Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 492: Bức hôn




Bộ dáng hiện tại của hắn vô cùng trang trọng thần thánh, phảng phất như là một nhân vật lương đống của quốc gia, cam nguyện vứt bỏ hết thảy ân oán cá nhân của mình vì quốc gia vậy.

- Thật sự là khôi hài, đầu óc những người này cũng đều bị nước vào hết cả rồi sao? Quyền lợi liền quan trọng như vậy à? Cho dù hộ tráo kia có vĩnh viễn tồn tại, không thể nào đi ra ngoài được nữa, lưu lại ở trong này sống một cuộc sống an nhàn, không có áp bách cũng không có quản chế không phải là tốt lắm sao? Thành lập quốc gia, còn có phân tranh cùng với chiến tranh, đó không phải chính là dẫm vào vết xe đổ của thế giới bên ngoài hay sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm thở dài một hơi. Tuy rằng hắn nghĩ thấy loại sự tình này thật sự rất khôi hài, nhưng mà ở ngoài mặt vẫn là nên bảo trì lễ tiết của một vị khách nhân, không có lớn tiếng làm náo động lộn xộn gì cả.

Cung Thác cẩn cẩn thận thận đi theo bên cạnh Phó Thư Bảo, giảng giải cho hắn nghe trình tự của nghi thức. Mà Phó Thư Bảo thì thuần một bộ dáng chăm chú lắng nghe. Dù sao hôm nay hắn cũng là mang danh đến đây tham dự điển lễ. Nhưng mà nếu như bảo hắn phải quỳ xuống trước Băng Oánh, bày ra bộ dáng lễ tiết thần tử kính bái quân vương, đó là chuyện tình không có khả năng. Đừng nói là một nàng Băng Oánh, cho dù là hiện tại toàn bộ cái gọi là Quy Vân Quốc này, một khi hắn dẫn dắt Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, Bách nhân đội Hồ Tộc, còn có Bách nhân đội Độc Lang Tộc càn quét một trận, liền có thể dễ dàng tiêu diệt một cái quốc gia như vậy. Hiện tại, trừ bỏ Mặc Lan Lý Sự, Diệt Luân Lý Sự cùng với Vân La Lý Sự ra, Phó Thư Bảo kỳ thật đã chính là nhân vật cực mạnh bên trong cái thế giới tân sinh này. Quân đội cùng với thuộc hạ trong tay hắn, cũng chỉ có thua kém mỗi mình Mặc Lan Lý Sự mà thôi.

Cuối cùng cũng chờ đến được lúc nghi thức chấm dứt.

Phó Thư Bảo vươn vai một cái, đưa tay che miệng ngáp dài nói:

- Đã xong rồi sao? Vậy thì ta đây cũng cáo từ!

Cung Thác vội vàng nói:

- Thời điểm này Phó công tử tạm thời khoan hãy rời đi vội! Nữ vương Bệ hạ muốn tự mình tiếp kiến ngài tại Quy Vân Cung!

- Quy Vân Cung? Sao không gọi nó là Quy Thiên Cung luôn đi? Như vậy càng có khí thế hơn, không phải sao?

Phó Thư Bảo trêu chọc nói.

- Cái này… Phó công tử, xin mời đi theo ta lên đây!

Cung Thác dẫn đường, đem Phó Thư Bảo dẫn vào trong tòa cung điện bằng đá thô sơ kia.

Bên trong cung điện bộ dáng vô cùng đơn sơ, không hề có thảm lót hoa lệ, minh đăng thủy tinh gì cả. Duy nhất có chút khí phái Hoàng gia chính là một cái vương tọa bằng hoàng kim vừa rồi sau khi điển lễ lên ngôi chấm dứt, đã được khiêng vào trong này. Nó ở bên trong tòa cung điện rộng lớn mà sơ sài này phát ra ánh sáng hoàng kim, khí tức xa hoa quả thật cũng có một chút hơi hướng một hai phần, nhưng mà khí tức buồn cười thì lại lên đến tám chín phần.

Băng Oánh lẳng lặng ngồi bên trên cái vương tọa hoàng kim kia, nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo từ ngoài đi vào. Ánh mắt của nàng có vẻ thật phức tạp. Quả thật là như vậy! Ở trong lòng của nàng, Phó Thư Bảo chính là một nhân vật truyền kỳ. Hắn từ một gã ác thiếu lưu manh bất nhập lưu, nhảy vọt trở thành người được Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn, lại là người sắp sửa khiến cho Tiếp Dẫn Chi Thuyền xuất hiện nữa. Mà hắn ta, không ngờ lại chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng.

