Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 30: Phu quân mặt liệt (không muốn từ bỏ)




Mở mắt ra, Lâm Dạ Mễ đã thấy bản thân trở lại thiên đình.



"Lâm Dạ Mễ" chết rồi?



Vẻ mặt cô ngơ ngác, dường như vẫn chưa nhận định được tình hình hiện tại.



"Mễ Mễ đáng yêu, chào mừng em trở lại thiên đình."



Bé Hạo, anh Tử Kỳ cùng chị Gia Hân, ba người xếp thành hàng ngang, liên tục rải hoa bông để chào mừng Lâm Dạ Mễ trở về.



Trên thiên đình này, việc đi qua các thế giới song song để thu thập thất tình cũng không mấy hiếm lạ. Trước Lâm Dạ Mễ cũng có vài người đã đi. Nhóm ba người Gia Hân, bé Hào, Tử Kỳ nghe ngóng tin tức, nghe thấy hôm nay Lâm Dạ Mễ sẽ trở về, nên đặc biệt đứng chờ ngay cổng thông hành để chào mừng cô.



Đối diện với vẻ mặt vui vẻ của mọi người, Lâm Dạ Mễ vẫn ngây ngốc như cũ. Cô thẩn thờ nhìn vào khoảng không, sau đó ngồi phịch xuống, ụp mặt xuống đầu gối mà khóc nức nở.



Hu... hu... hu... cô chết rồi, "Lâm Dạ Mễ" chết rồi, vậy Minh ca phải làm sao đây?



Việc Lâm Dạ Mễ không vui vẻ, ngược lại còn khóc nức nở, khiến cho mọi người đều sững sờ, sau đó là bối rối.



Bé Hào giật giật góc áo Tử Kỳ, giọng non nớt mông lung hỏi: "Anh Tử Kỳ, chị Dạ Mễ bị sao vậy?"



Tử Kỳ nhún vai, lắc đầu, tỏ vẻ không biết.



Bé Hào lại nhìn sang Gia Hân, vẻ mặt có chút lo lắng: "chị Gia Hân?"



Gia Hân cũng không biết gì, đành bất lực lắc đầu giống Tử Kỳ.



Bé Hào thấy Lâm Dạ Mễ khóc hoài không chịu nín, hơn nữa còn có dấu hiệu gống to như thể muốn lật ngược nền đất lên vậy. Cậu bé lo lắng, lửng thửng đi lại chỗ cô. Bé Hào vì mới có 5 tuổi, nên dù đứng cũng chỉ cao hơn cô ngồi một chút.



Cậu bé như ông cụ non, xoa xoa đầu cô an ủi: "Ngoan ngoan, bé ngoan không khóc, bé ngoan nếu khóc, nhất định sẽ bị ông kẹ bắt đi."



Lời nói của bé Hào làm cho Gia Hân cùng Tử Kỳ dở khóc dở cười.



Chết rồi thành thiên thần cũng sợ ông kẹ sao?



Đại thiên thần ngồi trên chiếc ghế xoay gần đó, đang bị mọi người quên lãng. Ông nhìn thấy đám người Lâm Dạ Mễ loạn thành một đoàn trước mặt thì nhàm chán lên tiếng: "Do còn ảnh hưởng từ thế giới song song thôi, lát thì hết."



Không kịp để mọi người hiểu vấn đề, Lâm Dạ Mễ vốn đang khóc nức nở không ngừng lẩm bẩm "Minh ca, Minh ca" đột nhiên nín bặt.



Cô ngẩn mặt lên, vẻ mặt điềm tĩnh như thể người khóc lúc nãy không phải là cô.



Nếu không phải hốc mắt cô vẫn còn hồng hồng, trên mặt vẫn còn ướt nhẹp nước mắt thì nhất định, ai cũng tưởng bản thân mình bị hoa mắt.



Tử Kỳ là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, anh nhìn cô, đè thấp âm thanh cẩn thận hỏi: "Dạ Mễ, em không sao chứ?"



Lâm Dạ Mễ cười rạng rỡ, gật đầu: "Không sao."



Tử Kỳ bị hù giật mình, lùi về sau hai bước, vừa vuốt ngực vừa mắng trong lòng: cmn, không đùa chứ, vừa mới khóc xong, cho dù không khóc nữa thì cũng không thể nào lập tức liền tươi cười không chút kiên dè như vậy chứ. Nhìn cứ như bị đa nhân cách vậy.



