Thiên Thần Nổi Giận

Thiên Thần Nổi Giận - Chương 28




Lễ Nôen đã đến rồi lại qua đi, và bắt đầu một năm mới - 1973. Những đợt tuyết tháng hai nhường bước cho những cơn gió lồng lộng của tháng ba, và Jennifer biết rằng đã đến lúc ngừng công việc.

Cô triệu tập một cuộc họp nhân viên trong văn phòng.

- Tôi sắp sửa đi vắng, - Jennifer thông báo, - Tôi sẽ đi xa trong năm tháng tới.

Có tiếng thì thầm ngạc nhiên.

Dan Martin hỏi:

- Chúng tôi có thể liên lạc với cô, được chứ?

- Không, Dan ạ. Tôi sẽ không liên lạc với ai cả.

Tea Harris nhìn cô qua cặp kính dày của anh;

- Jennifer này, cô không thể chỉ…

- Tôi sẽ rời đây vào cuối tuần này.

Sự dứt khoát trong giọng nói của cô đã chấm dứt mọi câu hỏi thêm. Phần tiếp theo của cuộc họp là việc thảo luận về những vụ án chưa xử.

Khi mọi người khác đã rời khỏi phòng, Ken Bailey hỏi:

- Em thực sự đã nghĩ kỹ điều này rồi chứ?

- Em không có sự lựa chọn nào khác, Ken ạ.

Anh lặng lẽ nhìn cô.

- Tôi không biết nó là đồ chó đẻ nào, nhưng tôi căm thù nó.

Jennifer đặt tay cô lên cánh tay anh.

- Cảm ơn anh.

Tôi không sao đâu.

- Điều đó sẽ trở nên phức tạp, cô biết rồi đấy. Trẻ con sẽ lớn lên, chúng sẽ đặt câu hỏi. Nó cũng sẽ muốn biết ai là cha nó chứ.

- Em sẽ lo được điều đó.

- Tốt thôi, - giọng anh nhẹ đi. - Nếu như có điều gì anh có thể làm được… bất cứ điều gì… anh sẽ luôn ở bên em.

Cô quàng tay qua anh.

- Cám ơn anh, Ken ạ. Em muốn cám ơn anh.

Sau khi mọi người đã về, Jennifer ở lại rất lâu trong văn phòng, ngồi một mình trong bóng tối suy nghĩ. Cô sẽ mãi yêu Adam. Không gì có thể thay đổi được điều đó và cô cũng chắc chắn rằng anh vẫn còn yêu cô.

Về mặt nào đó. - Jennifer thầm nghĩ, - sẽ dễ chịu hơn nếu anh ấy không yêu. Thật là một điều mỉa mai là họ yêu nhau nhưng không thể sống cùng nhau và cuộc đời của họ sẽ ngày càng xa nhau hơn. Cuộc sống của Adam bây giờ sẽ ở Washington cùng Mary Beth và đứa con của họ. Có lẽ một ngày nào đó Adam sẽ ở trong Nhà Trắng.

Jennifer nghĩ về đứa con riêng của cô đang lớn dần, nó muốn biết ai là cha của nó. Cô có thể không bao giờ nói cho nó, cũng như Adam có lẽ không bao giờ biết rằng cô đã sinh cho anh một đứa con, bởi vì điều đó sẽ làm cho anh đau đớn. Và nếu một ai khác biết về điều này, thì Adam sẽ bị đớn đau theo kiểu hoàn tòan khác.

Jennifer quyết định mua một ngôi nhà ở nông thôn một nơi ở phía ngoài Manhattan, nơi mà cô và con trai có thể sống cùng nhau trong thế giới nhỏ bé riêng của họ.

Cô đã tìm thấy ngôi nhà rất tình cờ. Cô đang trên đường đi gặp một khách hàng ở Long Island, và rời khỏi đường cao tốc Long Island tại lối rẽ số 36, sau đó đã rẽ nhầm và bỗng thấy mình ở Sands Point. Phố xá rất yên tĩnh và được bao phủ bởi những rạng cây cao duyên dáng, những ngôi nhà được xây dựng cách xa mặt đường, trong từng khu vực nhỏ bé riêng biệt của nó. Có bảng "bán nhà" đặt ở trước một ngôi nhà thời thực dân, sơn mầu trắng trên đường Sands Point.

