Thiên Thu Trường Tuế

Chương 15: Ánh lửa




Tựa hồ có một nốt chu sa nóng bỏng in dấu trên ngực hắn, thừa dịp hắn không phòng bị mà thiêu đốt trái tim hắn...

.....

Chiều hôm sau, gió nhẹ đầu xuân mang theo không khí mát mẻ, khiến lòng người thoải mái dễ chịu. Nhành liễu dần dần khoác lên một lớp áo mỏng màu xanh nhạt, mềm mại nhẹ nhàng đung đưa trong gió, thời gian dường như chảy chậm lại.

Xuân đến, vạn vật như được hồi sinh, hoa đào trong thành cũng dần nở rộ. Hoa đào nở đầy cành, giống như tuyệt thế vũ cơ, tú khẩu thổ phương (*), túy nhãn mê ly (**).

(*) Tú khẩu thổ phương (秀口吐芳): search google nhưng không ra ಥ_ಥ.

(**) Túy nhãn mê ly (醉眼迷离): ánh mắt mê ly như đang say rượu.

Thẩm Trường Dịch đang ở trong sân chăm sóc phong lan, đột nhiên nghe thấy chút động tĩnh ngoài cửa.

Hắn bình tĩnh ngước mắt lên, quả nhiên là Lục Thanh Nguyệt đến.

Lục Thanh Nguyệt vẫn mặc một bộ váy dài màu xanh lam. Dường như nàng rất thích màu xanh, dịu dàng động lòng người, nhưng lại không mất đi phong độ.

Trên mặt nàng là ý cười rung động lòng người, nàng đoan chính hành lễ: “Bái kiến điện hạ.”

“Không cần, mau đứng lên đi.” Thẩm Trường Dịch đã quen bày ra vẻ hòa nhã khiêm tốn trước mặt người khác, hắn bước lên phía trước, cười nhẹ: “Phòng ốc đã thu dọn xong, mau vào đi.”

Lục Thanh Nguyệt ngại ngùng liếc hắn một cái, sau đó đi vào phòng.

Thẩm Trường Dịch đứng yên tại chỗ, xoay người nhìn nàng, dường như không có ý giúp đỡ.

Thời điểm nhận được thánh chỉ của Thẩm Chiêu, phản ứng đầu tiên của hắn không phải nghĩ đến Lục Thanh Nguyệt như thế nào, kinh nghiệm đi trên băng mỏng nhiều năm khiến hắn nghĩ đến Lục gia đầu tiên, tướng quân và hoàng tử liên hợp sẽ khiến văn võ bách quan chỉ trích.

Phản ứng đầu tiên của hắn, là cân nhắc đến lợi và hại.

Thánh chỉ cho phép Lục Thanh Nguyệt đến vương phủ của Thẩm Chiêu chỉ là ngụy trang, một khi Lục Thanh Nguyệt đến đây, trong lòng người trong thiên hạ sẽ ngầm mặc định, thiên kim tiểu thư của nhà họ Lục trong tương lai sẽ là Thần Vương Phi.

Như vậy sau này, hắn và Lục Cẩn Bạch thương lượng kế hoạch không cần phải trốn trốn tránh tránh, lo sợ người khác hoài nghi. Lục gia cũng có lý do chính đáng để đứng về phía của hắn nếu xảy ra biến cố.

Huống chi, Thẩm Chiêu đối với hắn có một loại tin tưởng đến mức cố chấp, cho dù văn võ cả triều bất mãn, cũng không sao cả.

Cẩn thận cân nhắc, lợi nhiều hơn hại.



Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Nguyệt, không có chút biểu cảm dư thừa.



Cách Thần Vương Phủ không xa, Tống Thư Lễ đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy Lục Thanh Nguyệt vào phủ.

Y dừng bước, nói: “Vị thiên kim này vào Thần Vương Phủ nhanh như vậy, có lẽ sắp trở thành vương phi rồi.”