Tử Kỳ nghi hoặc hỏi lại: "Thật sự không sao?"



Lâm Dạ Mễ tươi cười, gật đầu khẳng định.



Gia Hân cùng với bé Hào cũng bị thái độ thay đổi xoành xoạch của cô làm cho sợ hãi.



Lâm Dạ Mễ xoa xoa nhẹ đôi mắt cay xè của mình, cô phủi phủi bụi trên đầu gối sau đó đứng dậy.



Lúc nãy cô vừa mới trở lại thiên đình, cảm xúc đau khổ tột cùng là sự thật. Nhưng bây giờ cô bỗng dưng không còn cảm giác gì nữa cũng là sự thật.



Đến ngay cả cô còn không hiểu, làm sao giải thích cho bọn họ hiểu đây.



Cảm giác như, cô hiện tại, chỉ như một người dưng đang xem lại đoạn phim bi kịch giữa "Lâm Dạ Mễ" và "Trần Minh" vậy.



Lâm Dạ Mễ xoa xoa ngực mình, rõ ràng cô đã đau khổ đến thế kia mà.



Trong lúc cô vẫn còn đang rối rắm với suy nghĩ của bản thân, đại thiên thần gần đó đã lên tiếng: "Cô quay trở lại đây, hẳn là đã lấy được ngọc thất tình rồi?"



Lâm Dạ Mễ được nhắc nhở, sực nhớ đến ngọc thất tình, vội vàng lấy viên ngọc màu đỏ có một chữ Cụ trong tay áo ra.



"Là cái này?" Cô hỏi



Đại thiên thần đáp: "Đúng rồi."



Đại thiên thần lấy viên ngọc từ trong tay Lâm Dạ Mễ, như nhớ tới cái gì, giọng ông hiếu kỳ hỏi: "Hình như ta chưa nói cho cô cách quay trở về thiên đình. Hay ta nhớ nhầm?"



Việc chưa nói cho cô cách về là sự thật. Nếu không biết cách về mà hiện tại cô lại có thể trở về, ngoài việc bị chết ra hoàn toàn không có khả năng nào nữa.



Đại thiên thần biết, nhưng vẫn cứ hỏi. Cô buồn bực không trả lời, hỏi lại: "Ngài thử nghĩ xem?"



Đại thiên thần nhún vai: "Ta quả thật không biết." Ông đảo mắt sau đó lại nói: "Ta không nhớ đã chỉ cô cách trở về hay chưa, nếu cô có thể trở về, vậy thì ta không cần chỉ nữa, về sau cứ thế mà phát huy."



Nghe đại thiên thần nói xong, hàm răng Lâm Dạ Mễ không tự chủ mà nghiến trèo trẹo.





Về sau cứ thế mà phát huy?



Cmn! Ý là lần sau mỗi lần cô về, cô phải kêu người khác đâm mình một nhát, hoặc là tìm vách núi nào đó rồi nhảy xuống?



Một là kêu người khác giết, hai là tự sát.



Đùa nhau à?



Việc "Lâm Dạ Mễ" chết đến giờ cô vẫn còn áy náy đây.



Giờ nghĩ lại, rõ ràng lúc đó kế bên có cái cây, cô chỉ cần lấy cây đập thẳng đầu Trần Khánh là mọi chuyện êm xuôi rồi, không phải hay sao.



Bây giờ còn kêu cô, mỗi lần trở về thì ở thế giới song song lấy một mạng người làm lót đường. Hỏi cô làm sao đối diện với lương tâm, với tổ tiên 18 đời của cô đây.



Lâm Dạ Mễ bị chọc cho phát hỏa. Cái gì mà mặt đại thiên thần thâm trầm, cái gì mà không chút cảm xúc, cái gì mà lạnh lùng xa cách, cô cho bay hết. Cô hướng đại thiên thần gào to: "Tôi bị đâm chết, là nhảy vô cho người khác đâm chết."



Đại thiên thần không ngờ cô lại dám ở trước mặt mình gào như vậy, hoàn toàn sửng sốt.



