Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 281




Nghe đến đây Tiêu Huyền cũng phần nào hình dung được cốt lõi câu chuyện, hỏi thế gian tình là gì? Sao lại gây nhiều oan trái ? Hắn tự cảm thấy bản thân có phần may mắn, quả thật trong tình cảm hắn là người đạt được hạnh phúc, xét cho cùng là đã chiến thắng trong lòng bản thân. (Không biết có chiến thắng trong lòng người hâm mộ không? )

Tiêu Huyền quan sát tình hình, lúc Ngụy Liên sắp rời đi khi bà ta khóa lại lồng giam chính là thời cơ thích hợp nhất. Tiêu Huyền không có ý định để Ngụy Liên thoát, y muốn bà ta chết tại đây. Thực tế thì Ngụy Liên chưa trực tiếp gây nguy hại đến tính mạng cho y, nhưng những gì bà ta làm dù là gián tiếp vẫn khiến y ăn đủ khổ, gia đình ly tán, hơn nữa…Thánh Cung của bà ta đã làm nhiều người bỏ mạng, trong đó người hắn yêu cũng bị đẩy vào hố lửa, nếu nàng không phải chuyển kiếp của Sáng Thế Thần, thì hắn có lẽ đã mất đi nàng…

Biểu cảm của Lam Thừa hiện rõ vẻ đắc thắng, hắn dường như đã nắm chắc được thế cuộc, cứ tưởng tượng đến những lợi ích, khối tài sản sau khi Giang gia biến mất mà hắn có thể nhận được cũng đủ khiến Lam Thừa trở nên hưng phấn, quên cả đau đớn do thương tích. Ngay lúc Lão tổ tông Giang Gia ngã xuống, cũng không rõ lão ta còn sống hay đã chết nhưng có vẻ lão cũng đã gây được tổn hại cho tên Phó Cung Chủ.

Người còn vui hơn cả Lam Thừa chính là Cố Ngữ Yên, đỡ đi một kẻ địch. Mị Tứ đứng bên cạnh chủ mẫu, bắt trọn biểu cảm của nàng vào trong mắt, con ngươi thoáng co rút, sao chưa đánh mà hắn đã cảm thấy ớn lạnh vậy?

Cố Ngữ Yên đang định ra hiệu tấn công thì chợt khựng lại, Phó Cung Chủ của Thánh Cung đột nhiên quay sang tấn công Lam Thừa, khiến ông ta phát hoảng.

“Phó Cung Chủ, ngài đang làm cái gì vậy? Chúng ta đã thỏa thuận…”

Lam Thừa không có cơ hội nói hết lời thì đã bị cắt ngang bởi ông ta phải né tránh đòn tấn công. Phó Cung Chủ cười, lộ vẻ tham lam, ông ta nói lớn.

“Kẻ thắng làm vua, thỏa thuận gì chứ ? Lão tử không muốn.”

Mị Tứ ở chép miệng,

“Sống trên đời không giữ chữ tín, đáng khinh.”

“Ta nhớ không lầm ngươi cũng ở Thánh Cung làm Thánh Tử hai năm đó.”

“Chủ mẫu, ta là làm nhiệm vụ, hết lòng trung thành với Vô Âm Cung, rất là khác biệt đó, cái này không phải là dối trá, gian xảo..chỉ là…diễn xuất…ờ ờ Tiểu Hắc gọi là…cái gì gián điệp, là nghiệp vụ gián điệp đó.”

Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng cũng không có bảo hắn dối trá, thì chính nàng cũng làm đệ tử Thánh Cung đây.

Trận chiến diễn ra được một lúc thì một trưởng lão của Lam gia đã nhận được tin, hậu viện Lam gia bị tấn công bất ngờ, phu nhân đã bị bắt giữ. Lam Thừa trong lúc nhất thời để lộ sơ hở nên nhận lấy một chưởng, cơ thể lảo đảo rơi xuống đất.



“Ai da…đau thật.”