Nếu như Băng Oánh biết được Phó Thư Bảo sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, lúc trước còn có dùng ánh mắt kỳ thị để mà đối đãi với Phó Thư Bảo hay không? Tại thời điểm sau khi định ra hôn ước với hắn, nàng lại có thể nào cùng với Tú Cát lẫn lộn cùng một chỗ hay không? Khiến cho Phó Thư Bảo bị mọc sừng hay không?

Những cái vấn đề như vậy, liền thậm chí ngay cả Băng Oánh cũng đều không thể tìm được đáp án. Nhưng mà có thể khẳng định chính là, Tú Cát còn xa mới có thể vĩ đại được cỡ một phần mười của Phó Thư Bảo hiện tại, bất luận hắn có hậu thuẫn thế nào đi chăng nữa.

Cùng ở bên trong Quy Vân Cung còn có Mạc Sầu cùng với Mạc Khinh Vân, cùng với Cương Đông và đám người đã từng là Thủ vệ giả của Quy Vân Tông. Tứ Đại Thủ Vệ Giả trước đây, hiện tại lây thân biến đổi trở thành Tứ Đại Trấn Quốc Tướng Quân của Quy Vân Quốc. Tựa hồ do sự biến hóa về mặt thân phận, cảm thấy trách nhiệm trên người trọng đại, cho nên thời điểm khi Cương Đông nhìn về phía Phó Thư Bảo, ánh mắt có chút trốn tránh, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ.

Tầm mắt đảo qua một vòng, đem toàn bộ tình huống xem xét cẩn thận, sau đó Phó Thư Bảo mới tiến nhanh lên, nói:

- Thảo dân khấu kiến Nữ vương Bệ hạ! Nữ vương Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Thanh âm ngoài miệng quả thật cũng đủ lớn, thế nhưng Phó Thư Bảo lại cũng không có quỳ xuống, thậm chí ngay cả một cái tư thế khẽ cúi người cũng đều không có, thuần một bộ dáng qua loa cho xong.

- Ngươi biết không, ngươi cái gì cũng được… chỉ là không biết đứng đắn mà thôi!

Băng Oánh sâu kín nói. Đây là câu nói đầu tiên của nàng đối với Phó Thư Bảo từ sau khi trở thành Nữ vương của Quy Vân Quốc.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Nhân sinh vốn dĩ đã rất khổ não rồi, vì cái gì lại phải khoác lên trên mặt một tấm mặt nạ nữa làm gì? Ta thích thế nào, liền thế đó, không gì có thể thay đổi được!

Băng Oánh nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, bộ dáng đa sầu đa cảm:

- Ngươi có biết ngày hôm nay chúng ta tìm ngươi đến đây là vì cái gì không?

Dựa theo thuyết pháp của Cung Thác, chính là mời hắn đến đây để tham gia nghi thức lên ngôi Nữ vương của Băng Oánh. Nhưng mà Phó Thư Bảo lại căn bản không tin liền chỉ có một chút đánh rắm như vậy. Hắn sẵng giọng nói:

- Nói thẳng ra đi! Ta không tin các ngươi đến tìm ta cũng chỉ là vì muốn ta tham gia nghi thức lên ngôi của ngươi. Có chuyện tình gì cứ việc nói thẳng ra đi!

- Ngươi có biết chúng ta mời ngươi đến đây là vì cái gì không?

Mạc Sầu đột nhiên thốt lên một câu.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Chẳng phải là vì Luyện Thiên Thần Quyển hay sao? Ta nói thật cho các ngươi biết, cái thứ đó các ngươi vĩnh viễn cũng đừng suy nghĩ đến nữa. Luyện Thiên Thần Quyển đã bị ta luyện hóa mất rồi, cho dù các ngươi có năng lực giết ta, cũng không chiếm được chút gì đâu!

Ý nghĩa trong câu nói này cũng phi thường dễ hiểu, trong này căn bản không có ai có thể giết được hắn, mà cho dù là có thể, thì cũng đừng mong chiếm được thứ gì cả.

Nếu như là trước kia, Phó Thư Bảo nói ra một câu như vậy, thì đám đại nhân vật trung tâm của Quy Vân Tông nhất định sẽ đồng loạt xông lên đánh hắn thành đống thịt băm. Nhưng mà tình huống hiện tại đã bất đồng. Thậm chí ngay cả Mạc Khinh Vân thực lực mạnh nhất ở nơi này cũng không thể ở trên người Phó Thư Bảo chiếm được nửa điểm tiện nghi, càng không cần phải nói đến Mạc Sầu cùng với Tứ Đại Trấn Quốc Tướng Quân gì gì đó.