Một lúc sau mới giấu sự ngượng ngùng cùng với tiếng cười lại, ông e hèm vài tiếng rồi nói: "Ta biết, cô không cần kích động như vậy, lúc nãy là ta đùa thôi. Ở lâu trên này nhàm chán quá ấy mà."



Lâm Dạ Mễ lườm đại thiên thần một cái, hừ lạnh. Đâu ra cái thể loại người có sở thích khó ưa như vậy.



Đại thiên thần vừa giải thích, thuận tiện cầm cầm viên ngọc chữ Cụ, ném tới chỗ Trần Minh đang nằm trong bệnh viện.



Viên ngọc lơ lửng trên không trung, gần phần ngực Trần Minh. Ánh sáng màu đỏ từ viên ngọc lập lòe phát ra, sau đó từ từ hạ xuống, sát nhập vào thân thể anh. Ánh sáng viên ngọc yếu dần, sau đó là hoàn toàn biến mất.



Nhìn thấy bản thân đã tìm được một viên, cơ hội giúp cho Trần Minh tỉnh lại cũng tăng thêm một phần. Lâm Dạ Mễ chợt thấy tinh thần phấn chấn lên, ngay cả việc buồn bực cũng tiêu tan một nửa.



Đại thiên thần biết Lâm Dạ Mễ hiện tại vẫn còn đang phát hỏa, nếu còn chọc cô thêm nữa, cô nhất định sẽ không kiên dè mà lật tung cái phòng này lên mất. Ông đành cố nén cảm giác nhộn nhạo trong lòng, kìm nén thú vui trêu đùa khó ưa của ông lại, lại pppthật nghiêm túc giải thích cho Lâm Dạ Mễ cách trở về sau khi lấy được ngọc thất tình.



Thật ra chỉ cần một tay cầm ngọc, một tay viết chữ Khải Hoàn là được.



Mới ban đầu, Lâm Dạ Mễ còn tưởng Đại thiên thần muốn trêu đùa mình, nhưng thật sự, chỉ đơn giản như vậy đấy.



Sẵn tiện, Đại thiên thần giải đáp luôn việc tại sao cảm xúc Lâm Dạ Mễ vừa nãy bất ổn như thế.



Kỳ thực, cảm xúc đó không thực sự là của cô, nó là cảm xúc của "Lâm Dạ Mễ", cảm xúc của người ở thế giới song song vẫn còn tàn dư trong cô.



Nói đơn giản, khi nhập hồn vào "Lâm Dạ Mễ", mỗi hành động, cảm xúc, suy nghĩ, cũng như tình yêu của cô với "Trần Minh", cô cứ nghĩ rằng đó là cảm xúc của mình. Nhưng kỳ thật, những cảm xúc đó là của "Lâm Dạ Mễ" không phải của cô. Nên khi quay trở lại thiên đình, cô chưa hoàn toàn lấy lại được cảm xúc của mình, cô mới cảm thấy đau khổ như thế. Nhưng chỉ trong giây lát, tàn dư cảm xúc sẽ biến mất, nên cô lại trở lại bình thường.



Khi nghe xong, Lâm Dạ Mễ vô cùng kinh ngạc.



Nói như vậy, mỗi khi xuyên không vào một người, tính cách của cô sẽ một lần thay đổi tương ứng?



Nếu vậy chắc chắn một lúc nào đó, cô sẽ làm hành động mà mình không thể ngờ được?



Đại thiên thần còn nói, cô nhìn thấy gì, linh hồn chủ thể cũng nhìn thấy cái đó. Tương tự, cô cũng tự động nhận được ký ức của chủ thể. Cô bản chất chỉ là một linh hồn tạm bợ vào chủ thể, bị chủ thể chi phối mà thôi.



Đại thiên thần lại nói, vốn những điều này phải được dặn trước khi xuyên không, nhưng chỉ dùng lời nói sẽ rất khó hiểu. Nên ông muốn Lâm Dạ Mễ tự trải nghiệm trước.



Nhớ tới việc khi vừa về tới thiên đình cô đã khóc thảm thiết, mặt Lâm Dạ Mễ liền xám xịt.



Khó giải thích?



Rõ ràng đại thiên thần muốn lấy cô ra làm trò đùa tiêu khiển đây mà.



Đâu ra thể loại người già mà không nên nết, già mà không đáng kính như lão này kia chứ.



