Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 575: Thánh đảo




AdsHư ảnh hoang đảo càng lúc càng gần, lặng yên không một tiếng động.

Đêm đã xuống, nhưng mà quang mang màu vàng của nó không hề giảm bớt. Trong đêm tối, dưới ánh trăng mông lung, hư ảnh hoang đảo thật sáng lạn, uyển như mộng huyễn.

- Thật là mỹ lệ a...

Tại nơi cao nhất, Hữu Nãi Ngư bắt đầu có chút kích động.

- Tình huống như vậy, nàng tuyệt không biết phải không? Hoặc là, Tiếp dẫn chi thuyền không có nói cho nàng biết sao?

Phó Thư Bảo như có điều suy nghĩ, nói.

Hữu Nãi Ngư nhẹ lắc đầu.

- Ta chưa bao giờ nghe tới chuyện này, Tiếp dẫn chi thuyền chưa từng có nói qua cho ta biết điều gì.

Phó Thư Bảo cúi đầu không nói, ánh mắt gắt gao tập trung hư ảnh hoang đảo kia. Sự tình không tầm thường như thế, theo lý là phải có dấu hiệu cùng dự cảm, nhưng như thế nào mãi cho tới bây giờ hắn đều không có cảm giác được phiến hư ảnh kia có cái gì dị thường, cũng không cảm giác thấy chút khí tức nào nguy hiểm.

Hết thảy, đều giống như một giấc mộng.

Ngay tại hai người nói chuyện, hư ảnh màu vàng kia cuối cùng lướt qua khỏi mặt biển, bắt đầu cùng hòn đảo dưới chân chồng lên nhau. Trước hết chính là hai bờ cát chồng lên nhau, bãi cát của hư ảnh dần lướt qua bãi cát của hoang đảo, tình cảnh kia thật giống như thủy triều cuốn qua vậy.

- Hữu Nãi Ngư, đi! Chúng ta đi nhìn xem!

Không đợi Hữu Nãi Ngư đáp lại, Phó Thư Bảo đã ôm lấy nàng, từ độ cao cả vạn thước nhảy xuống, hướng bãi cát đang chất chồng lên nhau chạy tứi.

Nóng vội như vậy đó là bởi vì ngay tại lúc hai bờ cát chất chồng, hắn đã nhìn thấy có người hoạt động!

Trong nháy mắt chạy gần tới, hư ảnh màu vàng vẫn còn di động, bãi cát hoàn toàn chất chồng. Phó Thư Bảo cùng Hữu Nãi Ngư trợn mắt há mồm mà nhìn bộ phận đã hoàn thành chất chồng kia, bãi cát đã không còn là bãi cát mà là một cái bến cảng! Dùng từng khối kiên thạch hình lập phương kiến tạo thành một cái bình đài phi thường rộng lớn. Một ít hàng hóa chất đống trên bình đài, có á ma (đay), hoa quả lương thực, còn có gốm sứ các loại. Mấy chiếc thuyền buồm đang bỏ neo trong cảng, phía trên boong tàu còn có thủy thủ đang đi lại. Phía trên bến cảng lại càng nhiều người đi lại hơn nữa. Bọn hắn có hướng thuyền buồn vận chuyển hàng hóa, có đang nói chuyện đùa giỡn, có đang tiến hành giao dịch. Tiếng nói, tiếng cười đùa cò kè mặc cả, còn có thanh âm khóc lóc của tiểu hài tử, thanh âm của người rao hàng các loại, tất cả đan lại một chỗ, phảng phất như tổ thành một khúc nhạc về phồn hoa vậy.

- Chuyện này...

Sửng sốt cả buổi, Phó Thư Bảo mới thốt ra được một lời. Tâm tình của hắn há lại dừng lại rung động đơn giản như vậy?

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Bởi vì kích động, thanh âm của Hữu Nãi Ngư có chút run rẩy nhẹ nhàng.

Hư ảnh màu vàng vẫn còn đang di động, địa phương nó đi qua bãi cỏ lộn hóa thành mặt đất sạch sẽ, kiến trúc tráng lệ, đường đi rộng lớn cùng với người hành tẩu trên đường. Bãi cỏ lộn xộn biến mất, khu rừng rậm rạp biến mất, một cái thành thị phồn hoa mọc lên.

- Nó sắp tới, Phó đại ca, chúng ta làm sao bây giờ!

Thanh âm của Hữu Nãi Ngư lần nữa truyền đến.

Hư ảnh màu vàng chỉ còn cách vài chục bước nữa là lướt qua chỗ Phó Thư Bảo đang đứng rồi, với tốc độ của nó mà tính, khoảng cách này chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi. Mà trong thời gian ngắn như vậy, Phó Thư Bảo vẫn đủ thời gian làm ra quyết định rời đi hoặc là không làm cái gì, mặc kệ cho phiến hư ảnh màu vàng kia lướt qua hay là chạy vào biển rộng, tránh né nó.

Là trốn đi hay là không tránh né?

