Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp - Chương 13




Hai nam nhân trong sơn động quấn quýt dây dưa, nhiệt hoả toát ra đủ thiêu rụi cả một đồng cỏ, ở trên một cái cây nào đó cách sơn động không xa, có một người rốt cục lại gắng gượng không được nữa!

Tiêu Lăng Lang từ trên cây này nhảy sang cây kia, tư thế cong vẹo khó coi không khỏi khiến người ta hoài nghi rằng hắn có thực đã từng học khinh công sao? Mà hắn cứ thi triển khinh công với tư thế khó coi như vậy nhảy tới nhảy lui, lại làm cho người ta nhịn không được muốn hoài nghi  hắn có thể nào sẽ tuỳ thời giẫm một bước vào khoảng không mà rụng xuống đất. Bất quá Tiêu Lăng Lang không hổ là kẻ từng vinh dự đoạt danh hiệu người có khinh công tốt nhất Thiên Thuỷ sơn trang, cho dù dọc đường cứ để cho thân thể ngả nghiêng bất ổn như vậy,  hắn cũng có thể không phát ra bất cứ một tiếng động nào mà rời khỏi sơn động nơi hai vị bang chủ đang ở.

Tới một khoảng cách an toàn rồi, Tiêu Lăng Lang cuối cùng cũng giẫm nhầm một bước vào khoảng không, lăn từ trên cây xuống. Hắn ngã xuống cạnh gốc cây, cứ giữ tư thế quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích như thể đã chết, một lát sau, hắn lại đột nhiên như cái xác vùng dậy nhảy dựng lên, đảo đi đảo lại con mắt mà kêu trời kêu quỷ:  ” Sẽ đau mắt hột, sẽ đau mắt hột mất thôi... Lão thiên gia ta mắng cả cha ngươi nương ngươi tổ tông mười tám đời của ngươi, bỗng nhiên lại để cho ta nhìn thấy tình cảnh có sức chấn động dữ dội như vậy!”

Nhảy nhót kêu la xong, Tiêu Lăng Lang mới run rẩy mò tay vào trong ngực lôi giấy bút ra, tin tức vừa rồi nhìn thấy thật đáng sợ, làm cho tay hắn vẫn cứ đang run lên không ngừng, chữ viết ra đương nhiên cũng méo mó xấu kinh khủng. Tiêu Lăng Lang vừa viết vừa mắng thầm Nhạc Ly và Nghiêm Triệt trong lòng. Hai tên quân sư quạt mo kia lại để cho kẻ có một vị hôn thê là  “Trùm ghen tuông” như hắn đây đi theo dõi các bang chủ, con mẹ nó, thật vô nhân đạo!

Tiêu Lăng Lang viết trên giấy: Lê Hoa cung xuất hiện đúng như kết hoạch, Thạch Ngọc Lâu bị thương. Âu Dương Vân ra tay trợ giúp, đem Thạch Ngọc Lâu đánh ngã xuống sông, thoát khỏi Lê Hoa cung truy sát. Sau đó các bang chủ ôn lại chuyện cũ, ở giữa núi rừng dã chiến.

Nhìn lại nội dung bức thư, Tiêu Lăng Lang nhíu mày...Viết như vậy rất dễ hiểu lầm đi! Hắn chớp chớp mắt, cắn răng một cái lấy bút gạch chữ “ chiến” đi, ở bên cạnh lại quay tay viết thêm một chữ “hợp”.

A ~~ dã hợp! Như vậy sẽ không có nghĩa khác! Hắc hắc! Tiêu Lăng Lang xoa xoa hai con mắt còn đang đau nhức, lấy ra từ trong ngực một con bồ câu đưa tin, cột chắc thư vào, hắn vung tay đẩy bồ câu ra, sau đó bắt đầu vì suy nghĩ “ Có nên trở về xem tiếp không?” mà đấu tranh tư tưởng kịch liệt!

…………………………………

“Ngươi đừng lại đây!”- Thạch Ngọc Lâu sắc mặt tiều tụy, cảnh giác nhìn Âu Dương Vân bên cạnh.

“Có vấn đề gì đâu! Ngươi không cảm thấy hai người chúng ta gần nhau một chút sẽ tốt hơn sao!”- Âu Dương Vân cười, vẻ mặt khoan khoái lại thêm cảnh xuân sán lạn, tiếp đó đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại một chút.

“Bảo ngươi đừng tới đây thì ngươi đừng tới đây!”- Lạnh mặt, Thạch Ngọc Lâu lại tách xa khoảng cách giữa hai người.

“Ta là lo lắng ngươi thân thể không khoẻ, sợ ngươi lộn xộn sẽ bị thương thôi.”

“Ngươi tránh xa ta ra một chút thì ta sẽ không bị thương... Đã nói ngươi đừng đến đây...”

