Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 558: Bộ mặt thật




Ads- Mẹ kiếp rốt cuộc ngươi giở trò gì đây?

Trư Hoàng chần chừ không động thủ. Phó Thư Bảo giảo hoạt thế nào hắn đã được lĩnh hội, giờ không chút phòng bị bảo hắn giết mình, hắn có tin nổi không?

- Không động thủ thì ngươi không còn cơ hội đâu.

- Mẹ kiếp, đi chết đi! Ngươi dám coi thường đối thủ như ta!

Trư Hoàng bị kích thích, cuối cùng hắn gầm lên, thân thể xông tới với tốc độ kinh người. Ngay khi gần tiếp cận với Phó Thư Bảo thì tay hắn đột nhiên loé hàn quang, nhanh như chớp xuyên thủng ngực Phó Thư Bảo.

Sát thủ chi vương xuất chiêu không hề có bất cứ sự màu mè nào, nhưng chính một chiêu thức bình thường đó lại là kỹ phát sát nhất thực dụng nhất. Nhất kích tất sát, cả đời hắn tôi rèn loại kỹ xảo này. Hắn hiện nay đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh.

Không có chút máu tươi nào phun ra, cũng không hề có nét mặt đau đớn, Phó Thư Bảo bị một kiếm xuyên qua ngực nhưng lại nở nụ cười:

- Ngươi đã giết ta rồi, giờ quy thuận ta đi!

Sắc mặt Trư Hoàng kịch biến, loạng choạng thoái lui ba bước. Đúng lúc đấy Phó Thư Bảo trong mắt hắn đột nhiên mở đi, thân thể mỏng dần, cuối cùng biến mất trong hư không.

- Được rồi, Trư Hoàng, thực hiện lời hứa của ngươi đi.

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vọng ra từ hư không.

Trư Hoảng ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc tột cùng. Đó không phải Phó Thư Bảo sao? Hắn vừa giết chỉ là một phân thân!

Tu vi đạt đến cảnh giới Hỗn Nguyên Lực không đủ để dùng phân thân đánh lừa cao thủ cấp bậc như Trư Hoàng. Nhưng vì có Huyền Thiết Sơn Linh Mạch cái tạo và tiến hoá, phân thân của hắn cũng đã có linh năng và linh tính vô cùng cường đại, đạt đến mức hoàn mỹ. Dưới tác dụng của Huyền Thiết Sơn Linh Mạch, phân thân của hắn thật sự đạt được đến trình độ khủng khiếp có thể lừa được cả cao thủ như Trư Hoàng!

Với kỹ năng này, Phó Thư Bảo mới là sát thủ chi vương thật sự!

Mồ hôi lạnh vã ra trên trán Trư Hoàng, hắn trầm mặc mãi một lúc lâu rồi bỗng quỳ một gối xuống, trầm giọng nói:

- Đúng là ngươi đã để ta thực hiện nhiệm vụ ta không thể hoàn thành, Trư Hoàng ta sau này chính là người của ngươi!

Nhất đại sát thủ chi vương cuối cùng đã thần phục dưới chân Phó Thư Bảo.

- Vậy thì chúng ta hãy liên thủ ám sát hai tên khôi lỗi luyện nô Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước!

Phó Thư Bảo cười nói. Đây mới là việc hắn muốn làm.

Bên dưới Thiên Tháp Sơn hùng vĩ, quân doanh mọc lên như nấm sau mưa, phủ khắp đại địa. Trên Thiên Tháp Sơn là vô số toà cung điện đang trong quá trình xây dựng, có oột số toà đã có mô hình ban đầu nhưng vẫn chỉ mới đào móng đợi xây. Đây nên là cảnh tượng phồn vinh nhưng sự thực lại hoàn toàn ngược lại.

Đúng như Phó Thư Bảo dự đoán, việc ăn uống của một trăm vạn đại quân trở thành vấn đề cực lớn. Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước ban đầu dẫn quân vào đã mang số Luyện Chi Trữ Vật Giới đủ để chứa lượng lương thực cho một trăm vạn quân ăn trong một tháng, nhưng lại thiếu kế hoạch, giờ chưa đến một tháng mà lương thực đã cạn rồi.

Kế hoạch ban đầu là không cần đợi đến một tháng là Thanh Dật Vương Tướng và Thanh Bình Vương Tướng có thể bổ sung đủ lương thực. Nhưng nào ngờ thế giới Trão Nội mới nổi này căn bản không có lương thực, không chỉ vậy, ngay cả những loài như lợn rừng, gà rừng cũng không có, nên không thể săn bắn được.

