không hề biểu lộ ra chút gì cả, bất động thanh sắc theo sát Mặc Lan Lý Sự đi về phía chỗ sâu bên trong thành thị.

Dọc theo đường đi thủy chung cũng không hề nhìn thấy bất cứ chiến sĩ hoặc là thị vệ nào xuất hiện bên trong tầm nhìn của mình. Nhưng mà bọn họ lại là tồn tại chân thật, kỹ năng che giấu đáng sợ đến mức dọa người.

Phía cuối con phố dài chính là một tòa Thần Miếu, bề ngoài đã bị sụp đổ khoảng chừng một phần năm. Một cột đá khổng lồ chống đỡ phần đỉnh miếu, trên các vách tường xung quanh mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết của các loại tác phẩm phù điêu tinh xảo. Có phong cảnh tự nhiên, có các lời Thần dụ cổ xưa, còn có một vài nội dung tôn giáo xa xưa bằng các loại ngôn ngữ đã thất truyền… Chỉ mỗi đại môn tiến vào bên trong Thần Miếu chỉ sợ cũng đã có độ cao đến mười lăm, mười sáu thước. Toàn bộ tòa Thần Miếu phía sau đại môn nhìn qua giống như một đầu cự thú khổng lồ, cúi đầu uốn lưng, phủ phục bên cạnh mảnh phế tích này mà ngủ say. Một khi đột nhiên tỉnh lại, đầu cự thú này sẽ biến thành một sinh vật khủng bố có thể thôn phệ hết thảy mọi thứ!

Lẹp xẹp! Lẹp xẹp!

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên dưới chân của Mặc Lan Lý Sự. Cái này là do hắn cố tình tạo ra thanh âm bước chân, để thanh âm vang vọng vào bên trong Thần Miếu, sau đó lại thông qua phương diện cường độ cùng với độ sâu của âm thanh phản hồi để mà phán đoán một vài tình huống bên trong Thần Miếu.

Thanh âm như vậy, Mặc Lan Lý Sự tự nhiên cũng có thể nghe được. Nhưng mà từ đầu đến cuối, nàng cũng đều không có mở miệng nói gì cả, vẻ mặt bình thản của nàng giống như là một người tỷ tỷ dễ tính tha thứ cho sự bướng bỉnh hồ nháo của người đệ đệ mình vậy.

Tiến vào trong đại môn Thần Miếu cổ xưa, ánh sáng nhất thời ảm đạm xuống một chút. Nhưng mà tại một cái góc trên đỉnh Thần Miếu khoảng chừng hơn trăm thước, một cái lỗ hổng do tảng đá đổ sụp xuống có một chút ánh dương quang chiếu rọi xuống, khiến cho không gian rộng lớn bên trong tòa Thần Miếu xuất hiện một mảnh địa phương sáng ngời.

Tầm mắt thoáng nhìn xuống bên dưới, một pho tượng Nữ Thần không có phần đầu xuất hiện trong tầm mắt. Sở dĩ liếc mắt liền có thể nhìn ra được đây là Thần tượng của một Nữ Thần, đó là bởi vì Phó Thư Bảo liếc mắt liền nhìn thấy cái bộ ngực cao ngất của pho tượng, tuy rằng vẫn còn khoảng cách xa đến cả trăm thước. Pho tượng Nữ Thần mất đầu kia cũng không có áo giáp, cũng không có vũ khí, trong tay lại dùng một loại thủ thế niêm hoa quái dị nâng một đóa hoa không biết là tên gì.

- Không có đầu, bộ ngực lại lớn đến như vậy, chẳng lẽ đây là Nhũ Thần hay sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời nảy sinh ý tưởng loạn thất bát tao.

Trong hoàn cảnh yên lặng không một bóng người, tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp không ngừng vang vọng bên trong Thần Miếu. Mặc Lan Lý Sự tiếp tục dẫn Phó Thư Bảo đi thẳng đến địa phương bị sụp đổ kia, đến ngay phía trước pho tượng Nữ Thần không đầu kia mới dừng lại cước bộ.

Từ đằng xa nhìn thấy Thần tượng vô cùng cao lớn nguy nga, đi đến gần, Phó Thư Bảo lại cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy cổ của Thần tượng. Nhìn lại độ cao của nó, cho dù là dưới tình huống không có phần đầu, ít nhất cũng đã cao hơn ba mươi thước rồi! Trên đường đi tới đây, Phó Thư Bảo cũng đã quan sát cẩn thận những địa phương hai bên Thần Miếu, bao gồm cả những địa phương u ám không có ánh sáng. Hắn phát hiện, bên trong tòa Thần Miếu này cũng không có ẩn giấu bất cứ thị vệ hay là chiến sĩ nào cả, mà chỉ có một vài pho tượng bằng đá kích thước ngang bằng với người bình thường. Những pho tượng này có kẻ cầm đao phủ, có kẻ mặc áo giáp… bộ dáng phi thường uy vũ.

- Biết vì nguyên nhân gì ta dẫn ngươi đến đấy hay không?

Mãi cho đến lúc này, Mặc Lan Lý Sự rốt cuộc mới đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người, mở miệng nói một câu.