Lâm Dạ Mễ vừa trở lại thiên đình, nên sẽ nghỉ ngơi vài ngày lấy lại tinh thần mới đi tiếp. Nếu tinh thần không vững, đi liên tục, bị các chủ thể khác nhau liên tục tác động.Về sau, cô rất dễ bị phá tâm lý, khiến cô trở nên điên điên dại dại.



Vì thế, Lâm Dạ Mễ rất rảnh rỗi, lại như trước, dành thời gian ra, thông qua gương thần lén lút ngắm Trần Minh ở bệnh viện.



Nhưng vẫn có một chút khác, đó chính là tần số cô thở dài, chán nản nhiều hơn trước.



Một ngày trời trong xanh, đại thiên thần vô tình thấy Lâm Dạ Mễ liên tục thở dài, ông nhìn cô, tiến tới hỏi nhỏ: "Thiên thần 1102, lâu như vậy rồi cô vẫn chưa lấy lại được cảm xúc của bản thân mình hay sao?"



Kỳ thật, cô sớm đã hoàn toàn lấy lại cảm xúc của bản thân, trở lại là Lâm Dạ Mễ cô. Không còn giống như trước, thi thoảng cảm xúc bị chi phối. Nhưng khi nghĩ đến, trước khi về đây, cô bị đâm một nhát, cũng tức là "Lâm Dạ Mễ" kia đã bị đâm một nhát, tâm trạng liền thấy ảo não.



Nếu như nàng ta chết, phu quân của nàng ta thì phải làm sao đây. Hơn nữa, nàng ta hoàn toàn không muốn chết, nàng ta lưu luyến Trần Minh, phu quân của mình.



Càng nghĩ đến đây, Lâm Dạ Mễ thật sự không sao vui nổi.



Cô thì thành công lấy được viên ngọc, nhưng hai người bọn họ lại buộc phải chia cách nhau. Ông trời quả thật không có mắt mà, quả thật quá bất công.



Lâm Dạ Mễ chán nản, túm lấy vạt áo không ngừng vặn vặn.



Đại thiên thần biết tỏng Lâm Dạ Mễ không vui vì chuyện gì, lặng lẽ thọt tay vào trong túi lấy ra một chiếc gương, cười tủm tỉm nói: "Gương này có thể thấy tiếp cuộc đời hai người bọn họ, cô có muốn xem không?"



Lâm Dạ Mễ đang buồn rầu liền kinh ngạc ngẩn đầu lên: "Thật sao? Tôi muốn xem."




Tiếp nhận chiếc gương, ánh sáng bề mặt kính lóe lên. Những hình ảnh từ mặt kính hiện ra, đều được Lâm Dạ Mễ thu vào tầm mắt.



- -------------------------------------



Lâm Dạ Mễ lãnh trọn một dao cho Trần Minh, hiện tại như ngọc nát hương tan. Nàng xanh xao nằm trên giường, hơi thở càng ngày yếu dần.



Trần Minh vì nàng, bỏ ra một số tiền lớn, cho mời tất cả các danh y trong trấn, thậm chí đến kinh thành cũng mời đến. Nhưng đổi lại, hắn chỉ nhận được những cái lắc đầu.



Hắn hi vọng rồi thất vọng, thân thể sớm héo mòn như một cái xác không hồn.



Hắn luôn túc trực bên nàng, sợ khi nàng mở mắt không thấy hắn sẽ khổ tâm. Nhưng nàng chính là, một lần cũng không hề mở mắt nhìn hắn.



Nhìn Trần Minh ngày ngày tổn hại thân thể như vậy, lão phu nhân càng nhìn càng thấy đau lòng.



Bà luôn khóc lóc hối hận tại sao lại không sớm nhìn rõ bộ mặt Dương Song cùng với Trần Khánh trước kia. Nếu bà nhìn sớm, mọi chuyện có phải sẽ không đến bước đường này hay không.



Nhưng con người sinh ra chính là không thể nhìn thấy tương lai, cũng không thể quay trở về quá khứ, càng không thể nhìn thấu tâm can con người.



Cho nên, đến bước đường này, dù lão phu nhân có ăn năn, có khóc lóc ra sao, cũng chính là không thể thay đổi được gì.



Trần lão gia đi giao thương về, được người khác tường thuật lại tất cả, ông cũng đã hiểu rõ phần nào.