Bên Phó Thư Bảo lại khác, năm nghìn người không nhiều, hơn nữa Sinh Chi Trữ Vật Không Gian của hắn chuẩn bị lương thực đủ cho nửa năm, bản thân hắn lại có nông trường, lương thực nhiều đến mức có thể đem đi bán. Lần này đương nhiên ra ngoài sẽ có đủ lương thực.

Một bên có lương thực, một bên sắp cạn, tình hình không ai ngờ tới đang dần diễn ra.

Thanh Dật Vương Tướng và Thanh Bình Vương Tướng hạ lệnh một ngày ăn một bữa, lượng ăn lại ít đến đáng thương, cơn khủng hoảng lương thực đang lan tràn như ôn dịch trong đội quân. Đối diện với tướng lĩnh, các chiến sĩ còn miễn cưỡng thể hiện sự thuận tùng, nhưng sau lưng thì khác rồi.

- Mẹ kiếp, lão tử đi làm lính là vì miếng cơm, kiếm tiền về nhà nuôi vợ con, giờ thì vui rồi, không những không có thưởng mà lại còn chỉ được một bữa cơm một ngày. Ta lấy muội muội hắn chắc? Lại còn bắt ta bán mạng? Ta nhổ vào!

- Còn không phải sao? Một ngày một bữa, nước trắng chan canh, còn đếm được cả hột cơm, chúng ta là chiến sĩ cơ mà, ăn có tí như thế đánh trận thế quái nào được?

- Hừ, ăn cơm? Mấy ngày nữa là sẽ cạn sạch lương thực, chúng ta chỉ còn cách ăn vỏ cây, rễ cây mà thôi, ngay bát cháo loãng bây giờ cũng không còn nữa đâu.

- Hầy, mấy huynh có nghe thấy truyền tin không?

- Truyền tin gì?

- Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn của Phó Thư Bảo hôm qua được phát vô số bảo vật, chiến sĩ phổ thông cũng được nhận bảo thạch, kim cường với hoàng kim. Trời ạ…ta theo Vương Tước đại nhân đã nửa đời người rồi mà chưa từng được nhận thưởng hậu như thế. Đừng nói là nhận, ngay cả nhìn cũng chưa được.

- Không phải chứ? Có ai lại nguyện ý phát cho chiến sĩ thủ hạ bảo vật như thế? Với những chiến sĩ bán mạng như chúng ta, được phát thưởng đúng hạn đã mãn nguyện lắm rồi.

- Ngươi thật là mù tịt thông tin. Phó Thư Bảo đối với thủ hạ rất khảng khái, người khác sẽ không thưởng nhưng hắn chắc chắn sẽ thưởng. Mà còn nghen nói ở thành phố cảng hắn đào được một cái bảo tàng, vàng bạc châu báu, kim cương nhiều không đếm xuể.

- Oa….

- Mẹ kiếp, bán mạng vì một bữa cháo loãng, chi bằng lão tử bán mạng cho Phó Thư Bảo!

- Đúng thế, chỉ cần sống mà trở về là xây nhà to, lấy vợ đẹp, sống những ngày sung sướng rồi!

- Suỵt, nói nhỏ thôi, những lời phản nghịch như thế mà bị Vương Tước đại nhân nghe thấy thì cẩn thận cái đầu…

Trong quân doanh, từng nhóm từng nhóm chiến sĩ rì rầm bàn tán việc phần thưởng và lương thực. Những cuộc đàm luận này không chỉ đến từ các chiến sĩ Tú Quốc mà cả chiến sĩ các nước khác trên thế giới. Phó Thư Bảo đào được bảo tàng khổng lồ, những người bên cạnh đều được phát tài theo, việc đó không khác gì cơn cuồng phong cuốn qua trận doanh của cả liên quân.

Khi chiến sĩ Tú Quốc đang nghị luận thì một thân hình to béo vô cùng thầm lặng đi qua họ. Hắn đã nghe hết những gì các chiến sĩ kia nói, khi đi qua khoé miệng hắn nhếch lên, thấy họ cảnh giác hơn khi thấy mình, hắn kéo mũ xuống bước nhanh đi qua.

Gương mặt phía dưới mũ rất giống mặt lợn, người này chính là Trư Hoàng đã bị Phó Thư Bảo đánh bại và hàng phục, sát thủ chi vương đến từ thế giới sát thủ.

