Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 532: Khôi phục trí nhớ




AdsHai lần trước đây đều là dùng Phân Thủy Trấn Băng Phù tách dòng nước ra, hình thành nên thông đạo xoáy nước, tiến vào bên trong kênh đào. Lần này đây, cho dù Phó Thư Bảo có Phân Thủy Trấn Băng Phù trong tay, sử dụng nó, cũng có vẻ vô lực. Bởi vì ở trước mặt của Hữu Nãi Ngư, hết thảy dòng nước cũng đều là mây bay cả. Cái đuôi cá của nàng nhẹ nhàng quẫy một cái, dòng nước khối băng này nọ hoàn toàn giống như là binh lính của nàng vậy, theo sự chỉ huy của nàng mà làm việc.

Thoải mái dễ dàng đáp xuống dưới đáy của dòng kênh ngầm, đi đến trước mặt khối băng cứng huyết sắc.

Cả quá trình này, Phó Thư Bảo căn bản là không nhất thiết phải ôm chặt người ta như vậy. Hắn thậm chí là còn có thể buông ra Hữu Nãi Ngư, cùng với người ta hạ xuống cước bộ, giẫm lên trên dòng nước đặc biệt nghe theo lời chỉ huy của Hữu Nãi Ngư này, chậm rãi đi thẳng đến mục tiêu cả hắn. Nhưng mà, hắn cũng không có làm vậy, hai tay hắn vẫn như cũ gắt gao ôm chặt cặp mông tuyết trắng của Hữu Nãi Ngư, cho tới bây giờ cũng không có một khắc lơi lỏng.

Khiến cho hắn than thở không thôi chính là, cái mà hắn bắt lấy vốn dĩ là một cặp mông mềm mại tinh tế, da thịt mịn màng nằm bên dưới một tầng vải trắng mỏng manh. Nhưng mà ngay tại thời điểm Hữu Nãi Ngư nhảy thẳng xuống nước, thì tấm vải trắng kia tiêu thất, còn lại cũng chỉ là một tầng vảy cá màu đỏ tinh mịn. Mười ngón tay của hắn cần phải dùng sức lực thật lớn mới có thể ôm chặt được cặp mông bị bao phủ bởi tầng vảy cá kia. Tầng vảy cá này phi thường trơn bóng, phi thường mềm mại, nhưng lại cũng phi thường co dãn, cảm giác kia thật sự rất phức tạp, cũng rất mỹ diệu.

Tầng băng cứng huyết sắc hiện ra trước mặt. Cái không gian trống rỗng lớn ở giữa vẫn như cũ còn tồn tại. Lần nổ mạnh kịch liệt lúc trước đã đem tầng băng cứng huyết sắc hình tròn đánh cho vỡ vụn ra thành mười bảy, mười tám khối. Nhưng mà kết cấu chỉnh thể của nó cũng không có gặp phải sự phá hư hủy diệt, đại khái vẫn còn duy trì hình dạng đầy đủ như trước.

- Ta… chính là từ nơi này đi ra hay sao?

Hữu Nãi Ngư có chút tò mò hỏi. Bởi vì đang là tư thế áp mặt ôm sát mặt nhau, cho nên lời nói của nàng liền vang vọng bên tai của Phó Thư Bảo, mang theo một dòng khí lưu ấm áp nhàn nhạt thổi vào mặt hắn, khiến cho gã nam nhân kia kích động không thôi, bên dưới đã là nộ khí công tâm, nhất trụ kình thiên!

Phó Thư Bảo có chút khó chịu rên rỉ lên một tiếng:

- Ưm… Đúng vậy! Chính là nơi này! Chúng ta đi xuống đi!

Nói đến đây, hắn cũng không còn đảm lượng ở bên dưới phiến thủy vực mạnh mẽ nguy hiểm như dưới dòng kênh ngầm này mà chiếm tiện nghi của Hữu Nãi Ngư.