Cố Ngữ Yên đang cảm thán đội Mộ Dung làm việc hiệu quả thì lại phải nhìn sang Mị Tứ.

“Chủ mẫu, ta chỉ…thêm âm thanh cho sống động.”

“Phát tín hiệu đi.”

Dựa trên những lợi thế sẵn có, lực lượng, sức mạnh…đội ngũ Vô Âm Cung đã nắm chắc phần thắng. Cố Ngữ Yên lao thẳng về phía Phó Cung Chủ, nàng không ngần ngại để Thanh Long ra trận, mục đích đánh nhanh thắng nhanh rất rõ ràng.

Ngay đúng lúc cuộc chiến sắp hạ màn, Cố Ngữ Yên đang muốn lấy đầu kẻ địch thì dân chúng trong thành đột nhiên kéo đến, không chỉ vậy bọn họ còn không ngừng biểu quyết phản đối, rất nhiều “nguyên liệu nấu ăn” trứng, cà chua, bắp cải được ném không ngừng về phía người của Vô Âm Cung.

“Độc ác. man rợ, lũ người tà giáo man rợ, mau thả Phó Cung Chủ ra, trả lại người thân cho chúng ta.”

Biểu cảm chung của người Vô Âm Cung là không hiểu gì, bọn họ có làm cái gì đâu ? Ngoài chuyện chống đối với Thánh Cung thì họ không trộm cắp, không buôn người, càng không phóng hỏa đốt nhà hay ký hợp đồng nô lệ nào…sao lại gắn cho họ cái danh man rợ vậy.

Phó Cung Chủ lúc này lộ ra vẻ đắc ý, ông ta đã dựa vào danh tiếng chính phái lớn nhất đại lục của Thánh Cung để phát tán, gieo rắc tin đồn về Vô Âm Cung là tà giáo, hơn nữa còn bắt giam những đệ tử của Thánh Cung để luyện tà thuật…nhân tiện lợi dụng chuyện này để che giấu việc xấu của Thánh Cung bọn họ.

Tình hình có phần bất lợi, bọn họ không thể ra tay với người dân trong thành, hơn nữa chính bản thân người của Thánh Cung cũng không biết rõ chuyện này, lần này tên Phó Cung Chủ đã âm thầm hành động, chỉ giao cho đệ tử trực thuộc là thân tín. Hơn nữa trước lúc bị Cố Ngữ Yên đả bại, lão ta đã truyền tin người của Vô Âm Cung muốn tận diệt Thánh Cung để dân chúng mất bị chính phái bảo vệ, sẽ bị sát hại, tan nhà nát cửa…viễn cảnh kinh khủng không tả được.

Cố Ngữ Yên nhất thời cảm thán, nàng mà biết có thể dẫn dắt được dư luận như vậy thì nàng đã sớm thực hiện rồi, thậm chí còn phát triển kinh doanh lên tầm cao mới, không phải xuyên quốc gia mà xuyên luôn cả đại lục. Nhưng vấn đề hiện tại mới rắc rối, nàng không có nhân chứng hay chứng cứ xác thực cho những tội ác của Thánh Cung ngay lúc này, ngay bây giờ lập tức đi thu thập có phần gấp rút…nàng phải nghĩ cách kéo dài thời gian.

“Các vị hương thân phụ lão, bọn người Vô Âm Cung đê tiện này nhân lúc Lam gia và Thánh Cung ta thảo phạt Giang gia đã muốn làm ngư ông đắc lợi, hiện tại bọn chúng muốn thảm sát toàn thành, lão phu đã nằm trong miệng cọp, chết không từ nan chỉ lo sợ cho các vị hương thân rơi vào hiểm cảnh.”

Thật muốn vả cho tên Phó Cung chủ này một phát.

Hết tên này lại đến tên khác, Lam Thừa cũng nhân cơ hội tung hứng với Phó Cung Chủ, gương vỡ lại lành, lần nữa khẳng định nhãn dán ác nhân cho Vô Âm Cung, còn chẳng cần đến phân biệt ba lọ mất nhãn.