Thiên Thu Trường Tuế

Chương 3: Trường ninh




Không biết là ai, lạc vào ván cờ của ai.

...

Hắn mở miệng, nói: "Bổn vương nhiều năm bệnh tật quấn thân, ít khi can dự vào chính sự, việc này...... Bổn vương thật sự không có đầu mối. Tống công tử, khiến huynh chê cười rồi."

Thẩm Ngọc lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn, trong mắt có vài phần khinh thường, nhưng vẫn hư tình giả ý mà nói: "Hoàng đệ đừng để ý, dưỡng tốt thân thể mới là chuyện quan trọng nhất."

"Đa tạ hoàng huynh quan tâm."

Thẩm Ngọc nhìn về phía mọi người, không quan tâm lắm nói: "Việc này không cần phải truy cứu sâu xa, làm mọi người khó xử. Ngoài mặt, tam đệ cùng Ngụy Nghiêm không qua lại với nhau, ngày thường hai người cũng rất ít khi chạm mặt. Nhưng có một chuyện mọi người thường không chú ý đến, đó là tam đệ thường đến một quán trà ở vương thành, mấy ngày trước đó ông chủ bỗng nhiên lại đổi thành một nữ tử trẻ tuổi."

"Thân phận và quê quán của nàng ta được bảo mật rất kĩ, khiến người ta không thể truy tra. Bổn điện phải phái mật thám theo dõi gần hai mươi ngày, mới từ một vị khách của nàng ta mà phát hiện manh mối."

Sắc mặt hắn nghiêm túc, thanh âm nâng cao vài phần: "Nam tử kia là cựu tướng quân của Mạnh Quốc."

"Thì ra là tư thông ngoại địch!" Trên yến tiệc lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Nếu là như thế này thì thật là đáng hận." Thẩm Trường Dịch vân đạm phong khinh mà nhẹ nhấp chén rượu, khẽ rũ mắt xuống.

Người nhạy bén như hắn, lại chưa từng chú ý tới, ánh mắt của Tống Thư Lễ từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi người hắn.

Ánh mắt kia giống như chỉ là vô tình, rồi lại giống như chứa sóng ngầm u ám mãnh liệt.

...

Sau một hồi phong ba, không khí trong bữa tiệc cũng dần dần hòa hoãn lại.

Thẩm Ngọc tuyên gọi ca vũ, trong điện nhất thời vang lên tiếng nhạc, từng làn khói mỏng dập dìu du tẩu trên không trung, vũ nữ ai nấy cũng đều cực kỳ xinh đẹp, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều có thể khiến người khác say mê.

Thẩm Trường Dịch đối với ca vũ không có chút hứng thú nào. Hắn chỉ thỉnh thoáng nhấp vài ngụm rượu, cùng tọa khách chung quanh tán gẫu về thắng cảnh và giai thoại của Giang Nam.

"Thần Vương điện hạ, nghe nói Cảnh Tô là vùng đất lành chim đậu (*), giàu có, trù phú, điện hạ ở bên bờ sông Vân Mộng xây Tàng Ngọc Các, cất giữ nhiều mỹ ngọc quý hiếm của thế gian, không biết tại hạ có thể may mắn được điện hạ mời vào xem?" Tống Thư Lễ tiến lên kính rượu, hữu lễ hỏi.

(*) Nguyên văn là 'nhân kiệt địa linh' (人杰地灵): đất thiêng mới có người tài.

Thẩm Trường Dịch đem ly rượu một hơi cạn sạch, ý cười trong mắt vẫn không giảm: "Ta tất nhiên vui lòng."

Nhưng mà chỉ một giây sau đó, ý cười trong mắt hắn đột nhiên tán đi, đôi đồng tử bỗng chốc trừng lớn.

Ngọc bội bên hông hắn không thấy đâu nữa.

Đó là ngọc bội trường ninh, khi mẫu thân hắn còn sống, đi một bước lạy một bước, thành tâm khấn vái một ngàn bậc thang thay hắn cầu phúc. Nghe nói trên ngọc bội được thần linh chúc phúc, có thể bảo hộ hắn bình an trôi chảy, cả đời trường ninh.

Sau này hắn thật sự bình an, nhưng lại không được trôi chảy. Tai họa mười năm trước đã cướp đi tất cả của hắn, bao gồm cả người nhà của hắn. Chỉ còn một mình hắn sống sót, rồi trở thành hoàng tử. Hắn không biết có phải do ngọc bội trường ninh bảo hộ hắn hay không?

Có phải mẫu thân bảo hộ hắn hay không?

Ngọc bội trường ninh đối với hắn mà nói, so với mạng sống còn quan trọng hơn.