Âu Dương Vân giữ lấy ngựa của Thạch Ngọc Lâu, dứt khoát nhún người một cái từ ngựa của mình nhảy lên người con bạch mã, hai tay vòng qua đem Thạch Ngọc Lâu đang ngồi xiêu vẹo trên ngựa ôm vào lòng.

“Đau lắm sao? Nhìn tư thế ngươi cưỡi ngựa thực sự rất khó coi a!”- Âu Dương Vân ôm lấy Thạch Ngọc Lâu, tận lực làm cho thân thể của nam nhân mà cái mông đau đến không thể cưỡi ngựa kia tựa vào người hắn.

Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu lần lượt đổi sắc, ánh mắt hắn trừng Âu Dương Vân nếu thực có thể hoá thành hung khí, chắc cũng đủ đâm cho âu Dương Vân thủng thành cái sàng luôn rồi, hắn oán hận tranh cãi: “Ngươi bớt giả vờ tử tế đi, ta khổ như bây gìơ...Rốt cuộc là ai gây ra...!”

Âu Dương Vân vỗ vỗ thắt lưng Thạch Ngọc Lâu ôn nhu an ủi: “Ai ~ nha, ta cũng chưa nói ta không chịu trách nhiệm, đợi đến thị trấn tới phân đường của Thiên Thuỷ sơn trang ta nghỉ ngơi đi! Hơn nữa, ta làm sao biết thể lực của ngươi lại kém đến mức này? Cùng lắm mới có ba hiệp nho nhỏ, ngươi đã hôn mê chẳng biết gì nữa rồi...”

“Ngươi câm miệng cho ta!”- Thạch Ngọc Lâu vẻ mặt phun hoả rống lên! Âu Dương Vân chết tiệt, ngươi còn không biết xấu hổ! Ngươi không biết xấu hổ, ta còn thấy mất mặt đây!

Thích! Âu Dương Vân khinh thường liếc Thạch Ngọc Lâu.- “Giả đứng đắn! Cũng đã chừng này tuổi rồi ngươi còn học cô nương ngại ngùng cái gì! Nhớ lúc trước khi ngươi thoả mãn thú tính rồi ôm ta nói những lời đường mật ấy ta còn nhớ không ít đâu! Hay để ta lặp lại một chút nha!”- Âu Dương Vân ngửa đầu nhìn mây trôi trên bầu trời, những lời đó a... Nghĩ đến chút xíu cũng đủ thấy buồn nôn, thật muốn hắn nói ra, phải đi ói trước mới được a...

Khoé mắt Thạch Ngọc Lâu giật giật, thân thể cũng run lên dữ dội. Nếu không phải Âu Dương Vân ôm hắn, chỉ sợ hắn sẽ kinh hãi mà ngã khỏi ngựa đi! Âu Dương Vân không phải say sao, thế nào lại nhớ rõ? Vả lại lúc trước hắn đã từng nói những gì... Cẩn thận hồi tưởng lại một lát, Thạch Ngọc Lâu liền ngay trong tiếng cười đắc ý của Âu Dương Vân, mặt đỏ đến phát tím.

Thấy Thạch Ngọc Lâu không nói lời nào, Âu Dương Vân lại đắc ý- “Lúc trước ta vốn nghĩ, ngươi nếu đến Thiên Thuỷ sơn trang dốc sức cho ta, ta sẽ tha thứ ngươi! Kết quả ngươi lại một mực cự tuyệt ta, sau lại còn nói cái gì tuyệt đối sẽ không chịu ở dưới ta...Ta nể tình chúng ta trước đây là bạn tốt quyết định không so đo với ngươi, kết quả ngươi lại đi thành lập Độ Kiếm Minh, còn thiết lập tổng đà ngay tại Lạc Dương dưới mắt ta nữa.”

Hừ! Thạch Ngọc Lâu quay đầu đi không nói gì, không nhìn tới vẻ mặt Âu Dương Vân vênh vang đắc chí.

Âu Dương Vân thấy thế, lại được một tấc muốn tiến một thước mà nói tiếp.- “Ta mặc cho ngươi phát triển bang phái lớn mạnh, cũng không phải là Thiên Thủy sơn trang ta sợ ngươi. Nếu nói Độ Kiếm Minh của ngươi kia, cao thủ tuy nhiều, nhưng so ra vẫn còn kém nhân tài tin cẩn Thiên Thuỷ sơn trang ta mấy năm nay tự mình bồi dưỡng; nếu bàn về danh tiếng, căn bản, ngươi lấy cái gì so sánh với ta? Nói là hai đại bang phái, có thể so ngang ngửa, kỳ thật chỉ là nhân số tương đương đi!”