Đi qua quân doanh, Trư Hoàng không chọn bậc thang mới mở để lên Thiên Tháp Sơn mà thích phòng đôi cánh bay lên Quy Vân Cung.

Thị vệ Quy Vân Tông chấn thủ cung môn ngăn Trư Hoàng lại, hắn lại lấy ra một tấm lệnh bài kim sắc, mấy thị vệ kia cũng không hỏi gì nữa, tự động tránh đường cho hắn đi.

Đại điện vốn trống rỗng giờ đã không còn tầm thường nữa, có hỗ trợ của Thánh An Na, một số đồ trang trí xa xỉ đã xuất hiện trên tường và các cột trụ. Nền nhà thì phủ tấm thám xa hoả mạ vàng. So với Quy Vân Cung trước đây, Quy Vân Cung hiện nay đã có uy thế của hoàng gia hơn nhiều.

Băng Doanh ngồi trên vương toạ, từ trên cao nhìn xuống Trư Hoàng đang bước vào. Ánh mắt nàng hơi lấp láy rồi rất nhanh trở lại bình thường. Đến khi Trư Hoàng tới gần, nàng mới lên tiếng:

- Không ngờ sát thủ chi vương của Tử Đảo Mật Nhân Xã lại đến chỗ ta. Trư Hoàng ngươi đến đây có việc gì?

Cũng không có hành động tham kiến, Trư Hoàng không chút khách khí nói:

- Băng Doanh, ta và ngươi có cùng thân phận, những lời khác chúng ta không cần nói nhiều. Ta đến để cầu kiến Thánh An Na đại nhân. Hãy chuyển lời của ta, cho ta gặp người, ta có việc vô cùng quan trọng.

Không xưng hô nữ hoàng đương nhiên là không phải thừa nhận thân phận nữ hoàng Quy Vân Cung của Băng Doanh, không chỉ vậy, vừa gặp là bảo Băng Doanh chuyển lời, chẳng có chút khách sáo nào.

Băng Doanh đã không còn là Băng Doanh trước đây nữa, thời gian qua, khí chất đế vương trên người nàng đã được hình thành, ngoài tư thế còn khúm núm trước Thánh An Na ra, trước mặt người khác tự nhiên nàng có uy thế cao cao tại thượng. Giờ Trư Hoàng lại dùng thái độ đó với nàng, tâm trạng nàng lập tức trở nên khó chịu, lông mày nhắn lại, lạnh lùng nói”

- Trư Hoàng, bản nữ hoàng là người chuyển lời cho ngươi sao? Ngươi tưởng đi theo Thánh An Na đại nhân là có thể chi huy ta sao?

Không khí trong Quy Vân Cung lập tức trở nên bức bối và khó xửa, giống như giữa hai người đang lan toả một tảng băng lạnh lẽo.

- Hai ngươi đều là trợ thủ đắc lực nhất của ta, tại sao không thể hoà thuận hơn chứ?

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ hu không, không khí chuyển động, hiện ra những làn sóng như trên mặt hồ, một thân ảnh yểu điểu hiện ra.

- Tham kiến Thánh An Na đại nhân!

Băng Doanh và Trư Hoàng cung kính.

Thánh An Na cười:

- Trư Hoàng, ngươi có việc gì vô cùng quan trọng cần gặp ta?

Trư Hoàng đáp:

- Tên tiểu tử đó dã mắc mưu, ta giả vờ thích sát hắn và thất thủ. Hắn quả nhiên như đại nhân phán đoán, nhân cơ hội thu phục và ta đã giả vờ quy thuận hắn.

- Ha ha ha…

Thánh An Na cười.

- Tiểu tử giảo hoạt hơn cả hồ ly đó đương nhiên phải dùng phương pháp giảo hoạt hơn để đối phó. Đúng rồi, không ngoài dự đoán của ta, chắc chắn hắn sẽ thương lượng với ngươi cách giết Thanh Bình Vương Tướng và Thanh Dật Vương Tướng đúng không?

Trư Hoàng gật đầu:

- Thánh An Na đại nhân đúng là liệu sự như thân. Người thông minh tài trí, tên Phó Thư Bảo đấy dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.