Đuôi cá của Hữu Nãi Ngư nhẹ nhàng nhoáng lên. Cái đuôi cá kia phảng phất như là một cái bàn tay của Thủy Thần, nhẹ nhàng dễ dàng đem dòng nước bên trong không gian chính giữa tầng băng cứng huyết sắc kia vén ra, để cho bên trong cái hố hình thành nên một khoảng không gian không có nước. Sau khi làm xong, nàng mới ôm lấy Phó Thư Bảo, kẻ mà lúc nào cũng luôn ở trong tình huống ‘nguy hiểm’ kia nhảy thẳng vào bên trong cái không gian kia.

Hai chân đặt xuống mặt băng huyết sắc, lúc này Phó Thư Bảo mới đành lưu luyến không thôi mà buông hai bàn tay đang ôm chặt cặp mông của Hữu Nãi Ngư ra. Thời điểm này Hữu Nãi Ngư vẫn còn chưa biến trở lại hình thái của con người, mà là dùng cái đuôi cá thon dài xinh đẹp chống đỡ thân trên, hình thành một cái tư thế Nhân Ngư đứng thẳng. Cả người nàng vẫn như cũ không hề có một mảnh vải che thân, cặp ngọc nữ phong trước mắt vẫn như cũ là hai ngọn núi thịt căng tròn đứng thẳng, nộ phát sinh huy, hùng tráng mạnh mẽ. Vô cùng kiêu ngạo hoàn toàn phô bày ra độ lớn, độ cao cùng với bộ phận tiên diễm đặc biệt của nó. Xích xuống dưới vòng eo nhỏ nhắn, toàn bộ đều là một tầng vảy cá màu đỏ bao trùm lại, bộ dáng phi thường bó sát.

- Cái này… quần áo của ngươi đâu?

Phó Thư Bảo cũng không có ngay lập tức bắt đầu làm chuyện chính sự, mà là vô cùng bức thiết một biết vấn đề khiến hắn nghĩ mãi không ra này.

Hữu Nãi Ngư cười dài, giơ tay lên, chỉ chỉ vào chiếc nhẫn khảm trân châu mang trên ngón tay nàng, nói:

- Chính là ở trong này!

Hóa ra là Luyện Chi Trữ Vật Giới! Trong khoảnh khắc khi hóa thành hình Nhân Ngư, nàng liền cởi quần áo ra, nhét vào trong nó. Con mẹ nó, cái loại vấn đề không có chút hàm lượng khoa học kỹ thuật này cũng quan sát không ra được sao? Thời điểm khi mà người ta biến thành Nhân Ngư, lúc đó hắn đến tột cùng là đang nhìn cái gì vậy?

- Cái này… vậy ngươi sẽ đi tiểu như thế nào vậy?

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ vị quan trọng của người ta, nhìn kỹ một chút tầng vẩy cá tinh mịn trên người nàng, cuối cùng Phó Thư Bảo cũng hỏi ra một câu hỏi không hề có chút hàm lượng khoa học kỹ thuật.

- Sặc… ngươi hỏi cái này để làm gì?

Hữu Nãi Ngư cho dù có khờ dại, có ngây thơ đến đâu đi chăng nữa, nhưng mà cũng là có giới hạn a. Những câu hỏi không hề có chút quan hệ với chính sự nào của Phó Thư Bảo, đã khiến cho nàng có chút bất mãn rồi.

- Ha hả… Tùy tiện hỏi mà thôi! Ta là một người thích đặt câu hỏi mà! Lớn đến đâu cũng không ngừng học hỏi! Quên đi! Chúng ta làm chuyện chính đi! Ta phải chuẩn bị một chút, sau đó khôi phục lại trí nhớ cho ngươi!

Phó Thư Bảo cười cười, cũng không tiếp tục quan tâm đến chuyện người ta sẽ đi tiểu như thế nào nữa. Hắn đem quan tài Huyền Băng Ngọc từ bên trong Luyện Chi Trữ Vật Giới lấy ra, đem ra đặt tại đúng vị trí ban đầu của nó. Cuối cùng, hắn lại dùng lực trường lực lượng hình thành nên một cái hộ tráo vô hình, hoàn toàn ngăn chặn lại lối vào phiến không gian này, đem dòng nước ngăn cản hết ở bên ngoài. Hiện tại hắn cũng không cần Hữu Nãi Ngư tiếp tục trợ giúp để cho không gian bên trong này duy trì trạng thái không có nước nữa.

