Thiên Triều Quỷ Sư

Thiên Triều Quỷ Sư - Chương 103: Phiên ngoại 1 + 2




Phiên ngoại 1:



Lần đầu bọn họ gặp mặt, là ở bãi đậu xe dưới tầng hầm cục cảnh sát.



Tư Đồ nhớ khi ấy là đầu thu, không khí còn mang theo cảm giác hanh khô nồng đậm. Hắn dậy sớm tắm qua nước lạnh, mái tóc mới khô được phân nửa đã lái xe đến cảnh cục, trên tay còn cằm theo bữa sáng mua ở bên lề đường, nhìn sơ qua hình như là sandwich cùng sữa đậu nành.



Hắn đem chìa khóa cất vào túi quần, thời điểm tiến vào thang máy vừa ấn xuống nút bấm đóng cửa, đột nhiên bên ngoài có người xông tới.



Hắn theo bản năng đưa tay cản lại cửa thang máy, người kia liền ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."



Ấn tượng đầu tiên của Tư Đồ chính là: Hảo thanh tú nga.



Nam nhân mặc áo len sẫm màu, cổ áo chữ V để lộ một đoạn da thịt trắng như tuyết. Mái tóc đen hơi rối che trước hàng lông mày, gương mặt không chút cảm xúc, hai mắt trong veo lại mang theo ngàn dặm xa cách.



Bởi vì đang là giờ làm việc, trong thang máy có không ít người. Tư Đồ cùng đối phương chen chúc nơi cửa thang máy, hắn có thể nhìn rất rõ thấy hai vành mắt đen của y thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang màu bạc.



Ấn tượng thứ hai của Tư Đồ chính là: Có khí chất nga.



Văn phòng của Tư Đồ ở tầng một, vậy nên thời điểm hắn cùng một nhóm người khác ra khỏi thang máy, còn theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn thang máy một chút. Đối phương chính là nhấn nút bấm lên tầng cao nhất, đại khái là nơi của sếp lớn. Là người mới tới sao? Tư Đồ tò mò nghĩ.



Kết quả là tới giờ nghỉ trưa, bọn họ chính thức gặp mặt. Trong phòng làm việc, Tiểu Nhị vẫn hãy còn là thực tập sinh vừa tới không lâu, có chút cẩn trọng từng li từng tí một, Hồ Diệp đứng ở một bên đang cùng Tư Đồ thảo luận công việc, cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy mở, ba người quay đầu lại, chỉ thấy cục trưởng chắp tay sau lưng đi vào, còn có một người theo sau.



Tiểu Nhị lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân liền há hốc miệng. Hồ Diệp cũng không tự chủ được mà liên tục quan sát đối phương, trong đầu đem gương mặt người trước mắt so sánh với hết thảy gương mặt nhân viên của cục cảnh sát cùng ảnh chụp nghi phạm của những vụ án gần đây, đáp án tự nhiên đều là phủ định.



Tư Đồ từ sau bàn làm việc đứng lên, việc đầu tiên làm chính là hướng cục trưởng cung kính chào.



"Tư Đồ a." Cục trưởng tằng hắng một cái, nói: "Đây là người mới mà mấy ngày trước tôi đã nhắc qua với cậu."



Tư Đồ ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt hắn nháy mắt trở nên có chút buồn cười: "Sếp nói thật?"



Lão hói liền trừng hắn: "Loại chuyện như vậy còn có thể nói đùa?"



Tư Đồ cười đầy châm biếm: "Tôi lại cứ cho rằng loại chuyện như vậy chính là dùng để đủa giỡn."



Tiểu Nhị ở bên cạnh lòng hiếu kỳ tăng cao, giơ tay nói: "Báo cáo...Sếp, là chuyện gì a?"



Tư Đồ liếc mắt nhìn bộ dáng nam nhân sau lưng cục trưởng làm như mọi sự đều không liên quan tới mình, chậm rãi nói: "Cấp trên phái xuống thành viên không thuộc biên chế."