Thực lực chính là quyết định hết thảy, bao gồm cả khẩu khí nói chuyện nữa.

- Ngươi lầm rồi, Phó Thư Bảo! Chúng ta tìm ngươi đến đây cũng không phải là vì Luyện Thiên Thần Quyển!

Mạc Sầu nói:

- Chúng ta tìm ngươi đến, chính là vì muốn ngươi cùng với Nữ vương Bệ hạ chúng ta thành hôn!

Một câu như vậy nói ra, Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ tại đương trường, cả nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần. Hắn có thể tới tham gia nghi thức lên ngôi của Băng Oánh, một phần là bởi vì lo lắng đến chuyện tình hắn đã từng làm ra cái loại sự tình bút lông phá thân đối với người ta, đó chính là thứ trân quý nhất của một nữ hài tử. Một phần là bởi vì hắn nghĩ thấy nhất thiết phải có một cái kết thúc với Quy Vân Quốc, khiến cho bọn họ hoàn toàn chặt đứt cái tâm tư muốn tìm kiếm Luyện Thiên Thần Quyển từ trên tay của hắn. Lại không nghĩ tới, cả hai loại phỏng đoán kia cũng đều sai cả, cái mà người ta muốn, chính là bản thân hắn!

Mạc Sầu nói:

- Phó Thư Bảo, hôn sự giữa ngươi cùng với Băng Oánh chính là do mẫu thân của ngươi, Thánh Tộc trưởng Độc Lang Tộc Độc Vô Song chính miệng định ra, song phương chúng ta đã đồng ý rồi. Trì hoãn nhiều ngày như vậy, trong đó lại xuất hiện nhiều chi tiết cùng với hiểu lầm như vậy, hiện tại thì tốt rồi, tất cả những cái này cũng đã không còn tồn tại nữa, chúng ta cũng chẳng cần muốn lấy Luyện Thiên Thần Quyển làm sính lễ cái gì, các ngươi liền thành hôn đi!

- Từ từ… từ từ…

Thời khắc này Phó Thư Bảo đã mất đi cái lối suy nghĩ linh mẫn từ xưa đến nay. Cái loại tình huống này cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua, trong lúc nhất thời hắn cũng có chút không biết phải làm thế nào.

- Nam lớn lấy vợ, gái lớn theo chồng, cái này có cái gì không thể được cơ chứ?

Trên khuôn mặt già nua của Mạc Sầu chợt hiện lên một tia nụ cười quái dị.

Phó Thư Bảo lớn giọng nói:

- Đính hôn cái con mẹ các người! Trước kia các người có ai để ta vào trong mắt đâu? Ở Mai Bảo Sâm Lâm, chính lão vu bà ngươi còn ra tay giết ta nữa. Nếu như không phải mạng của ta lớn, hiện tại ta đã biến thành một đống xương trắng nằm dưới vách núi lạnh lẽo rồi. Thời điểm đó, ngươi như thế nào không chịu bảo ta thành hôn cơ chứ?

- Ngươi…

Khuôn mặt già nua của Mạc Sầu nhất thời liền trở nên cứng ngắc, thế nhưng lại cố gắng nén cơn phẫn nộ trong lòng xuống, cũng không có lập tức phát tác ra.

Phó Thư Bảo lại cũng không có đình chỉ, tiếp tục nói:

- Còn ngươi nữa, Băng Oánh! Chúng ta đã định ra hôn ước, ngươi chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của ta, thế nhưng ngươi lại cùng với Tú Cát bỏ trốn, ta không có viết một tờ giấy từ vợ đuổi ngươi ra khỏi nhà, đã xem như cấp cho ngươi đủ mặt mũi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Lời mà Phó Thư Bảo nói đều là sự thật. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, trên dưới Quy Vân Tông tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này. Đầu tiên là muốn ra tay giết hắn, sau đó lại bỏ trốn cùng với tình nhân, hơn nữa lại còn rất nhiều lần tìm cách dụ dỗ, vây công đẩy Phó Thư Bảo đi vào chỗ chết. Loại sự tình này, cho dù là đặt trên người bất luận nam nhân nào, không có báo thù cũng đã là rộng lượng đến cực hạn rồi, làm sao có khả năng thành hôn nữa chứ?