Hắn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ngay cả Tống Thư Lễ cất bước rời đi cũng không phát hiện ra.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy? Ngọc bội trường ninh chưa từng rời khỏi người hắn, ngày ngày hắn đều kiểm tra cẩn thận, thận chí còn dùng Thiên Sơn Hàn Ti buộc vào y phục, sao lại đột nhiên biến mất không thấy đâu?

Mặt nạ ngụy trang lâu ngày từng tấc từng tấc sụp đổ, lần đầu tiên hắn ở trước mặt người khác lộ ra vài phần kinh hoảng thất thố.

Đúng lúc này, tinh thạch treo trước ngực hắn đột nhiên nóng lên, lồng ngực giống như bị đốt bỏng.

Ngoài mặt hắn tỏ vẻ trấn định nhưng trong lòng đã sớm rối loạn.

Tinh thạch thiêu đốt lồng ngực..... Là thần tức, nơi này lại có thần tức!

Tinh thạch này là do một vị bằng hữu tu đạo tên Vô Trạch tặng cho hắn, ngày thường đeo trước ngực, có thể xoa dịu tâm tình của hắn, trợ giúp nội lực tăng lên. Trên tinh thạch có linh lực, nếu cảm nhận được chung quanh có người sử dụng pháp thuật thần lực, xuất hiện thần tức, thì nó sẽ nóng lên.

Thần tức....

Hắn ngừng thở, ngón tay thon dài tái nhợt hơi cuộn tròn, ánh mắt khẩn trương cẩn thận tìm kiếm chung quanh, trong mắt ẩn ẩn lộ ra vài phần đáng thương và điên cuồng.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra...

Trong lúc nôn nóng, ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua vài vị vũ nữ đang chuẩn bị rời đi, rồi chợt dừng lại trên người một người. Người nọ băng cơ ngọc cốt, một thân tuyết y yểu điệu, khăn che mặt màu trắng che khuất đi gương mặt, đóa hoa đỏ tươi giữa trán minh diễm mà nóng bỏng.

Cao quý như tuyết liên, thánh khiết như thần nữ.

Thiếu nữ nghịch ngợm mới gặp kia, lúc này lộ ra vẻ trong trẻo thanh lãnh mà động lòng người, khiến người ta không dám khinh nhờn, ngay cả nốt chu sa minh diễm giữa trán cũng được ngụy trang cho giống với hoa điền của những vũ nữ khác.

Thẩm Trường Dịch thừa nhận, nàng ngụy trang kín kẽ không chê vào đâu được, nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn biết chính mình tuyệt đối không nhận lầm người..

Ánh mắt thuần triệt vô cấu (*) kia của nàng, liếc mắt một cái liền không thể nào quên được.

(*) Tinh khiết ngây thơ.

Tâm tình của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh. Nghĩ đến tia thần tức vừa rồi, ánh mắt của hắn liền không rời khỏi nữ tử này.

Thú vị. Hắn nghĩ trong lòng.

...

Ra khỏi cửa điện, Thiên Kỳ vội vàng sử dụng một tấm truyền tống phù, đi đến một góc hẻo lánh, thay vũ y phức tạp ra.

Nàng lắc lắc ngọc bội trường ninh trong tay, than nhẹ một hơi, cười sáng lạn nói: “Mạo hiểm, thật mạo hiểm, bất quá vẫn khá tốt, cuối cùng cũng lấy được nó rồi.”

Sơ Huyền nhìn nụ cười trên mặt nàng, tâm tình cũng sung sướng theo: “Còn nữa nha, tiểu chủ nhân, vũ y người vừa mặc lúc nãy đúng là đẹp cực kỳ.”

Thần sắc Thiên Kỳ cứng lại, nàng lắc đầu: “Không không không không không không, quần áo kia phức tạp vướng víu như vậy, mặc một canh giờ đã khiến ta mệt chết, ta sẽ không mặc lại lần thứ hai đâu.”

Mặc không thoải mái, dù đẹp mắt thì có ích lợi gì.

Sơ Huyền nhẹ nhàng cười cười, không nói tiếp nữa. Đột nhiên, nó giống như nghĩ tới điều gì đó: “Bất quá lần này cũng thật mạo hiểm, tâm cảnh giác của người nọ vô cùng cao, hắn thế mà dùng Thiên Sơn hàn ti cột ngọc bội ở trên người. Nếu không phải Tống công tử kia đi lên kính rượu chặn tầm mắt, chỉ sợ chúng ta không dễ dàng đắc thủ như vậy.”

Thiên Kỳ không có nghĩ nhiều như vậy. Ánh mắt của nàng thuần triệt mà kiên định nhìn chăm chú vào ngọc bội trường ninh trong tay, phảng phất như cách một lớp sương mù dày đặc thấy rõ thân ảnh của người nọ.

“Có lẽ là ý trời giúp ta.”

...