Hữu Nãi Ngư lẳng lặng nhìn Phó Thư Bảo làm việc, vẫn là một bộ dáng suy ngẫm miên man. Trong cặp mắt của nàng cũng đều tràn ngập sự hoang mang.

Ký ức đối với một người nào đó mà nói, chính là tương đương với một bộ phận của sinh mệnh! Nếu như mất đi, cũng giống như là chết đi một bộ phận vậy, nhân sinh không thể nào đầy đủ được! Chuyện tình như vậy, đối với Hữu Nãi Ngư mà nói cũng tương đương vô cùng thống khổ.

Thời điểm này, trong lòng của nàng không có phát hiện ra, nàng ta kỳ thật đã đem hy vọng khôi phục lại đầy đủ nhân sinh của nàng phó thác hết lên trên người của Phó Thư Bảo. Về phần những câu hỏi kỳ quái này nọ lúc rồi của Phó Thư Bảo, nàng cũng không có đặt ở trong lòng.

- Tốt lắm! Hiện tại ngươi hóa về nhân hình, sau đó xoay mông về phía ta!

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Phó Thư Bảo vỗ vỗ tay, có chút qua loa cười nói, bày ra bộ dạng vô cùng đứng đắn.

Một mảnh quang mang màu trắng tinh oánh đột nhiên từ trên người Hữu Nãi Ngư bộc phát ra, mặc dù nhàn nhạt nhưng lại phi thường bắt mắt. Vầng sáng kia giống như là một tầng lụa mỏng bao bọc nàng lại vậy. Ngay sau đó tầng vẩy cá rất nhanh thu hết vào bên trong làn da của nàng, cả người nàng liền lõa lồ không mảnh vải che thân xuất hiện ở trước mặt Phó Thư Bảo.

Đã không chỉ một lần nhìn qua thân thể của Hữu Nãi Ngư, nhưng mà bất luận là lần thứ mấy, Phó Thư Bảo cũng đều có cảm giác vô cùng mới mẻ, kích động không thôi.

- Được rồi!

Phó Thư Bảo nhẹ nàng nuốt một ngụm nước miếng, có chút tối nghĩa nói:

- Hiện tại nằm lên quan tài Huyền Băng Ngọc đi, nhớ kỹ, xoay mông về phía ta!

Hữu Nãi Ngư làm theo lời của hắn, biểu tình vô cùng tự nhiên, phảng phất như là việc lõa lồ thân thể như vậy không có gì đáng nói cả. Mà Phó Thư Bảo dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn nàng cũng không phải là chuyện gì khác thường. Nàng ta vô cùng tự nhiên bước vào trong quan tài Huyền Băng Ngọc, sau đó nằm vào bên trong cái quan tài lạnh lẽo vạn năm. Cặp mông tuyết trắng khẽ nhếch lên, đem hai vầng trăng màu trắng tròn trịa hướng về phía Phó Thư Bảo!

Cái tư thế như vậy, khiến cho cái mà Phó Thư Bảo nhìn thấy cũng không chỉ là một cặp ánh trăng màu trắng tròn trịa, còn có thể nhìn thấy những phong cảnh tuyệt vời nằm bên dưới hai vầng trăng tuyết trắng kia nữa, chính là cái mật cốc giống hệt như phấn ngọc tạc thành kia nữa!

- Phù… Thật sự là muốn chết a! Lão tử nhịn…

Khóe môi Phó Thư Bảo nhếch lên một tia cười khổ, tiến lên trước một bước, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đánh xuống một cái.