Khoảng đất rào kín và có một chiếc cổng sắt duyên dáng ở trước mặt đường xe chạy lượn vòng, với những cột đèn rọi xuống đường và một thảm cỏ lớn phía trước, cùng hàng cây tùng rủ xuống ngôi nhà. Trông bề ngoài ngôi nhà rất quyến rũ. Jennifer đã viết lại tên người chủ và hẹn sẽ đến xem ngôi nhà vào chiều hôm sau.

Người môi giới bán nhà thuộc loại người rất sốt sắng và nhiệt tình, dạng người buôn bán mà Jennifer rất ghét. Nhưng có phải cô đang mua tính cách của ông ta đâu mà là mua ngôi nhà chứ.

Ông ta nói:

- Ngôi nhà đẹp thực sự đấy. Thưa bà, đẹp thực đấy. Nó có khoảng một trăm năm nay rồi. Tình trạng nhà thật hoàn hảo, hoàn tòan tuyệt mỹ.

Chắc chắn tuyệt mỹ là hơi bốc đồng. Các căn phòng thoáng đãng và rộng rãi nhưng cũng cần phải sửa chữa. Thật là vui, Jennifer thầm nghĩ, khi được sửa sang và trang trí lại ngôi nhà này.

Phía trên gác chéo với căn phòng của chủ là một phòng có thể được sửa thành phòng trẻ. Cô sẽ trang trí phòng màu xanh và…

- Bà có muốn dạo quanh khu đất này không?

Chính ngôi nhà trong vườn cây đã khiến Jennifer quyết định chọn. Nhà được xây trên bệ cao phía trong cây sồi cổ thụ. Căn nhà trên cây của đứa con trai cô.

Khu đất rộng ba mẫu Anh, có thảm cỏ phía sau thoai thoải xuống eo biển sát bến cảng. Thật là nơi tuyệt vời cho con trai cô lớn lên, thoải mái để nó chạy nhảy. Sau nữa, nó có thể mua một chiếc thuyền nhỏ. Ở đây hòan tòan riêng biệt như họ mong muốn, bởi vì Jennifer đã quyết định đây sẽ là thế giới riêng chỉ cho cô và đứa con.

Ngày hôm sau cô đã mua ngôi nhà.

Jennifer không thể hình dung ra được mình phải đau đớn đến mức nào khi rời căn hộ ở Manhattan, nơi mà cô và Adam từng chung sống. Bộ quần áo ngủ và áo khoác sau khi tắm của anh vẫn còn đó, cùng cả đôi dép ngủ và bộ đồ cạo râu của anh. Mọi nơi trong phòng đều mang lại hàng trăm thứ ký ức về Adam, những ký ức về một quá khứ đáng yêu đã qua. Jennifer sắp xếp nhanh chóng mọi thứ đồ và ra khỏi phòng.

Ở ngôi nhà mới, Jennifer tự buộc mình bận rộn suốt ngày từ sáng đến tối mịt, để không còn thì giờ mà nghĩ tới Adam. Cô vào các cửa hiệu ở Sands Point và Port Washington để đặt mua đồ gỗ và màn che. Cô mua vải lanh Porthault, đồ bạc và đồ sứ. Cô thuê nhân công địa phương đến sửa chữa các đường ống tắc, trần dột và các thiết bị điện hỏng hóc. Từ sáng sớm đến chiều tà, ngôi nhà chật ních những thợ sơn, thợ mộc, thợ điện và thợ dán giấy tường. Jennifer có mặt mọi nơi giám sát công việc. Cô làm việc mệt lả suốt ngày với hy vọng có thể ngủ được buổi tối, nhưng ma quỷ như vẫn hiện về, giày vò cô bằng những cơn ác mộng khó tả.

Cô thường lai vãng tới các cửa hàng đồ cổ mua đèn, bàn ghế và những mỹ phẩm. Cô đã mua một đài phun nước và các bức tượng Lipschits, Noguchi và Miro để đặt trong vườn.