Nịnh nọt xong, Trư Hoàng mới nói:

- Đúng là hắn thương lượng cách ám sát Thanh Bình Vương Tướng và Thanh Dật Vương Tướng. Dường như hắn đã biết hai Vương Tước này bị Thánh An Na đại nhân luyện hoá thành luyện nô. Hắn muốn giết chúng, đương nhiên sát thủ chi vương ta là trợ thủ tốt nhất rồi. Nhưng bọn ta mới chỉ nói qua những việc liên quan, chứ chưa nói cụ thể. Phó Thư Bảo bảo đợi tin của hắn rồi mới hành động.

- Nói vậy dường như tiểu tử đó vẫn còn giữ lại đường lui. Tiếp tục theo dõi động tĩnh của hắn, đến khi hắn có kế hoạch chi tiết, khi đến lúc hành động chúng ta sẽ giăng mẻ lưới to, cho con cá lớn là lắn rơi vào.

- Thánh An Na đại nhân cao kiến, ha ha ha. Đến thích sát Thanh Dật Vương Tướng và Thanh Bình Vương Tướng chắc chắn hắn sẽ không đem theo Địa Ngục Quân Đoàn. Chỉ cần một nghìn thạch tượng chiến sĩ không ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn dám đến thì chúng ta sẽ bắt được hắn. Lúc đó Thánh An Na đại nhan có thể hoàn toàn khống chế hắn, đạt được mục đích vĩ đại của người!

- Trư Hoàng, làm rốt lắm. Năng lực hành sự của ngươi vượt sự kỳ vọng của ta. Yên tâm, thống trị cả thế giới Trão Nội này chỉ là bước đầu tiên, sau này chúng ta sẽ thống trị thế giới Trão Ngoại. Đến lúc đó, vương triều sát thủ của ngươi có thể được thành lập. Nói chung, làm việc cho ta thì ngươi sẽ không thiếu lợi ích đâu.

Một tràng cười vang vọng trong Quy Vân Cung.

Bảo Doanh trầm lặng cúi đầu nghe Thánh An Na và Trư Hoàng nói chuyện, nét mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh. Bên ngoài là dáng vẻ văn tịnh của một đại tài nữ, trong lòng thì suy nghĩ.

- Ta tưởng Phó Thư Bảo sẽ không mắc mưu Trư Hoàng, nhưng…Hắn là người nhanh trí như thế sao có thể mắc mưu Trư Hoàng? Bên này đã giăng liên la địa võng, nếu hắn thật sự đén thích sát Thanh Dật Vương Tướng và Thanh Bình Vương Tướng thì đúng là tự chui đầu vào rọ… Làm thế nào đây? Nếu giờ đi gặp hắn thì chắc chắn sẽ khiến Thánh An Na nghi ngờ. Nhưng cứ giương mắt nhìn hắn tự tìm cái chết thì không thể được…Phải làm sao đây??

Từ khi xảy ra quan hệ đó, lòng Băng Doanh đã hướng về Phó Thư Bảo rồi. Sự chuyển biến này phát sinh từ cơ thể rồi kéo sang tinh thần, đây cũng là hiện tượng bình thường.

- Có điều, Thánh An Na đại nhân, vừa rồi khi đi qua quân doanh ta nghe thấy các chiến sĩ than vãn lương thực và phần thưởng. Ta hơi lo lắng, cứ thế này thì sớm muộn cũng sẽ có binh biến.

Thánh An Na nói:

- Vấn đền này ta đã có cách giải quyết. Lát ta sẽ đến gặp Thánh Lan Vương. Giờ đành phải lấy lương thực và thưởng từ đó thôi. Là truyền nhân của Thiên Không Nữ Thần, chắc hắn sẽ không thể từ chối. Cừa hay thông đạo Thần Thông Bàn vừa được dựng ở Thánh Thập Tự Sơn, nằm trong lãnh thổ Thánh Đoá Lan Quốc, tập hợp lương thực chắc cũng không khó.

Lại một tràng cười nữa vang lên, Băng Doanh thì càng thêm nặng nề. Nàng thấy hoảng hốt sợ này sợ nọ, không biết nên làm thế nào với sự tình hiện nay.

Tuy trong lòng đã có bóng dáng của Phó Thư Bảo, cũng có cảm tình với hắn rồi nhưng nàng vẫn do dự không quyết, vẫn còn tật không có chủ kiến.

Một tấm lưới lớn vô hình đã giăng lên, chỉ còn đợi con cá lớn Phó Thư Bảo bơi vào mà thôi.

Con cá đó giờ đang làm gì nhỉ?