Kiều Tiểu Ngũ cũng nhìn về phía Thần Vương Phủ, hơi nghi hoặc: “Không phải vào phủ để chiếu cố Thần Vương sao, vì sao cả thành đều nói nàng ta là Thần Vương Phi tương lai? Ta thấy các tiểu thư trong thành đều buồn muốn chết.”

Tống Thư Lễ chậm chạp quay đầu lại, lấy sáo ngọc trong ống tay áo gõ lên đầu của cậu, chậm rãi nói một chữ:

“Ngốc.”

Kiều Tiểu Ngũ: “......”

Cậu gãi đầu, ngơ ngác suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Không đúng, chẳng lẽ Thần Vương thích lục tiểu thư? Mấy ngày trước không phải hắn đi gặp Thiên Kỳ sao?”

Tống Thư Lễ khẽ lắc đầu, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen của y, lộ ra mấy phần thanh cao như tiên nhân. Y nói: “Tâm tư của Thần Vương rất sâu, tình cảm của hắn, ai có thể đoán được chứ?”

“Ôi, chuyện của người phàm thật phiền toái.” Kiều Tiểu Ngũ nói.

Tống Thư Lễ cũng cười: “Không sai.”



Lục Cẩn Bạch vốn muốn dành chút thời gian đi gặp Thẩm Trường Dịch để nói về chuyện cùng đi thuyền du ngoạn, ai ngờ trong nháy mắt Thanh Nguyệt đã vào vương phủ, thật sự vô cùng thuận tiện, ba người thuận theo tự nhiên đi đến sông Vân Mộng.

Lúc này đã là chạng vạng, mặt trời dần xuống núi, ánh chiều tà tráng liệt nóng bỏng. Vạn dặm trời cao được phủ bởi ráng chiều, rực rỡ như gấm, như chim nhạn mang đến ngũ thải tường vân, như hoa đào mới nở rộ.

Đỏ như lửa, như máu.

Ánh ráng chiều phản chiếu trên mặt sông, nước sông và trời cao được nhuộm cùng một màu sắc, như thần nữ đang khiêu vũ trên bầu trời, dệt nên từng tấm lụa, giống như một giấc mộng không có thật.

Lục Cẩn Bạch nhìn lên bầu trời, không khỏi cảm thán: “Thật sự rất đẹp.”

Thẩm Trường Dịch cũng lộ ra nụ cười tự nhiên, vui vẻ thoải mái nói: “Đúng vậy.”

Lục Thanh Nguyệt nghe vậy, lặng lẽ ngắm nhìn sườn gương mặt hắn, trong mắt gợn sóng, chỉ chứa bóng dáng người nọ.

Sau khi lên thuyền, Lục Cẩn Bạch nhìn hai người bọn họ, rất tự giác ngồi một mình bên trong, chừa lại hai chỗ song song phía đối diện.

Thẩm Trường Dịch rất nhanh đã hiểu ý của Lục Cẩn Bạch, hắn mím môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Nhưng hắn cũng không nói gì mà ngồi xuống cùng Lục Thanh Nguyệt.

Ba người thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam và tán gẫu với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.

Dần dần, mặt trời lặn xuống đằng tây, sao Bắc Đẩu di chuyển.

Ánh trăng trong vắt soi rọi lên người Thẩm Trường Dịch, khiến đường cong lưu loát trên mặt hắn phủ một tầng bàng bạc. Dường như trên người hắn có một loại khí chất rất đặc biệt, có thể đem ôn nhu và sắc bén kết hợp với nhau, hấp dẫn người khác, nhưng cũng khiến người ta khó có thể nắm bắt được.

Không biết thảo luận cái gì, đêm khuya Lục Thanh Nguyệt dường như dần lớn mật hơn. Nàng chuyển đề tài, mở miệng hỏi: “Không biết điện hạ có từng thích ai chưa?”

Thẩm Trường Dịch nghe thế, hơi ngẩn ra, lông mi khẽ run lên.

Không biết vì sao, tựa hồ có một nốt chu sa nóng bỏng in dấu trên ngực hắn, thừa dịp hắn không phòng bị mà thiêu đốt trái tim hắn, khiến hắn sinh ra thống khổ giãy giụa trong ngọt ngào.