Lời kia của hắn vừa nói ra, Hồ Diệp liền sửng sốt: "Không thuộc biên chế?"



Phải biết cảnh sát chính là nhân viên công chức, toàn bộ cảnh sát trong cảnh cục, bất kể là người có chức vụ thấp, cho dù chỉ là thư ký đánh máy, cũng thuộc diện biên chế của cảnh đội, cũng đều được gọi là cảnh sát.



Hồ Diệp là lần đầu tiên nghe đến thành viên không thuộc biên chế...Lẽ nào hậu đài rất vững chắc?



Tiểu Nhị không hẹn mà có cùng một suy nghĩ như Hồ Diệp, lòng thầm nhủ sớm biết vậy bản thân đã không cần phải khổ cực thi vào trường cảnh sát a, để người trong nhà nói một tiếng không phải xong rồi sao.



Chỉ là lời tiếp theo của Tư Đồ liền khiến cả hai như rơi vào sương mù.



Tư Đồ nói: "Nghe nói phái cậu ta đến đội hình sự để làm cố vấn cảnh sát, nghề nghiệp chính quy là...Quỷ sư."



Trong văn phòng thoáng cái yên tĩnh hẳn. Cách một lúc, Hồ Diệp mới gượng cười: "Này hẳn là nói đùa?"



Tiểu Nhị cũng chớp chớp mắt: "Nghề quỷ sư là làm cái gì?"



Hồ Diệp quay đầu nguýt cậu một cái, Tiểu Nhị oan ức vặn vặn ngón tay: Không hiểu liền lên tiếng hỏi không được hay sao?



Lão cục trưởng đẩy Ân Thịnh lên trước một bước: "Không phải là đùa giỡn, tôi nói trước, không cho phép kỳ thị nghề nghiệp cũng không được lạm dụng chức quyền cách chức cậu ấy, có thể sa thải cậu ấy chỉ duy nhất cấp trên mà thôi."



Tư Đồ trợn to mắt nhìn nam nhân lạnh nhạt trước mặt, đối phương tựa hồ cảm thấy bản thân nên nói câu gì, mới chậm rãi mở miệng: "Tôi tên Ân Thịnh, chào anh."



Y nói lời chào, lại không chìa tay ra cho Tư Đồ, Tư Đồ bị thái độ của y làm cho phát bực, liền sờ soạng túi áo tìm điếu thuốc lá đưa lên miệng ngậm, Tiểu Nhị chân chó hỗ trợ châm lửa, dáng dấp kia nhìn sao cũng không thấy giống cảnh sát, rõ ràng là một hắc đạo lão đại nào đó mà.



"Cục trưởng, muốn xã hội yên bình cần bài trừ tư tưởng mê tín a, cảnh cục còn như vậy, người dân thì thế nào đây?"



Cục trưởng thở dài một tiếng: "Việc này cậu đừng nói với tôi, tôi cũng chỉ là theo lệnh làm việc thôi."



Nói xong, ông chắp tay sau lưng thong thả đi ra ngoài: "Các người cố gắng chung sống hòa hợp nga."



Ân Thịnh tự động tự phát bước tới ghế sô pha bên góc tường ngồi xuống, Tư Đồ nhìn y mà mí mắt giật giật.



Trong phòng làm việc yên tĩnh đến lạ thường, ba người nhóm Tư Đồ không ngừng quan sát Ân Thịnh, thấy y không chút mục đích nhìn ngó xung quanh một vòng, đưa tay cầm lên tờ báo rồi mở ra xem.



Này giống như không có chuyện gì xảy ra, thái độ phảng phất như thể trong mắt y không một ai tồn tại...Tư Đồ híp híp mắt, đem điếu thuốc trên tay dúi vào gạt tàn.



"Tôi nói này, Ân tiên sinh." Hắn phất tay quạt đi khói thuốc giữa không trung: "Chúng ta không phải là nên làm quen nhau một chút sao?"