Ông bất đắc dĩ, chỉ có thể mắng lão phu nhân rằng: bà quá hồ đồ rồi.



Nhìn đứa con duy nhất của mình như vậy, thân là một người cha, ông dù kiên cường không nói ra ngoài. Nhưng bản thân ông không thể nào không đau lòng.



Trần lão gia chợt nhớ đến lúc trước có một thần y có thể chữa bách bệnh, cải tử hồi sinh. Ông vốn không tin lắm, nhưng hiện tại lại hi vọng chuyện này có thật.



Ông nhìn Trần Minh, giọng trầm ấm nói: "Minh nhi, ta nghe nói ở đỉnh núi Nguyệt Lăng có một lão đại phu tính tình cổ quái, nhưng lại là thần y. Lão ta rất có thể... "



Trần lão gia không muốn Trần Minh có quá nhiều hi vọng, nên khi đề cập đến, ông không dám khẳng định là sẽ chữa khỏi. Hơn nữa, giọng ông nói mang vài phần không chắc chắn.



Nhưng khi nghe thấy câu này, Trần Minh như con người lạc lõng giữa sa mạc bỗng nghe thấy có nước.



Hắn vô thức lại có hi vọng, đôi mắt vốn u ám lại lóe lên ánh sáng.



Trần Minh không có gì nắm chắc trong tay. Hắn chỉ có manh mối là vị thần y kia ở đỉnh núi Nguyệt Lăng. Không ai đảm bảo ông ta có còn ở đấy hay là đi nơi khác.



Nhưng đây là hi vọng cuối cùng để cứu Lâm Dạ Mễ. Hắn không thể từ bỏ.



Không đợi đến trời sáng, Trần Minh đã chuẩn bị mọi thứ để lên đường kiếm thần y. Sự sống của Lâm Dạ Mễ ngày càng ngắn, hắn không dám chừng chừ thêm một giây phút nào nữa.



Vượt đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu ngôi làng, bao nhiêu con suối chính hắn cũng không nhớ rõ. Trần Minh chỉ luôn tâm niệm, nhất định phải kiếm được thần y để cứu nàng.



Hắn kiên cường hứng chịu sương gió bụi trần, một mình hắn đơn bạc đi trên con đường mà vạn người đều e ngại. Khuôn mặt hắn sớm bị mài mòn làm cho hóp lại, hai mắt dần trũng sâu. Hắn chỉ biết vừa đi vừa dò đường.



Núi Nguyệt Lăng qua lời nói người khác, là một ngọn núi rất cao, chỉ biết nó cao đến mức nam nhân trai tráng nào nhìn thấy cũng muốn từ bỏ, nhưng không ai biết chính xác là nó cao bao nhiêu.



Trần Minh đứng dưới chân núi Nguyệt Lăng, hắn hiện tại cảm thụ được cái gọi là cao trong miệng người khác.



Chân núi lớn bằng cả làng vài chục người, đỉnh núi cao chọc trời, đứng phía dưới, hầu như chỉ thấy lớp sương lờ mờ trên đỉnh đầu, cùng với chân núi. Chưa từng có ai leo được đến nửa núi, nói chi đến đỉnh núi.



Vì thế, không ai biết trên núi kia thật sự có gì.




Cũng không ai biết, trên đỉnh núi kia thật sự có thần y hay không.



Có người lại nói, nghe người già trong làng kể lại rằng, đỉnh núi Nguyệt Lăng kỳ thực là nơi dành cho tiên nhân nghỉ chân.



Trần Minh không cần quan tâm trên đó có gì. Rất nhiều người đều khuyên hắn không nên leo lên núi Nguyệt Lăng, rất nguy hiểm. Nhưng lại đều bị hắn bỏ ngoài tai.



Mọi người bị thái độ cứng rắn của Trần Minh làm cho ngao ngán lắc đầu. Nhiều người sau lưng hắn còn mắng hắn ngu ngốc.



Trần Minh cứ thế bắt đầu leo núi. Hắn cứ leo, leo mãi. Quần áo của hắn bị cọ sát bởi vách đá sớm đã không ra hình thù, bắp tay bắp chân sớm bị cứa ra vài tia máu. Bắp tay vì dùng lực quá độ mà trở nên đau nhức, cả cánh tay đều bắt đầu run rẩy.