Thẩm Trường Dịch ra khỏi phủ Thừa Tướng, liền cho lui nhóm người hầu bên cạnh. truyện đam mỹ

Phủ Thừa Tướng cách sông Vân Mộng không xa, cho nên hắn theo bản năng mà nhìn về phía ánh đèn lờ mờ bên sông. Quả nhiên, ở trong màn đêm sâu thẳm, một hình bóng quen thuộc đi đi lại lại ở bên bờ, tựa như đang nôn nóng chờ đợi ai đó.

Thẩm Trường Dịch đương nhiên biết nàng đang đợi ai.

Khóe miệng của hắn hiện ra một tia ý cười đạm mạc, rồi sau đó thả chậm tốc độ, giống như vô tình mà đi về hướng nàng.

“Công tử, công tử!” Thiên Kỳ xa xa thấy hắn, giống như con chim sẻ nhỏ nhảy lên hướng hắn phất tay kêu to.

Thẩm Trường Dịch chậm rãi dừng bước, nhìn nàng, do dự trong giây lát, rồi sau đó thanh âm tựa như ngọc toái hàn đàm vang lên: “Thiên Kỳ?”

Thanh âm kia như xuân phong phất lộ, nhuận thủy trường trạch, cho dù hắn là hoàng tử, cũng rất khó khiến người ta đem hắn cùng quyền tử tâm cơ liên tưởng với nhau.

Thiên Kỳ nghịch ngợm cười: “Là ta, trí nhớ của công tử thật tốt!” Nàng dừng một chút, bổ sung nói: “Chuyện là, ta tới đây, là bởi vì lúc nãy sau khi cùng công tử cáo biệt, ta ở bờ sông nhặt được một khối ngọc bội. Ta thấy nó làm bằng chất liệu không tầm thượng, lại lộ ra khí chất cao quý, không biết có phải là đồ vật của công tử hay không?”

Nàng vươn tay, treo trên đầu ngón tay mảnh khảnh là một miếng ngọc bội tuyết sắc thanh nhuận vô song. Ngọc bội phản chiếu ánh trăng, dưới cơn gió lạnh nhẹ nhàng lay động, càng tăng thêm vài phần tiên nhã.

Thẩm Trường Dịch nhìn ngọc bội trường ninh, ngón tay hơi cuộn lại. Rồi sau đó, ánh mắt hắn lướt qua ngọc bội, đối diện với ánh mắt thanh triệt của nàng. Trong nháy mắt đó, trong ánh mắt hắn phảng phất có thiên đào vạn lãng trào dâng, nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị hắn che đi, thứ còn lưu lại chỉ có ôn nhuận như ngọc, không nhiễm chút bụi trần.

“Thật sự là của ta, cảm tạ cô nương,” Hắn ôn tồn cười nói, “Vừa rồi du thuyền trên sông, ta đã nói với cô nương, nếu có duyên, tự sẽ gặp lại.”

Hắn nhẹ nhàng tiếp nhận ngọc bội, vẻ ôn nhu trong mắt không chút thay đổi: “Xem ra ta với cô nương, đúng là có duyên phận. “

Thiên Kỳ nghĩ, ta đã nỗ lực như vậy, sao lại không có duyên phận được chứ.

Thẩm Trường Dịch nghĩ, ta xem ngươi có thể giả vờ tới khi nào.

“Đúng rồi, lần trước hỏi danh tính của công tử, công tử còn chưa nói cho ta, lần này còn kịp không? “Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt thanh triệt sáng ngời, phảng phất chứa tinh quang lấp lánh.

Thẩm Trường Dịch cũng cười, không e dè đáp: “Thần Vương, Thẩm Trường Dịch.”

Thiên Kỳ ngẩn người, hắn hắn hắn hắn như thế nào lại không đi theo kịch bản bình thường, không giống với tác phong trên thuyền lúc nãy a.

Khóe miệng Thẩm Trường Dịch hơi nhếch lên, như đang chờ nàng phản ứng lại.

“A, thì ra là Thần Vương điện hạ, thật là, thật là……” Thiên Kỳ gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra từ ngữ thích hợp.

“Thật là có duyên.” Hắn đột nhiên mà tiếp lời nàng, ánh mắt thay đổi liên tục.

“Ha…… Đúng vậy……” Thiên Kỳ khô cằn mà nói tiếp.

Thẩm Trường Dịch dừng một chút, hai mắt hơi hơi nheo lại, làm như đang nghĩ tới cái gì đó: “Cô nương hẳn không phải là người của thành Cảnh Tô.”

Nhìn như câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của hắn giống như trần thuật một sự thật, mười phần nắm chắc.