Ân Thịnh từ phía sau tờ báo giương mắt, chậm rãi nói: "Anh là Tư Đồ Bách, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đội phó là Hồ Diệp." Ánh mắt của y rơi xuống trên người Tiểu Nhị, vẻ mặt không thay đổi, nhưng cũng không mở miệng.



Tiểu Nhị mau mau nói: "Tôi tên Vương Tiểu Nhị! Là thực tập sinh! Tốt nghiệp trường..."



Hồ Diệp vội che miệng cậu, quay đầu lại đối diện cùng Tư Đồ. Tư Đồ mới nói: "Xem ra cậu đã biết hết chúng tôi."



"Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải biết trước thân phận của đối phương." Ân Thịnh tiếp tục xem báo, thờ ơ: "Đây là thường thức."



Tư Đồ cảm giác cơ mặt mình gần như đông cứng, hắn cầm lấy một xấp tư liệu ném lên mặt bàn: "Này là những vụ án chưa được phá giải mỗi hàng năm do cấp trên giao cho đội hình sự điều tra, cậu đã xem qua chưa?"



Nói rồi hắn còn cố ý kéo dài: "Hả? Đạo−−− trưởng−−− tiên−−− sinh−−−."



Ân Thịnh đứng lên: "Đạo sĩ cùng quỷ sư là hai nghề nghiệp hoàn toàn khác nhau, cũng giống như bác sĩ cùng pháp y, anh sẽ đến gặp pháp y để chữa bệnh sao?"



Tư Đồ xác định cơ mặt của mình đã đông cứng thật rồi. Lại nghe Ân Thịnh bổ sung một cậu: "Đạo sĩ cùng quỷ sư chính là không đội trời chung, khuyên anh về sau đừng thấy đạo sĩ lại gọi là quỷ sư, khẳng định bọn họ sẽ không để yên cho anh đâu."



Tư Đồ giơ tay bưng kín mặt.



Hai mươi phút qua đi, Ân Thịnh cuối cùng xem xong xấp tư liệu.



"Tổng cộng có hai mươi vụ án." Ân Thịnh nhìn thời gian một chút: "Nửa đầu năm ngoái, xem ra thành phố A cũng không phải yên bình như bề ngoài thường thấy."



Tư Đồ liếc mắt nhìn y: "Cậu có ý kiến gì không?"



"Có thể xác định trong số đó có mười tám vụ là do hồn phách gây án, hai vụ còn lại cần phải nghiên cứu thêm mới biết."



"Phốc!" Tư Đồ không nhịn được bật cười: "Hồn phách gây án? Rõ thật là..." Hắn nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Ân Thịnh, lời trêu chọc tới nơi đầu lưỡi liền nuốt ngược trở về, ngừng một chút lại nói: "Cậu ở đại học chính là học về thần học à?"



Ân Thịnh nhìn hắn: "Liên quan gì đến anh?"



Tư Đồ bĩu môi: "Tôi chỉ là muốn biết bây giờ giáo trình ở đại học còn dạy người ta tin vào ba cái thứ ma quỷ vớ vẩn đó nữa hay sao."



Ân Thịnh ung dung thong thả đặt xấp tư liệu xuống, nói: "Trên thế giới này, còn rất nhiều chuyện anh không biết, mà một khi đã không biết thì xin đừng nên nói lung tung. Chính mình không có thường thức tự mình biết là được, không cần để mọi người đều biết."



Hồ Diệp len lén quay mặt đi, từ tần suất run ở hai bên bả vai có thể thấy anh nhịn cười rất khổ cực. Tiểu Nhị thế nhưng lại không chút kiêng dè, bắt đầu cười ha hả.



Mặt Tư Đồ giờ này đen hơn cả đáy nồi, đột nhiên đứng bật dậy đi ra ngoài, còn tiện thể vung tay đánh vào trán Tiểu Nhị một cái bốp.



Trán Tiểu Nhị trong nháy mắt sưng đỏ, méo miệng không nói nên lời.



