Thiên Tống

Chương 4: Thái Hư Tử




Có người tới rồi, Âu Dương vội vọt đến góc tối, trời đã lặn, trong phòng một mảnh tối tăm. Ở dưới tình huống chỉ có một chén đèn dầu, Âu Dương có lòng tin thoải mái rời khỏi.



Người tới tựa hồ không chú ý tới cửa đóng mở ra, vào phòng cầm một cái bao trong tay, cũng không đốt đèn lên mà ngẩn người thở dài thật lâu trong bóng đêm. Qua vài phút, rốt cuộc ngọn đèn được thắp sáng, Âu Dương cũng nhìn thấy người đâu liền là mẹ của mình. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đã có chút già nua. Đưa tay may vá bắt đầu làm công việc vài ngày trước vẫn chưa xong.



Nhân quả đều là mình! Thứ nên giải quyết thì phải giải quyết. . .



Âu Dương đứng ở dưới ngọn đèn nhẹ nhàng hỏi:



"Không nói gì à?"



"A?"



Liễu thị giật mình, lại nhìn hóa ra là nhi tử mình, vội đứng lên muốn ôm.



"Đừng, đừng!"



Âu Dương đổ mồ hôi, không tới như vậy. Thấy Liễu thị có điểm ngẩn người liền nói:



"Hãy nghe ta nói. . . Ta biết bởi vì ta sinh ra mang đến cả đời thống khổ cho ngươi. Nói thế nào nhỉ, ta giúp ngươi quét danh sao chổi trước, nhân lúc còn trẻ tìm người thích hợp mà gả, nếu không ta thực sẽ áy náy cả đời."



". . ."



Trao đổi thật khó, Âu Dương vỗ trán tiếp tục nói:



"Ngươi chỉ cần làm mấy điểm dưới đây, thứ nhất, nói chuyện cùng gặp mặt giữa chúng ta hôm nay không nên nói với người khác, bây giờ không thể nói, tương lai cũng không thể nói. Thứ hai, ba ngày sau khi có người mời ngươi đi tập hợp, không cần cự tuyệt, đeo túi tiền này vào, bên trong có một trăm văn tiền. Thứ ba, đừng nói lời dư thừa, khống chế tốt tâm tình của mình. . . Cho dù trông thấy ta bị sói tha đi, cũng làm như không phát hiện. Những thứ khác ta tự an bài là được rồi."



Âu Dương có chút lo lắng hỏi:



"Nghe rõ chưa?"



Liễu thị lau nước mắt:



"Ngươi có lòng này, nương đã rất vui vẻ. . ."





Âu Dương hỏng mất, hắn biết mình còn nhỏ, nói cái gì người khác đều không xem ra gì. Cũng không giải thích mà chỉ dặn dò:



"Nhớ rõ ba điểm ta nói với ngươi. Ngàn vạn lần nhớ kỹ. Ta đi đây."



Mặc dù Liễu thị rất mong cùng nhi tử gặp mặt, nhưng lại không giữ lại. Nếu người khác nhìn như vậy, bản thân nàng đều đã xem mình thành sao chổi. Huống chi là với nhi tử của mình, càng thà rằng tin là có, không thể tin là không, miễn cho tai họa lên hài tử.



Âu Dương cũng là bất đắc dĩ, nếu thật đợi đến khi mình trưởng thành, lão nương mình đã sớm hoa tàn ít bướm. Nữ nhân này liền giống đồ điện. Cho dù là hiện đại hai cuộc hôn nhân hoàn toàn mới cũng giảm giá lợi hại. Âu Dương đã tính toán qua, nương mình có hai điểm phiền toái nhất, thứ nhất chính là danh sao chổi, thứ hai chính là từng làm tiểu thiếp. Địa vị tiểu thiếp còn thấp hơn so với mọi người tưởng tượng rất nhiều. Muốn thay đổi cục diện như vậy, chỉ có thể là hạ thuốc hung ác. Đương nhiên trước mắt cần gấp nhất chính là giải quyết tiên sinh, để hắn cầu tình giúp. Nếu không 20 côn kia hạ xuống, không trên giường nằm sấp mười ngày nửa tháng mới là lạ. Âu Bình chết tiệt, anh danh cả đời của bản đốc thiếu chút nữa hủy ở trên tay ngươi.



Tiên sinh rất dễ giải quyết, Âu Dương dùng chút nước mắt, tiên sinh liền mềm lòng, lại thêm ít đồng, liền cười rồi biến mất. Mặc dù đại bá như cũ muốn đánh Âu Dương, nhưng hắn không thể không nể mặt mũi tiên sinh. Lúc này địa vị lão sư cao hơn bây giờ, hay là câu gì gì mà một ngày làm thầy cả đời làm cha. Vì vậy 20 côn này liền ghi nợ.




. . .



Họp chợ Âu gia trang là mười ngày một lần, thật ra cũng chính là mười thôn trang hơi lớn trong phương viên hơn mười dặm thay phiên họp. Cho dù là trời phương nam, đầu mùa xuân không lâu cũng rất lạnh, nhưng Âu Dương canh năm đã sớm thức dậy. Canh năm tương đương với 3h sáng tới 5h sáng bây giờ, với người đã thuộc đô thị về đêm mà nói, vừa đến cao trào giải trí.