Trong nháy mắt, hư ảnh màu vàng chỉ còn cách hắn mấy bước.

Phó Thư Bảo hít sâu một hơi, nói ra.

- Chúng ta muốn tới Thánh đảo, mà ta, khẳng định nó đang ở ngay trước mắt, nếu như chúng ta tránh đi, có lẽ sẽ không còn cơ hội tiến vào Thánh đảo nữa, như vậy... chúng ta liền đánh cược một lần đi!

Đây là quyết định của Phó Thư Bảo. Lập tức, hư ảnh màu vàng lướt qua, cước bộ của hắn không chút di động nào, cặp mắt cũng đóng lại chặt chẽ. Hữu Nãi Ngư trong lồng ngực hắn cũng siết chặt lấy tay của hắn, đôi mắt đẹp nhắm lại, thân thể mềm mại của nàng rung lên rất nhỏ.

Có lẽ, quyết định này chính là vạn kiếp bất phục.

Đây quả thực là một lần đánh cuộc rồi.

Lặng yên không một tiếng động, hư ảnh màu vàng liền lướt qua, không chút dừng lại, nó tiếp tục tiến hành công tác chất chồng. Phó Thư Bảo cùng Hữu Nãi Ngư trước mặt nó, tựa như là hạt cát bé nhỏ vậy.

Không chút cảm giác không thoải mái này, hư ảnh màu vàng lướt qua, Phó Thư Bảo chậm rãi mở mắt ra. Vị trí của hắn cùng Hữu Nãi Ngư vừa vặn là một góc trên đường lớn, ở trước mặt hắn người đi đường quần áo gọn gàng nhàn tản lướt qua, có người dùng ánh mắt tò mò nhìn nhìn hắn cùng Hữu Nãi Ngư, có chút lại coi như không thấy, vội vàng liếc qua rồi hờ hững đem ánh mắt rời đi. Còn có một ít người, từ đầu đến cuối không phát hiện ra hắn cùng Hữu Nãi Ngư, từng người đi làm lấy sự tình của mình.

Ôm một mỹ nhân trên đường lớn, loại chuyện này vô luận là ở đâu cũng đều gánh chịu sự chú ý. Phó Thư Bảo bỗng nhiên ý thức được điểm này, vội vàng đem Hữu Nãi Ngư thả ra. Hữu Nãi Ngư từ trong lồng ngực hắn rời ra, đám người chú ý tới hai người lập tức giảm bớt, đối với hắn cùng Hữu Nãi Ngư, hai lữ khách xa lạ tuy rằng vẫn để lộ ra chút câu nệ cùng xa lạ nhưng lại không có để ý tới sự hiện hữu của hai người bọn hắn.

- Phó đại ca, chúng ta bây giờ làm cái gì đâ?

Tâm thần Hữu Nãi Ngư lúc này mới yên ổn xuống, nàng nhẹ giọng hỏi. Lúc nói chuyện, nàng lại sửa sang lại mái tóc một chút, đem dung mạo che đậy lại một chút, bởi như vậy người chú ý tới nàng mới mất đi một ít.

Phó Thư Bảo ngẫm nghĩ một chút.

- Chúng ta bây giờ cái gì cũng không làm, trước quan sát hoàn cảnh nơi này một chút, sau đó mới ra quyết định.

Sau đó, Phó Thư Bảo cùng Hữu Nãi Ngư bắt đầu đi dạo tùy ý trong thành thị mới "mọc" lên này. Thân ảnh hai người trong chốc lát liền xuất hiện ở phía trên bến cảng, chốc sau lại xuất hiện trong một hẻm nhỏ không người, có đôi khi hai người lại đuổi theo địa phương hư ảnh lướt qua, thăm dò khu vực mới "mọc" lên sau đó.

Lúc ban đầu, Phó Thư Bảo còn đối với hết thảy sự tình này suy đoán có phải là hư ảo hay không, nhưng trải qua hơn nhiều lần chứng minh là đúng, loại hoài nghi này của hắn liền không còn sót lại chút gì. Người đi trên đường, thương phẩm trên khay trong cửa hàng, thậm chí là mùi thơm từ các cửa hàng bay ra đều là chân thật.

Hắn còn phát hiện, người sinh hoạt tại bến cảng này giống như người ở Địa cầu vậy, không chỉ có da vàng mắt đen mà còn có tóc vàng mắt xanh, dáng người cũng cao lớn như người Tây phương, cũng có làn da ngăm đen như người Phi châu. Toàn bộ bến cảng, thành thị phảng phất như một cái thế giới thu nhỏ, các chủng người đều có. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân như vậy cho nên công trình kiến trúc tại nơi này cũng bao hàm kiến trúc, phong cách địa khu của từng chủng người. Các loại văn hóa hỗn hợp một chỗ, đặc biệt là đủ loại chủng người sinh hoạt chung một chỗ, hòa hợp ở chung, bản thân sự tình này chính là một cái kỳ tích.