Trần Minh cắn chặt môi, kiên trì từng bước từng bước leo lên.



Khi hắn bắt đầu leo, ánh sáng mới bắt đầu le lói của bình minh, hiện tại, mặt trời đã lên đỉnh đầu, chiếu trực tiếp xuống đầu hắn. Môi hắn khô khốc, cảm giác mằn mặn tràn vào miệng. Trần Minh khó khăn liếm môi mình một cái, cơn đau rát khiến cho tinh thần uể oải thanh tỉnh hơn phân nửa. Môi hắn sớm bị ánh nắng mặt trời thiêu tốt làm cho nứt toạc ra, vân môi tét ra thành vài vết nứt xuất hiện máu.



Mặt trời lên cao, sao đó lại lặn xuống. Trần Minh vẫn không biết mình trèo được bao nhiêu của ngọn núi, nhưng hiện tại hắn đã biết mọi người vì sao khuyên hắn không nên leo lên.



Vì càng lên cao, Trần Minh càng cảm thấy khó thở, lồng ngực hắn như bị ai đó đè ép muốn nổ tung. Hơn nữa, vách núi cũng không bằng phẳng như lúc trước, vách núi lởm chởm những hòn đá nhỏ thừa ra. Nếu không cẩn thận, hắn rất có thể bị sảy chân mà rơi xuống.



Kết cục rơi xuống, chỉ có thịt nát xương tan.



Trần Minh biết rõ điều này, nên mỗi bước chân hắn lại cẩn trọng hơn gấp bội.



Hắn leo mãi, rốt cuộc cũng cảm nhận được xung quanh đang nhỏ dần. Điều này chứng tỏ, đỉnh núi đã sắp đến gần. Nhìn xung quanh bao phủ toàn sương mù, mịt mờ đến mức ngay cả bàn tay hắn nhìn cũng không rõ. Trần Minh không sợ hãi, ngược lại có chút vui mừng.



Hắn mỉm cười, lặng lẽ thều thào: "Mễ Mễ, ráng chờ ta."




Trần Minh lại leo lên, nhưng lòng bàn tay hắn lại đột ngột truyền đến trận đau đớn. Cơn đau đến quá đột ngột, Trần Minh giật mình buông tay phải ra, cả thân mình to lớn đều dồn hết sức nặng cho bên còn lại. Cánh tay trái vì chịu sức nặng của toàn thân mà vang lên tiếng rắc. Trần Minh lập tức biến sắc, sắc mặt trở nên trắng bệch, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi hột.



Hắn vội vã dùng bàn tay vừa buông ra nắm chặt lấy mõm đá bên cạnh.



Từng trận âm ĩ từ bên cánh tay vang lên tiếng rắc không ngừng truyền đến. Trần Minh cố gắng nghiên người, giảm bớt gánh nặng cho cánh tay trái đang tổn thương.



Dù đau đớn, nhưng Trần Minh cố gắng không nghĩ đến nó. Hắn sợ, nếu hắn gục ngã, nàng và hắn chính là không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.



Trần Minh híp mắt lại, nhìn lại chỗ hắn vừa đặt tay lên, cố gắng nhìn rõ cái gì vừa đâm vào tay hắn.



Ánh sáng hiện tại giúp hắn nhìn rõ xung quanh chính là ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng. Mọi vật phía trên dù mờ nhạt nhưng nhanh chóng toàn bộ thu vào tầm mắt.



Phía trên đỉnh đầu hắn, kéo dài lên phía trên có một loại dây leo rất kỳ lạ. Loại dây leo này toàn thân gai góc chi chít, Trần Minh chính là bị gai này đâm phải.



Nếu hiện tại Trần Minh tiếp tục leo lên, đồng nghĩa với việc, hắn chấp nhận để cho hàng ngàng mũi gai cứa qua cứa lại lên thân mình.



Ánh mắt Trần Minh nóng bỏng nhìn chằm chằm phía trên. Toàn thân mệt mỏi chỉ muốn buông bỏ.



Chỉ cần bỏ tay ra, hắn nhất định sẽ chết.



Lâm Dạ Mễ chết, hiện tại ở nơi này, hắn theo nàng chết cũng tốt.



Nhưng bản năng sinh tồn lại không ngừng thúc đẩy hắn, không cho phép hắn từ bỏ.