Một loạt lời lẽ hoang đường của Âu Dương Vân khiến Thạch Ngọc Lâu tức đến nỗi thở cũng sai nhịp! Độ Kiếm Minh của hắn đây, luận nhân tài, luận nhân số, luận địa vị trên giang hồ, có điểm nào kém Thiên Thuỷ sơn trang? Làm sao mà những lời này từ miệng Âu Dương Vân nói ra, cứ như thể Thiên Thuỷ sơn trang chỗ nào cũng nhường nhịn Độ Kiếm Minh bọn họ!

“Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi!”- Thạch Ngọc Lâu cả giận nói: ” Độ Kiếm Minh của ta đây có điểm nào không bằng Thiên Thuỷ sơn trang của ngươi! Tuy rằng trong trang có rất nhiều người đều là các ngươi tự mình đào tạo mười mấy năm, nhưng là người trong bang của ta có ai bại bởi các ngươi đâu!”- Người trong bang của hắn đều đã từng thề lấy đánh đổ người của Thiên Thuỷ sơn trang làm trách nhiệm của mình, cả đám người đều rất cố chấp!

“Ngươi đừng ấm ức. Nói về lúc trước, ta quả thật là có ý muốn để cho Độ Kiếm Minh các ngươi cố ý phát triển lớn mạnh lên, bằng không đã sớm đồng ý với ý kiến của sư đệ ta, sớm diệt các ngươi!”- Ngu Tương Xuân cũng là thật tâm muốn tiêu diệt Độ Kiếm Minh, y ở Lạc Dương lớn mạnh, sao có thể bằng lòng nhìn trên địa bàn của Thiên Thuỷ sơn trang xuất hiện một bang phái khác!? Nếu không phải hắn vẫn ngăn trái rào phải, mấy năm trước, đám tiểu tử lớn lên ở trong bang đã sớm cùng Ngu Tương Xuân đấnh giết Độ Kiếm Minh cho không còn một mống rồi!

“Sư đệ ngươi? Hừ! Sư đệ ngươi muốn tiêu diệt chúng ta, chỉ sợ hắn còn không có bản lĩnh này!”- Thạch Ngọc Lâu cứ hễ nghe thấy Âu Dương Vân nhắc tới Ngu Tương Xuân liền tức giận. Nếu không phải cái đồ bất tài vô dụng kia không chịu ngoan ngoãn để Nghiêm Triệt bắt đi còn bày trò mất tích, hắn làm sao lại gặp rắc rối như vậy rồi còn bị Âu Dương Vân... Thạch Ngọc Lâu sắc mặt khó coi, chỉ cần hiện tại Ngu Tương Xuân dám xuất hiện, hắn thế nào cũng phải xông lên chém y mấy kiếm giải hận mới thoả!

Cưỡi ngựa chậm rãi đi, Âu Dương Vân thích thú nhìn chỉ cần hắn nhắc tới sư đệ, sắc mặt Thạch Ngọc Lâu kia sẽ trầm xuống càng thêm khó coi. Hắc hắc! Thạch Ngọc Lâu lúc này vì trong tròng đang ngập đầy oán hận với Ngu Tương Xuân mà hoàn toàn quên mất mình còn đang nửa dựa vào lòng Âu Dương Vân rồi!

“Ta nói ~~”- Âu Dương Vân kéo dài  âm điệu- “Ngươi thật sự không muốn gia nhập Thiên Thủy sơn trang? Cùng lắm thì, ta để ngươi địa vị ngang ta là được rồi!”

Chỉ cần vừa nghĩ đến những nhân tài trong Độ Kiếm Minh này... Âu Dương Vân liền động tâm không ngớt a! Nhất là bang chủ Độ Kiếm Minh đây, hắn thực ra ngay từ lúc hai người mới gặp mặt đã suy nghĩ làm thế nào đưa người gia nhập vào Thiên Thủy sơn trang! Bây giờ ôm chặt người này trong tay, Âu Dương Vân cũng luyến tiếc buông ra!

“Ngươi mơ mộng cái gì!”- Thạch Ngọc Lâu dùng sức ngồi thẳng người dậy, không nghĩ lại ép đến miệng vết thương dưới mông, nhất thời đau đến nỗi hắn nhe răng nhếch miệng- “Độ Kiếm Minh là tâm huyết của ta mấy năm nay, ngươi mơ tưởng động đến một sợi lông tơ của nó!”

“Ngươi suy nghĩ lại đi, Độ Kiếm Minh nhập vào Thiên Thuỷ sơn trang của ta, tất cả mọi người không tổn thất.”- Âu Dương Vân ôn nhu lại ân cần giúp Thạch Ngọc Lâu phủi đất bụi trên bạch y, hai tay ôm Thạch Ngọc Lâu siết thật chặt, hắn ghé sát vào tai Thạch Ngọc Lâu thổi nhiệt khí, nói: “Ngươi không thấy là...Chúng ta ở cùng nhau như thế này, so với cả ngày đánh đánh giết giết tốt hơn rất nhiều sao!”