Mình đang nghĩ gì thế…



Hắn mở miệng, thật lâu sau mới tìm về âm thanh thuộc về chính mình.

Hắn nói: “Không có.”

Lục Thanh Nguyệt nghe thế, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Thì ra Thần Vương điện hạ chưa có người trong lòng, nếu mình từ từ đến gần, vẫn luôn ở bên cạnh, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ để ý đến mình.

Nghĩ như thế, nàng lại lén lút nhìn lén một bên sườn gương mặt của Thẩm Trường Dịch, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

Đang trong lúc thất thần, người luôn nhạy bén như Thẩm Trường Dich cũng không nhận ra thần thái của nàng. Hắn nhìn ánh trăng trong vắt và thánh khiết trên bầu trời cao, ánh mắt luôn bình tĩnh như nước, lúc này cuồn cuộn những cảm xúc không biết tên.



Màn đêm thâm trầm nuốt chủng hết mọi ánh sáng.

Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay Thiên Kỳ cũng không có kế hoạch gì, nàng tắt đèn, chỉ để lại một ngọn nến duy nhất, sau đó chui vào chăn ngủ.

Ở nhân gian, đi ngủ là chuyện mãn nguyện nhất, không có ngạo kiều (*) ca ca như Đế Thanh suốt ngày làm phiền nàng, giám sát nàng ngủ sớm dậy sớm, nghĩ lại cảm thấy thật khổ.

(*) Ngạo kiều: ngoài mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, dễ ngại ngùng, xấu hổ.

Đế Thanh ca ca.....

Trong cơn mơ màng buồn ngủ, nàng bỗng nhớ đến thời gian ở Thiên giới.

Nàng nhớ tới ca ca của nàng, nhị điện hạ đỉnh đỉnh đại danh của Thiên giới, rõ ràng có một gương mặt gây tai họa cho thiên hạ, nhưng lại suốt ngày lạnh mặt quở trách nàng không nghe lời, quở trách nàng ham chơi, quở trách nàng tham ăn tham ngủ… Khiến nàng sinh ra bóng ma tâm lý mỗi khi nhìn thấy ca ca nhà mình.

Nàng nhớ tới sau lần độ kiếp đầu tiên của mình, nàng bị bệnh nặng một trận, hôn mê bất tỉnh rất lâu, ca ca hay lải nhải của nàng đã canh giữ bên giường suốt trăm ngày đêm. Đến lúc nàng tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là nụ cười chứa nước mắt của ca ca.

Khi ấy nàng đã nói gì?

Nàng vừa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, dù nằm trên giường cũng không quên trêu ghẹo y: “Ngạo kiều như huynh cũng có ngày rơi lệ.”

Đế Thanh xụ mặt: “Xem ra muội bị thương chưa đủ nặng, cái miệng nhỏ này vẫn độc như vậy.”

Rõ ràng là lời nói ngạo kiều, nhưng trên mặt y chỉ có dịu dàng và cưng chiều.

Đúng lúc một thời gian sau đó, Thiên giới tổ chức thịnh hội long trọng. Nghe nói đệ nhất vũ cơ của Thiên giới, Sư Vãn Liên, sẽ hiến vũ trên thịnh hội, mà Thiên Kỳ luôn hóng hớt bát quái nghe nói ca ca và vị cô nương Vãn Liên kia dường như có chút chuyện không bình thường, cho nên nàng liền la hét đòi đi thịnh hội.

Lúc ấy nàng vừa mới khỏi bệnh, pháp lực chưa khôi phục, thân thể cũng vô cùng yếu ớt. Đế Thanh nhìn bộ dạng đau khổ cầu xin của nàng, bất đắc dĩ thở dài rồi đồng ý.

Nàng chưa thể đi lại bình thường, Đế Thanh liền cõng nàng trên lưng, từng bước từng bước đi trên Thiên giới.