Phía trong ngôi nhà, mọi vật bắt đầu trông đẹp đẽ lên.

Bob Clemen là khách hàng của Jennifer ở bang Califonia, và những chiếc thảm vùng đó mà ông ta thiết kế trang trí phòng khách và phòng trẻ đã làm cho các căn phòng toả ra màu dìu dịu.

Bụng Jennifer ngày càng to lên và cô đã đi vào làng để mua quần áo sơ sinh. Cô đã đặt một máy điện thoại nhưng không để số trên danh bạ. Điện thoại chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp, và cô không cho ai số điện thoại cả và cũng chẳng chờ đợi cú điện thoại nào cả.

Người duy nhất trong văn phòng biết nơi cô sống là Ken Bailey và anh thề giữ bí mật.

Một buổi chiều anh lái xe đến gặp Jennifer và cô đã dẫn anh đi xem khắp ngôi nhà và khu đất. Cô rất hài lòng khi thấy anh rất thích thú.

- Đẹp thật, Jennifer ạ. Đẹp cực kỳ đấy. Em đã làm một công việc ghê gớm thật. - Anh chợt nhìn bụng cô đang to lên. - Còn mấy tháng nữa nhỉ?

- Còn hai tháng nữa, - Cô đặt tay anh lên bụng mình và nói - Hãy xem này.

Anh cảm thấy thai đạp nhẹ.

- Nó sẽ càng ngày càng khoẻ hơn đấy, - Giọng Jennifer đầy tự hào.

Cô đã nấu ăn tối cho Ken. Anh đợi đến khi họ đang ăn tráng miệng mới đưa lại vấn đề.

- Anh không muốn thóc mách đâu, nhưng cái người cha đáng kính nào đó lại không làm điều…

- Không bàn đến việc này.

- Tốt thôi. Anh xin lỗi. Mọi người trong văn phòng đang nhớ em kinh khủng đấy. Chúng ta có một khách hàng mới, người mà…

Jennifer khẽ nhấc tay lên.

- Em không muốn nghe điều đó.

Họ đã nói chuyện cho đến giờ Ken phải về và Jennifer thấy buồn khi anh ra đi. Anh là một người đàn ông đáng quý và một người bạn tốt.

Jennifer tự đóng chặt mình với thế giới bên ngoài bằng mọi cách. Cô không đọc báo và cũng không xem vô tuyến hay nghe đài. Thế giới riêng của cô ở đây, trong bốn bức tường này. Đó là tổ ấm của cô, là nơi đùm bọc cô, là nơi mà cô sẽ dìu dắt đứa con trai cô hoà nhập với thế giới bên ngoài.

Cô đọc mọi cuốn sách có được về việc nuôi dưỡng trẻ, từ cuốn của bác sĩ Spoek đến của Ames và Gesell và lại đọc ngược lại.

Khi Jennifer trang trí xong phòng trẻ, cô bày đồ chơi đầy phòng. Cô đã đến các cửa hàng đồ thể thao, quan sát những quả bóng đá, những lưới bóng chày và đôi găng tay bắt bóng. Cô bỗng tự bật cười:

- Thật là kỳ cục, thậm chí con mình đã được sinh ra đâu nhỉ!

Nhưng cô vẫn mua lưới bóng chày và đôi găng tay bắt bóng. Trái bóng đá đã thu hút cô nhưng cô lại nghĩ, cái đó cần phải đợi chút nữa đã.

Tháng năm qua đi rồi lại đến tháng sáu.

Những người thợ đã kết thúc công việc và ngôi nhà trở nên yên lặng và vắng vẻ. Mỗi tuần hai lần Jennifer thường lái xe vào làng và mua sắm tại cửa hàng siêu thị. Cứ hai tuần một lần cô gặp bác sĩ sản khoa riêng của mình là Harvey. Jennifer nghe lời chỉ bảo uống nhiều sữa hơn là cô muốn, uống thêm vi-ta-min và ăn tất cả những thức ăn cho cơ thể khoẻ mạnh và đủ chất.

