Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 19: Phu Quân Mặt Liệt (11)




Chợt dưới chân Lâm Dạ Mễ truyền đến một cảm giác trơn trơn lạnh lạnh trườn ngang qua, nàng giật bắn mình, vội đứng bật dậy, cái ghế kịch một tiếng, bị đẩy ra phía xa. Lâm Dạ Mễ lúc này liền thấy rõ phía dưới chân mình là cái gì, liền sững người.



Rắn!



Hơn nữa còn là rắn độc, đầu chúng hình dẹt.



Ngoài một con lúc nãy bò dưới chân nàng ra, xung quanh còn thêm vài con không ngừng trườn tới. Bất ngờ một con há miệng đỏ lòm lao tới Lâm Dạ Mễ chuẩn bị cắn. Trần Minh nhanh tay, ngay khi hô "cẩn thận" liền dùng lực nắm lấy tay nàng kéo ra phía sau lưng bảo hộ. Con rắn vừa lao tới liền bị Trần Minh chặt đứt ra làm hai, con này vừa bị chặt đứt, những con khác lại hung hăng lao tới.



Lâm Dạ Mễ đứng phía sau lưng Trần Minh thì vô cùng khó hiểu, mấy con rắn này rõ ràng nhắm vào nàng, nó như bị thứ gì đó trên người nàng kích động, không ngừng liên tục lao đến.



Tầm mắt lâm Dạ Mễ hướng về phía giường thì kinh hoảng, ngay chỗ Ngọc Linh đang nằm cũng có vài con đang trườn tới. Nàng hốt hoảng lao đến bên giường, nhang chóng túm lấy cái chăn tính chùm con rắn lại để đập. Bất ngờ con rắn quay đầu há miệng lao về phía nàng, Lâm Dạ Mễ bị bất ngờ, không kịp né tránh. Cùng lúc đó, phía sau nàng vài tiếng vù vù vang lên, một thứ gì đó xé gió sượt qua nàng nhắm thẳng vào đám rắn, trực tiếp ghim chặt mấy con rắn xuống đất.



Lâm Dạ Mễ liền đứng ngây người ra như phỗng. Nàng vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, phía sau nàng liền vang lên tiếng Trần Minh vô cùng giận dữ: "Lâm Dạ Mễ, nàng muốn chết?"



Lâm Dạ Mễ bị cơn giận dữ của Trần Minh làm cho giật mình, nàng ngây ngốc đáp: "Ta nào có"



Nàng chỉ là thấy đám rắn chuẩn bị cắn Ngọc Linh nên ra tay ngăn cản, nhưng đâu ai ngờ con rắn vừa thấy nàng liền quay đầu.



Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Dạ Mễ, Trần Minh định hung hăng mắng thêm một trận liền không nỡ mắng. Hắn mím môi, sau đó giọng trầm thấp ra lệnh: "Cởi y phục ra."



"Hả?" Lâm Dạ Mễ ngây ngốc đáp lại, tưởng mình nghe lầm.



Không đợi Lâm Dạ Mễ nói thêm tiếng nào, Trần Minh tiếng lên một bước, liền hung bạo túm lấy áo nàng xé toặc ra.



Lâm Dạ Mễ bị bất ngờ, liền một tát giáng thẳng xuống mặt Trần Minh.



Cái tát này nàng dùng hết sức lực, mặt Trần Minh bị nàng tát lệch sang một bên, trên đó dần hiện mảng đỏ lên. Y phục trên người nàng bị hắn xé chỉ còn dính một mảnh nhỏ phía sau, nếu giật mạnh thêm lần nữa, y phục nhất định sẽ bị rớt ra.



Trần Minh quả thật mặc kệ nàng có tát hay không, mạnh bạo đem y phục giật xuống.




Lâm Dạ Mễ trừng mắt nhìn Trần Minh, dường như không thể nào tin vào mắt mình. Nàng nghiến răng, lần nữa vung tay lên tát thêm một cái, nếu lần trước là vô ý tát thì lần này chính là cố tình tát, hơn nữa, móng tay còn vô tình sượt qua mặt hắn, để lại một vệt dài bên má trái, dần rớm máu.



Nàng giận dữ, rít qua kẽ răng chất vấn: "Tại sao?" Tại sao lại phải xé y phục nàng, cưỡng ép nàng, trong khi không yêu nàng.



Trần Minh không trả lời, hắn để lại cho nàng ánh mắt đau lòng, sau đó nhanh chóng đem y phục của nàng ném ra ngoài cửa. Chiếc áo vừa ném đi, vài con rắn bên cửa sổ vốn tính trèo vào, lập tức quay đầu lại lao vào cắn chiếc áo đang bay ngang qua.



Lâm Dạ Mễ ngẩn người, sau đó là hiểu tất cả mọi chuyện. Nếu giờ phút này đây nàng còn không hiểu, nàng không phải so với thiểu năng là cùng một dạng hay sao?



Bàn tay vừa đánh Trần Minh liền truyền đến một cơn lạnh lẽo, nàng hối hận rồi, vừa rồi sao có thể không hiểu chuyện tàn nhẫn ra tay tát hắn như thế. Nhìn Trần Minh dần tiến đến nàng, hắn dịu dàng lấy cái chăn bọc lên người nàng, trong lòng nàng càng thêm hối hận. Trong lòng vì hối hận mà sinh ra cảm giác xấu hổ, trốn tránh. Lâm Dạ Mễ vội né ánh mắt Trần Minh đang nhìn mình, vô tình cả cơ thể đều né tránh hắn, cái chăn hắn vừa khoá lên người nàng lên rơi xuống nền đất lạnh lẽo.