Phó Thư Bảo cùng Hữu Nãi Ngư không có đem toàn bộ hòn đảo thăm thú qua, cũng không có đem trọn vẹn cái thành thị cùng bến cảng thăm thú xong thì hư ảnh cùng hòn đảo chân thật cuối cùng chất chồng một chỗ.

Trong nháy mắt đó, Phó Thư Bảo cảm giác được một cỗ năng lượng cực lớn được phóng thích ra. Hắn vì cỗ năng lượng kia mà khiếp sợ, nhưng mà người tại nơi này tựa hồ sớm đã quen, cho nên không có chút phản ứng dị thường gì.

Đứng trên một con đường hối hả nơi bến cảng, ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi cao nhất, quả tim Phó Thư Bảo bỗng giật thót một cái. Trong tầm mắt của hắn, ngọn núi vốn hoang vu thì giờ đã hóa thành một mảnh kiến trúc màu vàng, mái ngói lấp lánh, vách tường lấp lánh, hết thảy đều vô cùng chói mắt. Một tòa kim tháp cao không dưới một trăm mét mọc thẳng lên, phía trên đỉnh tháp một cái cờ xí màu vàng đón gió phấp phới.

Vận đủ thị lực nhìn lại, phía trên cờ xí kia chính là một cái hắc sắc luyện đỉnh, Phó Thư Bảo hít mạnh một ngụm lãnh khí!

Đó chính là... tiêu chí của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội!

Bỗng nhiên ngay lúc đó, Phó Thư Bảo đã xác nhận được rất nhiều sự tình, nơi này chính là Thánh đảo, Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội chính là nằm trên đỉnh núi cao nhất kia!

Buồn cười chính là, tại thời điểm tới nơi này, hắn và Hữu Nãi Ngư dừng chân chính là tại nơi đó tìm kiếm manh mối khắp nơi, lại không nghĩ rằng tổng bộ Đế quốc luyện chi lực sĩ hội lại nằm dưới chân!

- Hữu Nãi Ngư, nàng nhìn kìa!

Cố nén kích động trong lòng, Phó Thư Bảo chỉ về phía ngọn núi cao nhất kia, nói ra.

Hữu Nãi Ngư nhẹ gật đầu.

- Ta nhìn thấy rồi, đó chính là địa phương chúng ta cần tới a!

- Đi, chúng ta đi nhìn xem.

Phó Thư Bảo kéo tay Hữu Nãi Ngư, không chút nào giam cầm lực lượng trường, chỉ cần mấy cái hô hấp hắn liền xuất hiện phía trước tổng bộ Đế quốc luyện chi lực sĩ hội.

Ngay lúc hắn kéo tay Hữu Nãi Ngư, chuẩn bị lăng không mà đi, Hữu Nãi Ngư lại mạnh mẽ giãy khỏi tay hắn, ánh mắt ngây ngốc hướng một con hẻm vắng vẻ đi tới.

- Hữu Nãi Ngư, nàng làm cái gì đó?

Phó Thư Bảo kinh ngạc mà nhìn Hữu Nãi Ngư.

- Cái kia... rất quen thuộc.

Hữu Nãi Ngư thì thào nói ra, không quay đầu lại, bước chân phảng phất như bị một cỗ lực lượng nào đó hấp dẫn mà từng bước một bước tới.

Ánh mắt lướt qua bóng lưng Hữu Nãi Ngư, ánh mắt của Phó Thư Bảo nhanh chóng đặt vào con hẻm nhỏ thông suốt kia, nhưng mà, con hẻm này cùng với những con hẻm hắn đã đi qua trước kia có gì khác nhau đâu!? Căn bản là không có địa phương gì đặc biệt, mà khiến cho hắn kỳ quái chính là Hữu Nãi Ngư đến tột cùng là đã phát hiện ra cái gì?

Từng bước một đi tới, bước chân của Hữu Nãi Ngư sau khi bước vào con hẻm liền dừng lại, ánh mắt quay về phía một hòn gạch mà sững người xuất thần. Nhìn bộ dạng của nàng, tựa hồ là đang nhớ lại cái gì đó, cảm giác rất là xoắn xuýt.

- Hữu Nãi Ngư, nàng phát hiện ra cái gì vậy?

Phó Thư Bảo cũng đi tới, đứng bên cạnh nàng. Ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy Hữu Nãi Ngư đang nhìn lên một viên gạch bên trên có một cái ký hiệu hình tam giác cùng một đầu hành tuyến.

- Đây là... một con cá?

Xem nửa ngày, Phó Thư Bảo bỗng nhiên thốt ra một câu. Ở trước mặt hắn chỉ là đồ hình một con cá đơn giản. Nhưng mà khiến cho hắn kỳ quái là con cá này lại khắc ở một cái hẻm nhỏ không người, vị trí lúc trước căn bản là không có nhìn thấy. Hơn nữa, nó cũng không phải là rất rõ ràng, đi tới gần bên mới có thể nhìn thấy được. Như vậy, vị trí ban nãy Hữu Nãi Ngư làm sao có thể phát hiện được đây?