Khi vừa đến cổng trường, tiếng trống "tùng tùng" vang lên. Dạ Mễ vội vã xách ba lô chạy vào trường quên cả việc cảm ơn Trần Minh. Còn anh thì vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bóng cô vội vã chạy vào lớp, thầm nghĩ:" Mễ Mễ à, đến khi nào thì cậu mới nhận ra tình cảm của mình đây."
Trần Minh vì mải mê nhìn bóng dáng Lâm Dạ Mễ, đến khi sực tỉnh lại thì chỉ còn mình anh ngây ngốc ở ngoài cổng trường, anh bối rối xin lỗi bác bảo vệ, sau đó vội vã dắt xe vào cổng trường và đi về lớp.
Khi nghe tiếng trống trường, tinh thần Lâm Dạ Mễ liền treo lơ lửng trên mây, bởi hôm nay tiết đầu tiên là môn văn, tệ nhất là giáo viên này được mọi người mệnh danh là " La Sát tái thế", chỉ cần nghĩ đến việc những hình phạt quái chiêu không giống ai của bà cô này là cô không khỏi lạnh người, vừa chạy vừa lầm bẩm:" đừng trễ, đừng trễ".
Vì mãi cắm đầu chạy mà không chịu nhìn rõ phía trước, hậu quả là một người từ cầu thang đang đi xuống liền bị cô đâm vào. Cô bị té ngã sang một bên, nhưng trong tâm trí của cô giờ đây chỉ nghĩ đến việc làm sao kịp giờ vào lớp, cô vội vội vàng vàng ngồi dậy xin lỗi qua loa rồi tiếp tục cắm đầu chạy đến nỗi cô chẳng kịp thấy mặt người kia.
Khi đến nơi, "La Sát tái thế" đã ở trong lớp trừng mắt nhìn cô, cô không khỏi thầm kêu khổ. Nhỏ bạn thân của cô đưa tay chém ngang cổ tỏ ý" kì này bà tiêu rồi". Cô thầm đổ mồ hôi hột lẩm bẩm:" Không cần bà nhắc". Đang hoang mang không biết làm sao, thì giọng nói vang lên: "Vào lớp đi", như thoát được kiếp nạn cô vội chạy vào chỗ ngồi của mình, giáo viên lại tiếp tục giảng bài.