Bàn tay của hắn còn chưa đụng vào thân thể của Hữu Nãi Ngư, một đoàn Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa đã bùng cháy lên. Phốc một tiếng giòn tan, làn da mềm mại rung động. Cái Ấn kích hoạt do ba cái Lực Chi Phù Văn từ Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực ngưng luyện mà ra cấu thành đã rõ ràng xuất hiện trên làn da mềm mịn của nàng, đỏ tươi bắt mắt vô cùng. Cái Ấn kích hoạt mới này cùng với Ấn kích hoạt trước kia, bề ngoài hoàn toàn không khác gì nhau. Đương nhiên, cái Ấn kích hoạt này cũng không mang theo tác dụng của một Ấn kích hoạt chân chính, nó không thể khiến cho Hữu Nãi Ngư tiến vào hôn mê, càng không thể có tác dụng kích hoạt này nọ.

- Có nhìn thấy nó hay không? Đó chính là Ấn kích hoạt vốn ở trên người ngươi! Lúc trước ta chính là ở trong này phát hiện ra ngươi, sau đó lại khởi động Ấn kích hoạt trên người của ngươi. Ngươi cẩn thận nghĩ lại, nhìn xem có thể nhớ được cái gì hay không?

Phó Thư Bảo một phen đem trái tim háo sắc của mình áp chế xuống, chỉ là chậm rãi nhẹ nhàng dẫn đường cho Hữu Nãi Ngư ngẫm nghĩ, hồi tưởng lại.

Hữu Nãi Ngư nhìn xuống Ấn kích hoạt dưới mông mình, liền lâm vào một hồi ngẫm nghĩ đau khổ.

Một lúc sau, Phó Thư Bảo có chút sốt ruột hỏi:

- Ngươi có nhớ được cái gì hay không?

Hữu Nãi Ngư cười khổ, lắc đầu nói:

- Không có a! Ta… vẫn là cái cảm giác như vậy! Mơ hồ nhớ được chuyện gì, nhưng mà lại không thể nào nhớ nổi được!

- Có lẽ là ta có thể giúp ngươi nhớ được chút gì a!

Phó Thư Bảo đột nhiên cầm lên cái nắm quan của quan tài Huyền Băng Ngọc, đem nắp quan đóng chặt lên trên quan tài.

- Phó đại ca, ngươi định làm gì vậy?

Hữu Nãi Ngư nhất thời bị dọa nhảy dựng lên. Nhưng mà, còn chưa đợi nàng kịp có phản ứng, Phó Thư Bảo đã đem nắp quan đậy lại, không gian bên trong nhất thời lâm vào một mảnh hắc ám.

- Hừ! Ngươi đã cái gì cũng không nhớ nổi, như vậy thì ngươi còn có tác dụng gì nữa? Nói cho ngươi, cái Ấn kích hoạt kia rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, khiến cho ngươi lâm vào trong hôn mê. Sau đây, ta sẽ một phen đem Phong Ấn Luyện Lực Khí phục hồi lại như cũ, lại đem ngươi phong ấn lại!

Bên ngoài quan tài Huyền Băng Ngọc truyền đến thanh âm của Phó Thư Bảo, tràn ngập cảm giác băng lãnh.

- Ngươi… Không được a!

Hai chân của Hữu Nãi Ngư không ngừng đá liên hồi lên trên cái nắp quan. Lúc này nàng mới đột nhiên phát hiện ra, cái nắp quan này tựa hồ nặng đến cả ngàn cân vậy, giống như là đem cả một tòa núi lớn đè lên trên đó vậy, hai chân của nàng căn bản là không thể lay động được chút nào.

- Ha ha… Vô dụng thôi! Đồ ngốc, lần này đây ngươi liền chuẩn bị tiếp tục ngủ say cả vạn năm nữa đi!

- Ngươi… Đáng giận!