Bây giờ cô ngày càng to béo và chậm chạp hơn, cô thấy rất khó khăn khi đi lại. Trước đây cô luôn luôn hoạt động tích cực và cô đã nghĩ rằng mình rất ghét sự to béo, nặng nề và chậm chạp, phải đi lại khó khăn ; nhưng về phương diện nào đó cô đã không để ý đến điều đó nữa. Không có lý do gì phải vội vàng. Ngày tháng trở nên dài, mơ mộng và êm ả. Một đồng hồ thời gian nào đó trong cô đã làm chậm nhịp điệu của nó.

Dường như là cô đang dự trữ năng lượng, trao hết cho cơ thể khác đang sống trong cô.

Vào một buổi sáng bác sĩ Harvey khám cho cô và nói:

- Còn hai tuần nữa thôi, bà Parker ạ.

Thời gian bây giờ đã đến sát lắm rồi. Jennifer nghĩ rằng cô đang có thể rất lo sợ. Cô đã nghe tất cả những câu chuyện của những người vợ về nỗi đau đớn, về những bất thường xảy ra, về những đứa trẻ quái thai, những cô không cảm thấy sợ hãi mà chỉ mong ngóng được thấy đứa con của cô, để cô có thể được ôm con trong lòng.

Bây giờ Ken Bailey hầu như ngày nào cũng đến thăm nhà, mang theo những cuốn sách trẻ con như "Máy nhỏ có thể chạy", "Cô gà tía bé nhỏ", "Chú thỏ Pat" và một loạt sách của bác sĩ Seuss.

- Cậu bé sẽ thích những cuốn truyện này đấy, - Ken nói.

Jennifer mỉm cười vì anh đã nói từ "cậu bé". Một điềm báo trước. Họ dạo chơi trong khu vườn, ăn trưa ngoài trời ở rìa bờ biển và ngồi dưới ánh nắng mặt trời.

Jennifer rất nhạy cảm về hình dáng của cô bây giờ, cô thầm nghĩ: Tại sao anh ấy lại muốn lãng phí thời gian với một người đàn bà bụng to, xấu xí như ở trong gánh xiếc ấy nhỉ?

Nhưng Ken lại nhìn Jennifer và nghĩ:

- Cô ấy là người đàn bà đẹp nhất mà mình từng thấy.

Cơn đau đầu tiên đến vào lúc ba giờ sáng. Nó đau nhói lên khiến Jennifer như bị ngạt thở. Một lát sau nó lại đến và Jennifer thầm nghĩ hoan hỉ:

- Đã đến lúc rồi!

Cô bắt đầu tính thời gian giữa những cơn đau và khi biết là cách nhau mười phút cô đã gọi điện cho bác sĩ sản khoa của mình. Jennifer lái xe đến bệnh viện, đỗ lại dọc đường mỗi khi bị cơn đau co thắt. Một trợ lý đang đứng phía ngoài bệnh viện đợi cô đến và vài phút sau bác sĩ Harvey đã khám cho cô.

Khi khám xong ông nói để trấn an:

- Ồ, đây sẽ là một ca đẻ dễ thôi, thưa bà Parker. Hãy nghỉ ngơi một chút đi và chúng ta sẽ để mặc cho tạo hoá làm việc.

Ca đẻ không hoàn tòan dễ dàng, nhưng cũng không quá đau đớn, Jennifer có thể chịu đựng được cơn đau, bởi lẽ chính nhờ có nó mà một sự kiện tuyệt vời của đời cô xảy ra. Ca đẻ của cô kéo dài gần tám tiếng và vào cuối thời gian đó cơ thể cô như bị tan nát và vặn vẹo bởi những cơn co thắt, nhưng khi cô nghĩ rằng cơn đau kéo dài vô tận thì cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm chợt đến, và sau đó là một sự trống rỗng, một sự yên tĩnh bất ngờ.

Cô chợt nghe thấy tiếng khóc ré lên và bác sĩ

Harvey đang bế đứa con của cô nói:

- Bà có muốn nhìn đứa con trai của bà một chút không, thưa bà Parker?

Nụ cười của Jennifer đã làm rạng rỡ cả căn phòng.