Bàn tay Trần Minh thoáng run rẩy, hắn hạ tay xuống, khẽ siết chặt lại. Hắn nhìn nàng, ánh mắt đau lòng dần trở nên lạnh lẽo, hắn hỏi nàng cũng như tự hỏi mình: "Ta chạm vào nàng khiến cho nàng cảm thấy chán ghét?"



Lâm Dạ Mễ nhìn người trước mặt sắc mặt trở nên trắng bệch, khẽ run một cái.




Hắn trong lòng cười khẽ: "Là kinh tởm mới đúng."



Lâm Dạ Mễ vì lời này của Trần Minh mà chấn kinh, nàng liên tục lắc đầu, môi run rẩy không nói thành lời. Trong lòng nàng liên tục phản đối, nàng không chán ghét hắn, không kinh tởm hắn, nàng chỉ là hối hấn vì đã tát hắn, mới không dám đối diện.



Nhưng Trần Minh sớm đã quay đầu, vốn không nhìn thấy cái lắc đầu của nàng.



Nhìn bóng lưng Trần Minh dần rời khỏi, không hiểu sao nàng có cảm giác, nếu lần này để hắn rời đi, nàng chính là vĩnh viễn để mất hắn.



Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nóng nảy, nàng vội nhấc chân chạy theo hắn. Nàng giang tay, lao người ôm chặt lấy thân hình cô độc kia.



Trần Minh vì cái ôm của nàng toàn thân liền khựng lại, có chút cứng đờ.



Hắn xoay người, liền bị nàng túm lấy đầu kéo xuống, vội vã hôn lấy.




Trần Minh đôi mắt trừng to, không tin vào mắt mình. Nàng hôn hắn, nàng tại sao lại hôn hắn, nàng có biết bản thân đang làm gì hay không? Kinh ngạc qua đi, hắn nhanh chóng đáp lại nụ hôn kia.



Nụ hôn của hắn cũng có chút vội vã, dường như sợ đây chỉ là một giấc mơ, nếu không nhanh chóng nắm lấy, sẽ lại mất đi, giống như bao giấc mơ hắn từng mơ thấy. Hai người cứ thế triền miên hôn lấy nhau, mãi cho đến khi cảm giác mằn mặn truyền đến, hắn mới nhẹ đẩy nàng ra.



Lâm Dạ Mễ đứng trước mặt Trần Minh không ngừng thở dốc, hơn nữa lại còn khóc đến ủy khuất khiến hắn lúng túng tay chân, vội vã lau nước mắt cho nàng. Nhưng mặc cho hắn ra sức lau đến cỡ nào, nước mắt nàng chính là không kiềm nén được mà cứ chảy xuống.



"Nếu ủy khuất đến thế, tại sao lại hôn ta?" Trần Minh ôm lấy nàng, thở dài bất đắc dĩ nói.



Lâm Dạ Mễ trong vòng tay Trần Minh vừa khóc vừa ôm chặt lấy hắn, không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi,..." Hai chữ xin lỗi vốn chỉ nói một lần mà bị nàng nói loạn cả lên.



Trần Minh cảm thấy hết cách, xoa xoa lưng nàng an ủi: "Được rồi, ta tha thứ cho nàng." Mặc dù hắn không biết nàng xin lỗi vì cái gì, nhưng cho dù là cái gì, hắn nhìn thấy nàng khóc đến mức này trong lòng liền mềm nhũn cả ra, hơi sức đâu mà oán trách.



Lâm Dạ Mễ trong lòng hắn lúc này mới ngẩn đầu dậy, dò hỏi: "Thật chứ?"



Bởi vì vừa mới khóc xong, đôi mắt Lâm Dạ Mễ hồng hồng, cái mũi hồng hồng, trông vô cùng nhu thuận không giống vẻ tinh nghịch thường ngày. Trần Minh vô thức cúi xuống muốn ngậm lấy môi nàng, nhưng vì không biết nàng có khó chịu hay không, hắn liền kiềm nén dục vọng trong người mà ngừng lại.



Hai người mặt đối mặt, khoảng cách vô cùng gần, dường như có thể cảm nhận thấy hô hấp cũng như nhịp tim của đối phương. Nàng biết hắn băn khoăn vì chuyện gì, liền chủ động nhón lên hôn hắn.



Được Lâm Dạ Mễ cho phép, Trần Minh nhanh chóng ôm lấy nàng tàn sát bữa bãi trên môi nàng. Lần này, nụ hôn không vội vã mà chậm rãi, hưởng thụ, hắn không ngừng liếm sau đó mút lấy môi nàng. Lâm Dạ Mễ không ngừng hưởng ứng lại khiến Trần Minh càng phát điên, cả hai cùng triền miên không dứt. Trần Minh vì Lâm Dạ Mễ không bài xích mà phần dưới bắt đầu có phản ứng, liền miền cưỡng đẩy nàng ra.



Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh hôn đến mức cả mặt đỏ bừng, không ngừng thở dốc.



Sau khi ổn định được hơi thở, nàng nắm lấy miếng ngọc màu trắng đeo trên người hắn, giọng nhàn nhạt hỏi: "Miếng ngọc này là của ai?" Nàng vốn không muốn quan tâm, nhưng miếng ngọc này chính là gai trong mắt nàng, tảng đá trong tim nàng. Hắn và nàng hôn cũng đã hôn rồi, nếu còn không biết chủ nhân của miếng ngọc này, nàng thật không cam tâm.



Trần Minh nhìn nàng ngẩn ngơ, ánh mắt tràn đầy ý cười, hóa ra nàng đã nhìn thấy, vẫn luôn bận tâm vì miếng ngọc này.



"Là của nàng"