Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 35: Hỏa hồ (3)




Nghe thấy giọng lão cha, Như Ý trong lòng thầm nhủ, đến cũng nhanh quá đi.



Bà Phạm đứng bên ngoài cổng, lôi được lão Phạm đến cùng thì vô cùng đắc ý. Bà ta không hùng hổ như lúc ban nãy mà núp sau lão Phạm như một nàng dâu ngoan.



Con gà nàng vẫn chưa tìm thấy, nhưng cha nàng đã tìm đến cửa, nàng không thể không ra.



Ngay khi Như Ý vừa bước ra khỏi cổng, cha nàng không nói câu nào liền cầm cây roi quất vào người nàng. Cây roi mà ông quất là loại roi dùng để quất nô lệ nhân thú, mà nhân thú này lại là Ngưu Nhân. Ngưu Nhân thoạt nhìn trông qua rất giống con người, chỉ là da họ có phần dày hơn và sậm màu hơn, trên đầu họ còn có cặp sừng trâu.Đánh



Loại roi dành cho Ngưu Nhân thường đặc biệt dày hơn những loại roi khác. Cha nàng vậy mà không nói với nàng câu nào liền dùng loại roi này đánh nàng.



Như Ý vì không có phòng bị, dây roi cứ thế nặng nề đánh trúng. Lưng nàng vì roi quất qua mà trầy da một mảng, cái áo nàng đang mặc trên người cũng bị làm cho rách.



Chiếc roi kia vừa hạ xuống, lão Phạm lại vung lên lần nữa định đánh. Nhưng lần này, Như Ý giơ tay ra bắt lấy, không để roi của ông vô duyên vô cớ đánh lên người mình. Sợi dây bị nàng nắm lấy, sau đó lại bị xoắn thêm vài vòng quanh tay, khiến cho lão Phạm muốn rút lại cũng không thể rút.



Như Ý kéo căng sợi dây roi nắm ở trong tay, nàng hướng lão Phạm cười đầy trào phúng: "Cha, sao vừa mới gặp đã liền động thủ đánh con rồi? Chúng ta còn chưa nói với nhau lời nào mà."



Trước khi đến đây, lão Phạm nghe lời mách lẻo của bà Phạm thì trong người đã chứa đầy một bụng lửa giận. Ông không ngờ khi đến đây để dạy dỗ nhi nữ thì lại bị nàng nắm lấy roi. Hơn nữa, nàng lại dùng thái độ trào phúng mà nói chuyện với ông, khiến cho ông tức giận đến mức hàm râu trên mặt cũng run run.



Lão Phạm nhìn nàng, trừng to mắt rồi quát: "Cái đồ nghịch tử! Roi tao mày cũng đã nắm rồi, còn muốn nói cái gì nữa hả?"



"Có chứ, sao lại không? Con gái thật muốn biết tại sao bản thân lại vô duyên vô cớ bị đánh." Như Ý không cho là đúng, nàng cười cười, thản nhiên đáp.



Lão Phạm không ngờ nữ nhi của mình lại cứng đầu như vậy, ông muốn cho Như Ý tâm phục khẩu phục, cuối đầu nhận sai liền gật đầu nói: "Được, hôm nay để tao nói cho mày biết rốt cuộc mày sai ở đâu."



Ông cứ nghĩ rằng nói vậy nàng sẽ sợ, không ngờ rằng Như Ý thế mà vẫn dửng dưng. Thái độ của nàng nhìn ông chính là muốn nói: Con thật muốn nghe xem, rốt cuộc là con sai ở chỗ nào?



Thấy thái độ dửng dưng như vậy, lão Phạm tức càng thêm tức nhưng mà ông vẫn cố nén lại để có thể nói: "Mẹ mày mất sớm, dì Kiều đã thay mẹ mày nuôi mày lớn đến chừng này. Mày vậy mà lại dám nhốt bà ở ngoài cổng, hơn nữa còn dùng vũ lực, đẩy bà ngã xuống đất. Đáng nói hơn, mày đánh bà đến mức môi cũng rách. Mày nói xem, mày như vậy có đáng đánh không? Tao thấy là trời còn đang xấu hổ vì đã không cho sét đánh chết mày đấy. Đồ bất hiếu!"



Hóa ra đây là lời bà Phạm đã nói với ông.




Từng chữ ông nói ra đều buộc nàng tội bất hiếu, nhưng ông chính là chỉ nghe từ một phía mà đã định đoạt nàng.



Tội nhốt mẹ kế, xô ngã mẹ kế, đánh mẹ kế đều đã được ông gán lên người nàng.



Nhưng ông chưa bao giờ dành một giây để hỏi nàng rằng: Có thật vậy không con?