Trong lòng Thiên Kỳ căng thẳng, nàng trả lời: “A, công tử có thể nhìn ra được. Ta thật sự không phải người của thành Cảnh Tô, cố hương của ta ở Trung Nguyên, vài ngày trước đó trong nhà đột nhiên có biến cố, cha mẹ đều qua đời, lưu lại ta một mình phiêu bạc khắp nơi. Ta thấy Giang Nam là vùng đất lành chim đậu, phong cảnh hữu tình, liền muốn định cư nơi đây, tìm một biệt uyển ở ngoại ô sông để ở.”

Nói xong, nàng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng may trước lúc hạ phàm, Sơ Huyền nhắc nhở nàng ở phàm gian phải có một thân phận thích hợp. Mặc dù không thể dùng pháp lực giúp nàng đổi trắng thay đen ngụy tạo hộ tịch, nhưng nếu Thẩm Trường Dịch muốn tra, hẳn là trong một đêm cũng không tra ra chỗ khả nghi.

Thẩm Trường Dịch nghe vậy, ánh mắt mềm xuống, vẫn là bộ dáng ôn nhuận hữu lễ như cũ: “Cho nên…… cô nương chỉ có một mình?”

Thiên Kỳ giật mình, không rõ nguyên do, nháy mắt đáp lại: “Đúng vậy.”

Thẩm Trường Dịch hơi hơi nghiêng đầu, không tỏ ý kiến. Hắn từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài kim sắc, điêu văn ám khắc, rực rỡ lung linh, mặt trên rõ ràng là khắc hai chữ “Thần Vương”.

Hắn đem nó đưa cho Thiên Kỳ, ôn hòa mà cười cười: “Cô nương chỉ có một mình, ít nhiều có chỗ bất tiện. Nếu như sau này có chuyện gì khó khắn, có thể tới vương phủ tìm ta.”

Ánh mắt thiếu nữ lập loè, sững sờ tại chỗ. Không phải, kế hoạch này tiến hành hình như quá mức thuận lời rồi.

Người này có thể đề phòng nhiều chút được không, nhỡ đâu ngày nào đó bị người ta lừa đem bán cũng không biết.

“Như thế nào,” Thẩm Trường Dịch nhìn nàng, ôn hòa hỏi, “Cô nương không muốn sao?”

“Muốn muốn!” Thiên Kỳ vội vàng tiếp nhận lệnh bài, cười rộ lên trong sáng: “Cảm tạ điện hạ, điện hạ thật sự là người tốt.”

Thẩm Trường Dịch nhoẻn miệng cười: “Về sau gặp ta, gọi công tử là được. Nơi này không phải hoàng cung, không cần nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.”

Thiên Kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Ta còn muốn chuyện quan trọng phải làm, xin cáo biệt từ đây. Cô nương, hẹn gặp lại.”

Thiên Kỳ lại ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn theo bóng dáng người nọ dẫm trên ánh trăng mà ra đi, dần dần dung nhập vào bóng tối vô biên, nàng mới ngẩn ngơ phục hồi lại tinh thần.

Nàng thật sự không nghĩ tới, tiếp cận một công tử quang phong tễ nguyệt, ôn nhuận như ngọc này, tựa hồ không tốn quá nhiều sức lực.

Ôn nhuận như ngọc, quang phong tễ nguyệt, ít nhất hiện tại nàng cho rằng hắn là người như vậy.

...

Bên kia, thân ảnh Thẩm Trường Dịch dưới ánh trăng thanh lãnh, rẽ sang một chỗ không có người. Dừng chân nơi vắng vẻ thâm sâu, thân ảnh của hắn như bị bóng tối vô biên bao phủ.

Ý cười ôn hòa trên mặt đã biến mất không thấy đâu.

Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, một thân ảnh mặc hắc y thon gầy hữu lực giống như quỷ mị không tiếng động mà xuất hiện, quỳ xuống đất thưa rằng:

“Điện hạ.”

“Sau này, ngươi phụ trách âm thầm đi theo nàng. Nếu có gì khác thường, lập tức đến bẩm báo.” Hắn lạnh nhạt mà lại uy nghiêm, trong nháy mắt phảng phất như biến thành một quyền sĩ đa mưu quỷ quyệt.

“Phong Tuyệt lĩnh mệnh.” Người nọ lại lưu loát mà đứng dậy rời đi, biến mất trong đêm đen. Khi đến vô thanh, khi đi vô ảnh.

Thẩm Trường Dịch xoay người phất áo choàng mà đi, tóc dài đen nhánh trong gió đêm bị thổi khẽ lay động. Gió len vào quần áo, nguyệt chuế ngọc quan, thanh lãnh lại cô độc.

Khóe miệng hắn gợi lên một vòng cung nhàn nhạt, trong ôn nhu lại ẩn chứa vài phần âm quỷ, hệt như ánh trăng ban đêm không thể chạm đến, vừa mỏng lại vừa lạnh.

Nhân tâm như ván cờ, như sóng gió đang ẩn mình trong đêm tối. Không biết là ai, lạc vào ván cờ của ai.