Tư Đồ bắt tay vào vụ án thứ nhất, một nhà dân nọ mỗi tối đến đều nghe thấy những thanh âm thùng thùng vang lên từ vách tường nhà bên cạnh, sau đó cảnh sát liền phát hiện một bộ nữ thi mắc kẹt giữa hai lớp tường xi măng.



Người báo án từ sớm đã dọn đi, mà căn nhà kia hiện tại cũng chỉ có thể cho thuê lại với giá rẻ. Tư Đồ tìm tới địa chỉ mới của người báo án, đợi đến khi đối phương mở cửa bọn họ mới nói rõ lý do tìm đến, người kia liền để bọn họ vào trong.



"Nhà mới ở có ổn không?" Tư Đồ thuận miệng nói chuyện phiếm.



"Bây giờ đã ổn lắm rồi." Người báo án cười khổ: "Cả nhà chúng tôi thật vất vả mới thoát khỏi ám ảnh, vừa mới bắt đầu nghe thấy những tiếng thùng thùng đó liền sợ đến không ngủ được."



Tư Đồ gật đầu ngồi xuống, phần Hồ Diệp đã lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép từ khi nào. Tiểu Nhị vẫn là thực tập sinh, chỉ cần ngồi nghe lấy kinh nghiệm. Ân Thịnh thế nhưng lại ôm cánh tay tựa ở bên tường, nhìn qua thập phần lười biếng.



"Nói một chút tình huống cụ thể đi." Tư Đồ nói.



"Lúc đó là khi căn nhà kia mới vừa được giao không bao lâu." Nam nhân chậm rãi nói: "Chúng tôi dọn vào ở cũng tầm hai, ba tháng, vừa bắt đầu vẫn còn bình thường lắm, về sau luôn nghe thấy những tiếng gõ tường thùng thùng từ nhà sát vách, cứ như vậy qua suốt hai tuần lễ, chúng tôi thật sự không thể tiếp tục nhịn được nữa, liền qua nhà bên muốn cùng chủ nhà nói chuyện."



Nam nhân nói tới đây, có lẽ là hồi tưởng lại thời điểm đó là có bao nhiêu sợ hãi, trầm mặc một lúc mới nói tiếp: "Kết quả nhà sát vách căn bản là không có người ở, đồng nghĩa là không phải có người cố ý gõ tường. Tối đó chúng tôi lại như thường lệ nghe thấy tiếng vang, qua sáng hôm sau liền đi báo án."



Tư Đồ gật đầu: "Căn cứ theo tư liệu, cảnh sát sau khi có mặt điều đầu tiên làm chính là kiểm tra nhà đối diện, phát hiện không có bất cứ vấn đề gì, sau đó mới quyết định đập tường kiểm tra."



Nam nhân nói: "Chính là vừa mở tường ra...Bên trong lại là..."



Tư Đồ biết rõ loại hồi ức như vậy hiển nhiên khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, hắn giơ tay lên, ra hiệu nam nhân không cần nói tiếp. Chuyện gì xảy ra bọn họ xem qua tư liệu cũng có thể biết: bên trong vách tường là một bộ thi thể, đã mục nát, sau khi khám nghiệm pháp y xác định nữ nạn nhân trên dưới hai mươi lăm tuổi, không có dấu hiệu từng trải qua sinh sản, đại khái là còn chưa lập gia đình.



Cảnh cục lúc đó kiểm tra lại số hồ sơ án mất tích, thế nhưng sau khi có kết quả DNA sự thật rõ ràng cho thấy chính là cô không có tên trong danh sách báo mất tích.



Có người nào mất tích mà người nhà họ lại không đến báo án cơ chứ? Có lẽ là không có người thân, hoặc là đến thân nhân của cô cũng không biết rằng cô đã chết.



Tuy có rất nhiều đầu mối xuất hiện, bao gồm cả công tác dò hỏi người quản lý tòa nhà cùng toàn bộ công nhân viên, bọn họ đều có chung một đáp án chính là không biết nữ nhân này là ai. Cả người của công trường xây dựng cũng tỏ vẻ chưa từng gặp qua cô.