Như Ý nghiêm túc nhìn lão Phạm, sau đó đột ngột bật cười. Gương mặt tươi cười của nàng nhìn ông khẽ lắc đầu, biểu cảm tựa như không thể nào tin được: "Cha, người đã già đến mức hồ đồ rồi."



"Mày dám nói tao già hồ đồ." Bị Như Ý nói, lão Phạm liền tức giận mắng.



Như Y xem như không nghe thấy lời ông, nàng hướng sang bà Phạm mà hỏi: "Dì, dì bảo con đánh dì. Vậy cho con hỏi, con là đánh dì bằng tay nào? Trái hay phải?"



Bà Phạm không hiểu vì sao Như Ý lại hỏi như vậy, bà suy nghĩ một hồi bèn nói: "Là tay phải."




"Tay phải?" Như Ý hỏi, đồng thời nàng nhìn chằm chằm vào vết sưng trên mặt bà ra vẻ đăm chiêu nói: "Con thấy vết sưng hình như không đúng lắm. Dì nhìn xem, bên má trái của dì dấu ngón tay cái là hướng vào phía tai. Dì bảo, con đánh bằng tay phải, như vậy đáng lẽ ngón cái phải hướng ra ngoài chứ, đúng không dì?"



Như Ý nói xong, nàng híp mắt nhìn bà cười.



Bà Phạm bị nàng chỉ ra lỗi sai, vội lúng túng nói: "Tao nhớ nhầm, là tay trái, đúng rồi, là tay trái."



Nghe bà Phạm bạo biện, Như Ý cười càng lớn. Nàng vừa cười vừa lắc đầu: "Tay trái lại càng không thể nào. Nếu đánh má trái dì bằng tay trái, há chẳng phải con phải dùng mu bàn tay đánh thay vì lòng bàn tay sao? Dì thử dùng mu bàn tay trái mình đánh thử xem, xem nó có được bao nhiêu lực."



Biết mình đuối lý, bà Phạm vội đánh trống lãng sang vấn đề khác: "Nhưng mày nhốt tao ở ngoài cổng, xô ngã tao xuống thật là sự thật."



Nghe bà Phạm nói thế, nàng không gấp gáp biện hộ, mà nhìn mà gằn hai chữ hỏi: "Đúng không?"



Bà Phạm suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy lần này bà không thể nào bị bắt bẻ liền chắc nịch gật đầu.




Như Ý vẫn như cũ, lắc đầu tỏ vẻ không thể nào.



Nhìn thấy cái lắc đầu của nàng, tim bà Phạm thót một cái. Không lẽ bà lại nói sai gì sao? Không thể nào. Chắc chắn là nó chỉ đang dọa bà thôi.



Như Ý nhìn bà Phạm, cười như không cười, nàng chậm rãi nói: "Nhốt dì bên ngoài, xô dì ngã xuống đường? Con thật muốn hỏi dì, nếu đã nhốt dì bên ngoài rồi thì xô ngã dì bằng cách nào? Còn nếu nói con ở bên ngoài xô ngã dì vậy thì thật có lỗi, nó lại mâu thuẫn với câu con nhốt dì."



"Mày chính là xô tao, đánh tao, rồi mới nhốt tao ở bên ngoài. Đúng rồi, đúng là vậy đấy." Bà Phạm bị Như Ý vạch mặt, đâm ra hoảng loạn nghĩ gì nói đó, không xem xét xem nó có thật sự hợp hợp lý hay không.



Như Ý thấy bà Phạm như vậy thì buồn cười đáp: "Nhưng vết sưng trên mặt dì con đã chứng minh được không phải do con gây ra."



Lão Phạm càng đứng càng nghe không nổi, liền mắng bà Phạm: "Đủ rồi, mọi việc tự bà gây ra bà muốn nháo đến khi nào?"



Ông quả thật tức giận đến mức hồ đồ, quả như Như Ý nói mọi việc rõ ràng phi lý như vậy mà ông lại nhận không ra.



Có lẽ, ông thật sự già rồi.



Thấy lão Phạm mắng bà Phạm, Như Ý mặt không cảm xúc, nhưng trên môi vẫn treo nụ cười, nàng hỏi: "Ngay từ đầu người đuối lý chính là dì. Cha, người đánh con một roi kia có phải là quá oan uổng cho con rồi hay không?"



"Vậy con muốn như thế nào?" Từ nhỏ ông đã dạy Như Ý rằng, làm người phải hiểu lý lẽ. Ông không thể trước mắt nàng mà đối xử bất công được.



Lão Phạm nhìn Như Ý hỏi: "Thế con muốn thế nào?"



"Đánh dì một roi giống như con." Như Ý không nhanh không chậm đáp.



Cả lão Phạm và bà Phạm đều sững sờ, không ngờ Như Ý lại đưa ra yêu cầu này.