Lúc này thanh âm kêu la của Hữu Nãi Ngư đột nhiên trầm xuống, giống như là rơi vào trong hố băng vậy. Thế nhưng đúng lúc này, nhận được sự sợ hãi, đại não mất trí nhớ của nàng tiếp nhận sự tra tấn mạnh mẽ, đột nhiên truyền đến một trận đau nhức. Trước mắt của nàng chợt hiện lên một chút ánh sáng…

Làm như vậy, chẳng qua Phó Thư Bảo cũng là không có cách nào khác. Hắn biết, những người bị mất trí nhớ là bởi vì một bộ phận nào đó trong đại não đã bị tổn thương, mà cái loại tổn thương này rất có thể làm sự đả kích từ ngoại lực, cũng có thể là do cảm xúc bản thận gặp phải một sự kích thích quá mức nào đó. Thậm chí còn rất có thể là bởi vì ngủ quá lâu, khiến cho một bộ phận nào đó của đại não bị tổn hao một chút công năng bình thường. Tình huống phức tạp như thế, ngay cả bản thân hắn cũng không có biện pháp nào chữa trị. Cho nên phương thức sử dụng duy nhất có thể chính là khôi phục lại tình cảnh như lúc ban đầu, cộng thêm một chút kích thích mới nữa, nhìn xem có thể khôi phục được trí nhớ của Hữu Nãi Ngư hay không?

Hai tay đè mạnh lên trên nắp quan, Phó Thư Bảo biết rõ ràng hai chân của Hữu Nãi Ngư đã đạp lên mấy cái. Nhưng mà sau mấy cú đạp đó, nàng ta lại vô cùng khác thường yên lặng lại, cũng không tiếp tục đạp lên nắp quan nữa, cũng không tiếp tục nói gì.

- Di? Chẳng lẽ ta tùy tiện dùng một cái Ấn kích hoạt giả, không ngờ thật sự khiến cho nữ nhân ngốc kia lâm vào hôn mê rồi sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm đoán, cảm thấy rất kỳ quái.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên.

Phó Thư Bảo đang đè hai bàn tay lên trên nắp quan nhất thời bị lực xung kích khổng lồ hất bay lên không trung. Thân thể của hắn nặng nề va chạm thật mạnh một cái lên trên tầng băng cứng huyết sắc, sau đó lại nặng nề rơi xuống. Sau khi rơi xuống, hắn lại văng bắn lên không trung một lần nữa. Một cú va chạm cực mạnh vừa rồi cũng không hề làm thương tổn gì đến thân thể của hắn, nhưng lại khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn chấn động một trận, đau đớn mãnh liệt.

Chỉ bằng vào một chút lực lượng trùng kích vào như vậy, Phó Thư Bảo liền phán đoán ra được thực lực hiện tại của Hữu Nãi Ngư. Thực lực của nàng, một chút cũng không hề thua kém hắn!

Hồng quang chợt lóe lên, Hữu Nãi Ngư đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Phó Thư Bảo.

Hai bàn chân thon dài đẫy đà lúc này lại biến mất, còn lại chỉ là một cái đuôi cá toàn bộ bao phủ bởi một tầng vẩy cá màu đỏ tinh mịn. Lúc này đây, không ngờ trên cặp ngực của nàng cũng đã xuất hiện một tầng vẩy cả màu đỏ tinh mịn, hoàn toàn đầy đủ đem cặp ngọc nữ phong cao vút của nàng bao trùm lên hết. Bản thân nàng như vậy, nhìn qua liền giống như là mặc trên người một cái áo giáp bằng vẩy cá vậy, có một loại hương vị tư thế oai hùng hiên ngang.

Ánh mắt của Phó Thư Bảo nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hữu Nãi Ngư. Hắn phát hiện ra, Hữu Nãi Ngư giờ phút này cùng với Hữu Nãi Ngư trước đây có một loại cảm giác như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Đủ loại dấu hiệu cũng đều biểu lộ ra, trên người của Hữu Nãi Ngư đã xảy ra biến hóa. Sự đe dọa vừa rồi, khiến cho nàng bị kích thích, tựa hồ như đã tìm lại được một vài thứ gì đó, chính là, thực lực của nàng!

- Ngươi… đã nhớ ra gì rồi?

Phó Thư Bảo lại nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Hữu Nãi Ngư khẽ gật gật đầu:

- Nhớ ra một chút! Cũng không nhiều lắm, nhưng mà, hẳn là có thể giải trừ được những nghi hoặc trong lòng ngươi!

Trái tim của Phó Thư Bảo nhất thời giống như đánh trống.