Mãi không tìm được manh mối có ích khiến vụ án cứ như vậy mà kéo dài, cho đến hiện tại, chuyên mục đăng tin tìm người mất tích trên báo vẫn không có bất kỳ đầu mối liên quan đến nữ nhân này.



Nhóm người của Tư Đồ từ trong nhà đi ra, tuy chỉ là dò hỏi theo thông lệ, nhưng không nghĩ tới vẫn như cũ không được thêm chút manh mối nào.



Tư Đồ châm điếu thuốc, Ân Thịnh thế nhưng lại nhấn nút thang máy, nhìn dáng dấp như muốn rời khỏi.



"Đi đâu?" Tư Đồ hỏi.



"Tới nơi này chỉ thêm lãng phí thời gian." Ân Thịnh nói: "Nên trực tiếp đến xem hiện trường thì hơn."



Khóe miệng Tư Đồ giật giật, bất quá vẫn là phải đến hiện trường xem xét, mới lên xe chở mọi người đến nơi khởi nguồn của mọi chuyện.



Dù cho thuê với giá rẻ, căn nhà này cũng có rất ít người chịu thuê. Người môi giới đưa chìa khóa cho bọn họ lên lầu kiểm tra, cửa vừa mở, Ân Thịnh liền nhíu mày.




Oán khí rất nặng. Y đi vài bước ngang qua phòng khách tiến tới phòng ngủ, lại đột nhiên dừng chân trước cửa phòng.



Không ai hiểu đã có chuyện gì xảy ra, Tư Đồ đẩy đẩy vai Ân Thịnh: "Chặn ở cửa làm gì?" Liền cảm thấy có chút buồn cười: "Sợ?!"



Ân Thịnh không chút phản ứng nhìn hắn, từ trên mình lấy ra một tấm bùa vàng, đốt cháy. Cả nhóm Tư Đồ cũng cảm giác được một trận gió lạnh đột nhiên cuốn lên trong phòng.



Tiểu Nhị tức thì sợ đến phải trốn ra sau lưng Hồ Diệp: "Xảy ra chuyện gì vậy! Cửa sổ đang đóng cơ mà!"



Mà cho dù có mở cũng sẽ không có nổi gió lớn như vậy. Tư Đồ nheo mắt, quay đầu nhìn về phía Ân Thịnh.



Ân Thịnh vẫn như cũ không chút cảm xúc, chờ cho lá bùa thứ nhất cháy thành tro lại lấy ra thêm một lá. Tư Đồ đột nhiên chụp lấy cánh tay y: "Cậu là đang làm cái quái gì?"



Ân Thịnh nhìn hắn: "Bắt quỷ."



"Bắt..." Tư Đồ hết cách: "Đừng ở trước mặt cảnh sát làm những loại chuyện loạn thất bát tao này!"



Lúc ấy, ấn tượng thứ ba của Tư Đồ đối với Ân Thịnh chính là: Rõ là thần kinh a.



Ân Thịnh đột nhiên nở nụ cười, Tư Đồ thoáng cái giật mình. Ân Thịnh nhàn nhạt cười, mắt phượng khẽ nhếch, thời điểm nghiêm mặt trông lạnh như băng, cười lên lại đẹp mắt như vậy.



Hắn nhất thời quên mất chính mình muốn nói gì, đã thấy Ân Thịnh xoay một cái đem bùa vàng kề sát tới ấn lên trán hắn.



Tư Đồ nổi giận, muốn nói −−− không nói được?! Muốn động −−− không động được?!



Ân Thịnh liếc hắn một cái, rút lại cánh tay từ trong tay hắn, tiếp tục quay đầu nhìn về phía trong phòng ngủ.



Cứ như vậy.