Rất gần rồi.



Chỉ cần lên được đó, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.



Trần Minh lại bắt đầu di chuyển cả thân thể nặng nề của mình. Hắn sớm biết, nếu tiếp tục leo, hắn phải chấp nhận toàn thân không ngừng cọ sát đè lên những cái gai kia. Nhưng khi trực tiếp trải qua, hắn chân chính cảm nhận những trận gai đâm chi chít khiến cho toàn thân hắn tê dại, lại cứa qua một lần khiến cho toàn thân đau đến mức mất đi cảm giác.



Mỗi cái nhích của Trần Minh đều chứa vạn trùng gian nan chật vật, đau đớn cơ hồ mất đi ý thức.



Khi lên được đến đỉnh núi, toàn thân Trần Minh thịt máu đều bị cọ sát làm cho máu thịt lẫn lộn với nhau. Thân hình hắn không kịp đứng dậy, tầm mắt đã chìm vào khoảng tối.



Hắn đã chết?



Tất cả mọi thứ đột ngột chìm vào khoảng lặng khiến hắn có chút hốt hoảng. Sau đó hắn lại nghĩ, vậy cũng tốt. Hắn xuống hoàng tuyền, đứng đợi nàng ở cầu nại hà.



"Thiên thần 1102, lâu như vậy rồi cô vẫn chưa lấy lại được cảm xúc của bản thân mình hay sao?"



Kỳ thật, cô sớm đã lấy lại cảm xúc của bản thân mình, trở lại là Lâm Dạ Mễ cô. Nhưng khi nghĩ đến, trước khi về đây, cô bị đâm một nhát, cũng tức là Lâm Dạ Mễ kia đã bị đâm một nhát, tâm trạng liền thấy ảo não.



Nếu như nàng ta chết, phu quân của nàng ta thì phải làm sao đây. Hơn nữa, nàng ta hoàn toàn không muốn chết, nàng ta lưu luyến Trần Minh, phu quân của mình.



Càng nghĩ đến đây, Lâm Dạ Mễ thật sự không sao vui nổi.



Cô thì thành công lấy được viên ngọc, nhưng hai người bọn họ lại phải chia cách nhau. Ông trời quả thật không có mắt mà, quả thật quá bất công.



Đại thiên thần biết tỏng Lâm Dạ Mễ không vui vì chuyện gì, lặng lẽ thọt tay vào trong túi lấy ra một chiếc gương, cười tủm tỉm nói: "Gương này có thể thấy tiếp cuộc đời hai người bọn họ, cô có muốn xem không?"



Lâm Dạ Mễ đang buồn rầu liền kinh ngạc ngẩn đầu lên: "Thật sao? Ta muốn xem."



- -------------------------------------



Sau khi Lâm Dạ Mễ bị đâm, nàng ta vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Trần Minh luôn túc trực bên cạnh, sớm đã như một cái xác không hồn.



Lão phu nhân luôn khóc lóc hối hận tại sao lại không sớm nhìn rõ bộ mặt Dương Song cùng với Trần Khánh.



Trần lão gia chợt nhớ đến lúc trước có một thần y có thể chữa bách bệnh, cãi tử hồi sinh. Ông vốn khôbg tin lắm, nhưng hiện tại lại hi vọng chuyện này có thật.



Trần Minh nghe thấy vậy liền lên đường tìm thần y.



Thần y đồng ý chữa nhưng với điều kiện phải cho ông máu để nuôi cây thuốc



Trần Minh vì nuôi cây thuốc này thiếu chút mất mạng, nhưng cuối cùng cây cũng nở hoa.



Thần y đồng ý cùng Trần Minh xuống núi.



Lâm Dạ Mễ rốt cuộc được cứu sống, nhờ cây thuốc trồng từ máu Trần Minh.



Thần y sẵn tiện chữa chứng liệt cơ mặt cho Trần Minh.



- ------------------------



"Thế nào, kết thúc có hậu như vậy đã khiến cô hài lòng chưa" Đại thiên thần giật lại tấm gương, còn không quên chọc cô một câu.



Lâm Dạ Mễ bĩu môi không trả lời, nhưng khóe miệng lại không kìm được nhếch lên cười vô cùng vui vẻ.



Hài lòng, vô cùng hài lòng, cực kỳ hài lòng.