Bên trong Quy Vân Cung rộng lớn đơn sơ, bầu không khí lập tức trở nên phi thường cứng ngắc. Nếu như Phó Thư Bảo không có một thân thực lực ngạo thị quần hùng, thì đám đại lão trung tâm của Quy Vân Tông này nói không chừng đã không kềm được nhào lên chém giết rồi. Nhưng mà hiện tại Phó Thư Bảo lại có được thực lực khiến cho bọn họ phải kiêng kỵ, không dám mảy may vọng động.

- Tú Cát đã bị ngươi giết chết rồi, phải không?

Băng Oánh tựa hồ như đã sớm dự liệu được Phó Thư Bảo sẽ có phản ứng như vậy, cho nên trong đám người ở nơi này, nàng ngược lại chính là người bình tĩnh nhất.

Phó Thư Bảo cũng không chút nào che giấu, nói:

- Hóa ra ngươi đã sớm đoán được! Đúng vậy! Cái tên tiểu tử kia đã bị ta đốt cho tro cốt không còn, vĩnh viễn biến mất rồi!

- Ta đã đi tìm rất nhiều nơi rồi, thủy chung vẫn không thể nào tìm được nơi hạ lạc của hắn. Vương tước Thái Bình cũng đã vận dụng đại lượng nhân lực vật lực cũng không thể nào tìm ra được chút manh mối gì. Đến thời điểm đó, ta mới đột nhiên nghĩ đến, chuyện tình đêm đó phi thường kỳ quái. Buổi tối ngày hôm đó, là ngươi đã hạ thuốc mê cho ta và Tú Cát, sau đó ngươi dùng bút lông phá thân của ta, cuối cùng lại mang Tú Cát rời đi, giết chết hắn. Có đúng không?

Băng Oánh nhàn nhạt nói. Thời điểm khi nàng nói đến chuyện tình Phó Thư Bảo dùng bút lông phá thân của nàng, trên hai gò má trắng noãn cũng hiện lên một chút đỏ ửng, thần thái cũng có chút không được tự nhiên.

- Cái kia… Ngươi nói thật buồn cười. Ta như thế nào lại đi làm cái loại chuyện tình như vậy chứ?

- Phó Thư Bảo, ngày hôm nay ta gọi ngươi đến đây, chính là muốn ngươi cấp cho chúng ta một cái công đạo. Trên đời này lại có thứ nam nhân dùng bút lông phá thân của thiếu nữ người ta, rồi lại không dám gánh vác trách nhiệm hay sao? Trước kia chúng ta từng làm nhiều chuyện sai trái, đó là bởi vì trận doanh bất đồng, ngươi cũng chẳng phải từng làm qua rất nhiều chuyện như vậy rồi sao? Vậy thì cả hai bên cũng đều xóa bỏ hết thảy đi!

Mạc Sầu nói.

- Mấy tên gia hỏa các ngươi này, ta chẳng muốn cùng các ngươi đôi co nữa, các ngươi tự nói chuyện với nhau đi, ta cáo từ đây! Đúng rồi! Từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa, ta và đám Quy Vân Quốc các ngươi không quen biết!

Phó Thư Bảo nghĩ muốn bỏ chạy. Hắn nghĩ đến Băng Oánh chính là đã đoán được chuyện hắn giết chết Tú Cát, lại không nghĩ đến sau khi hắn thừa nhận giết chết Tú Cát xong, người ta lại đi nắm lấy bím tóc của hắn, liên lụy đến sự kiện bút lông.

Cái loại sự tình này, quả thật là một chuyện tình xấu xí đến cực điểm. Thời điểm này không bỏ chạy, như vậy mới chính là đồ ngốc a!

- Ngươi muốn đi? Có thể!

Băng Oánh đột nhiên từ trên vương tọa đứng thẳng người lên, nói:

- Vậy thì ngươi hãy giết chết ta đi! Ta cam đoan, ở nơi này không có bất luận kẻ nào ngăn cản ngươi!

Hai chân của Phó Thư Bảo liền giống như là rơi vào trong một vũng bùn vậy, nhất thời ngừng phắt lại.

- Hoặc là, ta tự mình đi đến doanh địa Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa của ngươi, cùng với các nữ nhân của ngươi nói lại chuyện tình ngươi đã làm với ta!

Trên trán của Phó Thư Bảo nhất thời toát ra vài giọt mồ hôi to như hạt đậu…