Thiên Kỳ nhẹ nhàng ôm cổ của y, đột nhiên cảm thấy người ca ca này không còn đáng ghét như lúc trước. Lưng của y vững chắc như vậy, khiến cho người ta cảm nhận được ấm áp và kiên định.

Nàng nhớ tới gì đó, ghé vào tai Đế Thanh, cười hì hì hỏi thăm: “Này, giữa huynh và cô nương tên Sư Vãn Liên kia có chuyện gì thế?”

Đột nhiên Thiên Kỳ phát hiện bên tai Đế Thanh ửng đỏ. Đế Thanh hơi ngẩn ra, thật lâu sau cũng không trả lời nàng.

Ngay tại thời điểm Thiên Kỳ không nhịn được muốn hỏi tiếp, Đế Thanh lạnh lùng mở miệng: “Muội thả lỏng tay chút đi, sắp siết chết ta rồi.”

Thiên Kỳ: "......"

Chuyển chủ đề cứng ngắc như vậy sao?



Nàng bĩu môi, có chút không phục. Đang định mở miệng nói tiếp, thì đột nhiên cảm nhận được mùi khói nồng nặc xông vào trong mũi.

“Chuyện gì thế…” Nàng hơi khó hiểu.

Nàng thấy Đế Thanh mở miệng, âm thanh giống như được truyền tới từ chân trời, càng ngày càng xa, cuối cùng nàng không nghe rõ y đang nói gì.

Trong nháy mắt, hình ảnh năm tháng tốt đẹp yên tĩnh vỡ thành mảnh vụn, cảnh tượng xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tất cả bị một luồng sáng đỏ tươi nuốt chủng.

Thiên Kỳ nhìn bốn phía biến hóa quỷ dị, một cảm giác sợ hãi dần lan khắp toàn thân, nàng há miệng, muốn gọi ca ca của nàng, lại nhận ra bản thân không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Trong lúc hốt hoảng, Thiên Kỳ lần nữa mở ra, ánh mắt mông lung nhìn thấy trần nhà quen thuộc, nàng cảm thấy hơi đau đầu, không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực.

Đột nhiên, mùi khói gay mũi một lần nữa xộc vào mũi nàng, nàng bị sặc nên dần tỉnh táo lại.

Nàng đứng dậy, nhìn quanh, đồng tử bỗng trợn to, sắc mắt lập tức thay đổi.

Ánh lửa ngút trời, giống như máu tươi đang sôi trào. Chẳng biết ngọn nến bên giường ngã xuống từ lúc nào và bốc cháy từ lúc nào. Tất cả đồ đạc trong biệt viện đều được làm bằng gỗ, ngọn lửa như ma quỷ đã lan ra toàn bộ biệt viện, giống như tử thần đang vây nàng lại.

Trong tầm mắt, đều là màu đỏ cam.

Nàng không chịu đựng được mà ho khan dữ dội, sau đó nhanh chóng che miệng và mũi lại, để tránh hít nhiều khói đặc. Nàng muốn nghĩ cách thoát ra, nhưng thế lửa quá lớn, căn bản không có chỗ để nàng chạy ra.

Lấy thân thể phàm nhân xông ra đó chính là một con đường chết.

Nhìn thấy giường của mình sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, nàng khẩn trương kêu to: “Sơ Huyền, Sơ Huyền! Cháy như thế sao ngươi không có phản ứng! Mau mau! Phù chú!”

Thế nhưng phượng linh bên hông im ắng như cũ, không có bất cứ phản ứng gì.

“Sơ Huyền! Ngươi sao thế?”

Chẳng lẽ Sơ Huyền vứt bỏ nàng rồi sao?

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?!

Nàng gọi rất nhiều lần, Sơ Huyền vẫn không trả lời. Tất cả phù chú đều ở chỗ Sơ Huyền, nàng hiện tại không có pháp lực, nên không còn cách nào khác.

Trong vòng vây nóng rực của ngọn lửa, nàng bất lực co người lại trong một góc cuối giường. Đối mặt với ngọn lửa khát máu, nàng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi cái chết.