Âu gia trang gần sông tựa núi, vừa đến thời gian họp chợ, các lộ bán hàng rong hoặc đường thủy hoặc đường bộ rạng sáng đã đến. Mọi người đều biết Âu gia trang có thánh chỉ thái tổ miễn thu thuế, an khang yên tĩnh, ở vùng này có thể nói là thôn giàu có và đông đúc nhất.



Hôm nay tới không chỉ là người bán hàng rong, còn cả múa xiếc ảo thuật, bán rau dưa đồ ăn, còn cả. . . Đạo sĩ.



Đạo sĩ này tên Thái Hư Tử, truyền thuyết vốn tu luyện ở thâm sơn, có một ngày sau khi ngồi xuống được điểm hóa, bắt đầu du lịch phàm trần. Tóc trắng râu bạc mặt trẻ, không ai biết hắn bao nhiêu tuổi. Nhưng nghe người già trong thôn, tiên nhân này từ năm mươi năm trước đã là bộ dáng như thế. Người già sẽ gọi tiên nhân, chứng tỏ danh vọng người này trong dân chúng vùng phụ cận khá cao. Sự thật cũng là như thế, cũng không biết trải qua thế nào, nhưng có thể mời hắn đến xem nhà tính mệnh đoán phong thuỷ, sẽ là việc vô cùng có mặt mũi.



Thái Hư Tử đương nhiên không phải tới họp chợ, hắn hôm nay là do thôn trưởng Âu gia trang mời, tới xem phong thuỷ mộ địa. Vừa xuống bến đò, đã được người đón.



Thái Hư Tử nhìn người đón mình một lúc rồi hỏi:



"Đại nhân nhà ngươi đâu?"



Người này chính là Âu Dương, hắn rất lễ phép sau khi hành lễ với Thái Hư Tử nói:



"Đại bá nói phải người một nhà tới đón đạo trưởng, mới có vẻ tôn trọng."



Bến đò cách thôn chừng năm trăm dặm, lúc Âu Dương đón được Thái Hư Tử, trời đã mờ sáng.




"Ừm ừm!"



Thái Hư Tử vuốt râu gật đầu:



"Ngươi chính là cháu của tộc trưởng Âu gia - Âu Dương? Tuổi còn nhỏ, thông minh lanh lợi, tương lai tất rất có tiền đồ."



"Đạo trưởng vất vả, đại bá lệnh ta chuẩn bị ít điểm tâm cho đạo trưởng dùng."



. . .



Đi được hai dặm, Thái Hư Tử đột nhiên nhíu mày nói:



"Bần đạo quá mót, tiểu cư sĩ tạm thời chờ ta."



Âu Dương vừa nghe vội móc ra xấp giấy thô:



"Đạo trưởng mời dùng."



Kẻ có tiền! Thái Hư Tử nhận giấy không quên nói một tiếng:




"Tộc trưởng đúng là cẩn thận."



Lúc này đương nhiên không tìm mao xí, trực tiếp chạy đến bụi cỏ lau giải quyết là được. Thái Hư Tử tự nhận cũng là người có thân phận, cố nhịn chạy thêm vài bước, để tránh người đi trên đường phát hiện.



Sướng! Thái Hư Tử sử dụng hết giấy kéo quần. Không nghĩ đằng sau một thanh âm bay tới:



"Thực không ngờ, tiên trưởng không ăn ngũ cốc hoa màu cũng sẽ đi ngoài."



"Ngươi?"



Thái Hư Tử cả kinh quay đầu nhìn thấy Âu Dương giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.




"Ta khuyên ngươi đừng gài quần, một hồi còn phải kéo nữa."



Âu Dương thấy biểu lộ ngạc nhiên của Thái Hư Tử thì giải thích:



"Là ta mượn danh nghĩa đại bá sai người mang thư cho ngươi, mời ngươi tới."



"Tiểu nhi hồ đồ."



Thái Hư Tử rất tức giận.



"Thù cha mẹ, không đội trời chung, sao có thể nói hồ đồ?"



Âu Dương lấy ra một nỏ nhỏ nhắm ngay Thái Hư Tử:



"Nỏ nhỏ tự chế, sát thương hữu hiệu cách năm mươi mét, nhưng làm ẩu, phỏng chừng dùng một lần sẽ hỏng. Không biết là tiên nhân ngươi uy mãnh, hay là món đồ chơi của tiểu tử ta lợi hại."



"Ha ha, tiểu nhi giỡn à. . ."



"Hai tay ôm đầu, quỳ rạp xuống đất."



Âu Dương quát lên:



"Ngay lập tức."



Thái Hư Tử là người vào Nam ra Bắc, lập tức nhìn ra Âu Dương không giỡn chút nào, nhưng hắn vẫn không tin một đứa bé. . .



'Vù!' một tiếng, nỏ tiễn sượt mặt Thái Hư Tử bay ra ngoài. Âu Dương không nói láo, xác thực là mặt hàng làm ẩu, một mũi tên bắn ra, bởi vì nguyên nhân sức dãn, lập tức rả ra. Nhưng Thái Hư Tử còn chưa kịp cao hứng, Âu Dương từ trên mặt đất cầm lấy một đám nỏ đã kéo căng nói:



"Hai tay ôm đầu, quỳ dưới đất, không nên để ta lặp lại lần thứ ba, nếu không nhánh nỏ tiễn này sẽ cắm vào mắt trái của ngươi."