Nhưng mà Phó Thư Bảo cũng không có trả lời, ngược lại hai đầu gối cong xuống, phốc một cái quỳ gối xuống dưới chân pho tượng Nữ Thần không đầu kia.

Phốc phốc phốc!

Nháy mắt hắn đã hoàn thành xong ba lần khấu đầu mười phần mạnh mẽ!

- Ngươi đang làm gì vậy?

Mặc Lan Lý Sự kinh ngạc hỏi.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Mặc Lan Lý Sự đã trang trọng dẫn theo ta đi đến nơi này, khẳng định là có mục đích của mình. Cho dù ta không đoán, ngươi cũng sẽ nói cho ta biết, ta cần gì phải đoán cơ chứ? Nhưng mà một khi đã là thần linh mà Mặc Lan Lý Sự cung phụng, kính ngưỡng, ta trước tiên cứ việc bái lạy cái đã, cầu nàng phù hộ cho chúng ta lần này hợp tác thành công!

Kỳ thật trong lòng hắn thì lại đang khấn vái:

- Đại Nhũ Thần mỹ nữ, nhận của ta ba lạy, ngươi liền phù hộ cho cặp nhũ của ba nữ nhân của ta càng ngày càng lớn a! Nguyện vọng của ta cũng không cao lắm, liền ban cho các nàng cặp ngực mềm mại một chút, để lão tử có thể gác đầu lên trên đó ngủ, rồi để cho các nàng chậm rãi hầu hạ lão tử là được…

- Ngươi là một tên gia hỏa kỳ quái! Người của ta đã sớm đem hết thảy mọi sự tình của ngươi điều tra không bỏ sót cái gì! Có thể nhìn ra được, ngươi là một tên gia hỏa không tin phụng Thần linh nào cả. Nhưng mà thời điểm này không ngờ lại vì mục đích hợp tác của chúng ta mà lại cầu xin Thần linh hay sao?

Mặc Lan Lý Sự làm sao có thể đoán được ẩn sau bộ dáng thành kính quỳ bái của Phó Thư Bảo, giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện tình xấu xa cơ chứ?

Nếu như nàng biết được, giờ phút này dưới chân của Thần tượng chỉ là ánh đao lóe lên, máu phun năm thước rồi!

- Cái này…

Thoáng trầm mặc chốc lát, Phó Thư Bảo mới chậm rãi nói:

- Mặc Lan Lý Sự thử nghĩ xem, ta chẳng phải chỉ có thành công mới có con đường sống hay sao? Người lâm vào tuyệt cảnh, tự nhiên sẽ thành kính với Thần linh, vậy thì thỉnh cầu Thần linh phù hộ thì có gì kỳ quái đâu chứ?

Mặc Lan Lý Sự khẽ gật đầu:

- Ngươi hiểu được điểm ấy thì tốt! Ta liền nói thật cho ngươi biết, đây chính là Luyện Hoa Nữ Thần của Luyện Quốc Thời đại Khởi Nguyên, người chưởng quản năm loại nguyên tố lực lượng của Luyện Lực sĩ! Ngươi cầu xin Luyện Hoa Nữ Thần phù hộ đúng là rất chính xác! Nơi này cũng chính là một trong những Cấm địa của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc, chỉ có những người được ta cho phép mới có thể vào đây! Rất nhiều năm nay, ngươi là người đầu tiên có được vinh dự này! Thậm chí ngay cả Diệt Luân Lý Sự cùng với Vân La Lý Sự cũng không được phép tiến vào nơi này!

- Vì sao lại có sự đặc cách như vậy?

- Nguyên nhân bên trong, ngươi không cần phải biết! Mục đích ta dẫn ngươi đến đây cũng không phải là để cho ngươi quỳ bái Luyện Hoa Nữ Thần, mà là để cho ngươi… đem đầu của ngài gắn lại vị trí ban đầu!

Mặc Lan Lý Sự đột nhiên nói.

Mục đích hắn đến nơi này không ngờ lại là nguyên nhân này. Phó Thư Bảo hoàn toàn không thể đoán trước được, liền cảm thấy nghi hoặc:

- Mặc Lan Lý Sự, chuyện tình như vậy, ngươi hoàn toàn có thể làm được mà? Tình huống hiện tại là thời gian của ta rất gấp gáp, cho đến bây giờ ta vẫn là đang còn chờ những linh tài mà ngươi cung cấp để luyện chế Luyện Lực Khí của mình a! Như vậy, vì cái gì phải là do ta làm?

- Bởi vì, ngươi là người duy nhất sau khi Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong chết đi, tu luyện thành công Luyện Thiên Thần Quyển! Hơn nữa cũng chỉ có mình ngươi có được Nguyên Tố Chi Hỏa ngũ sắc!

Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ tại đương trường.

Mặc Lan Lý Sự nhìn chằm chằm vào ánh mắt Phó Thư Bảo, bộ dáng như là nhìn thấu rõ hết thảy mọi thứ, khiến cho hắn hoài nghi, hắn ở trước mặt nàng, thậm chí ở dưới háng mình có bao nhiêu sợi lông mao, nàng ta cũng hoàn toàn biết rõ, không có cái gì là bí mật đối với nàng cả!