Vụ án đầu tiên Tư Đồ hợp tác cùng Ân Thịnh, từ đầu đến cuối Tư Đồ đều chỉ có thể đứng yên nghiến răng nghiến lợi mà nhìn, phần Ân Thịnh đã sớm dẹp yên quỷ dữ, cũng hỏi xong những gì cần hỏi.



Căn cứ theo manh mối ma nữ cung cấp, bọn họ tìm đến chủ thấu của một công ty xây dựng. Tên chủ thầu căn bản không còn bình tĩnh, vừa nhìn thấy chứng cứ Ân Thịnh đưa ra liền sợ đến không thể nói thành lời.



Nguyên lai nữ nhân thường đi công tác ở nước ngoài, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đã có ba trăm năm mươi ngày ở trên phi cơ. Người nhà cô đã quen với việc cô đi vòng quanh các quốc gia, vậy nên cả một quãng thời gian không liên lạc, cũng chỉ cho rằng do cô quá bận bịu với công việc. Nữ nhân cùng tên chủ thầu quen biết qua mạng xã hội, làm chủ thầu cũng coi như là có tiền, xuất ngoại du lịch không ít lần, phần nữ nhân ở bên ngoài bôn ba mệt mỏi, hiển nhiên muốn tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc. Vốn dĩ chủ thầu đáp ứng rằng sau khi làm xong công trình hiện tại sẽ cùng cô ra nước ngoài tìm một nơi định cư sinh sống.



Lại không nghĩ tới, nữ nhân cùng lúc tán tỉnh rất nhiều nam nhân khác, cùng bọn họ nói qua nhưng lời như cô đã từng nói với hắn.



"Ưu thắng liệt thải." Tên chủ thầu căm tức nói: "Cô ta tự cho bản thân có quyền lựa chọn một cách tráo trở như vậy đấy."



"Vì lý do đó mà anh giết cô ta?" Tư Đồ hỏi.



"Tôi vốn chỉ muốn tìm cô ta hỏi cho rõ ràng, sau đó xảy ra cãi vã. Cô ta nói chuyện quá coi thường người khác, căn bản không xem đàn ông chúng tôi là người, tôi trong lúc nóng giận..."



Bởi vì trong tay có một công trường còn đang trong quá trình xây dựng, hung khí gây án thực sự là tiện tay đều có thể tìm tới. Sau khi giết chết nữ nhân, hắn chôn xác cô sâu bên trong bức tường, chỉ trong một đêm liền làm xong rồi.



Hắn cũng không quên dùng tay của nữ nhân đánh máy gửi tin nhắn về cho gia đình, nội dung đơn giản là thời gian sắp tới sẽ rất bận không rảnh liên lạc, cuối cùng đem tất cả giấy tờ tùy thân cùng vật dụng của nữ nhân phi tang, bởi chỉ có như thế mới không cách nào kiểm chứng được thân phận của cô, vụ án quả nhiên cũng vì thế mà gặp trở ngại.



Hắn vốn cho rằng việc này cứ như vậy là xong, trong lòng thấp thỏm lo sợ không bao lâu lại trở về như cũ. Lại không ngờ...



Hắn nhìn bức ảnh chụp chung của cả hai cùng một chiếc nhẫn trên tay Ân Thịnh, hỏi: "Cậu tìm thấy nó ở chỗ nào?"



Hắn còn không biết đến sự tồn tại của những vật này.



Ân Thịnh không trả lời, tóm lại vụ án đã được phá giải, hung thủ cũng đã bị bắt giữ. Nhóm Tư Đồ đúng là nhìn y bằng một cặp mắt khác xưa, ngoại trừ Tiểu Nhị nhìn thấy y liền lẩn ra xa.



"Này!" Sau khi vụ án thứ ba kết thúc, cũng là lúc Tư Đồ bắt đầu trường kỳ ăn nhờ ở đậu tại nhà Ân Thịnh.



Ân Thịnh cau mày nhìn hắn: "Anh không có nhà hay sao?"



Tư Đồ nói: "Nhà cậu rất thoải mái a, vừa đơn giản lại vừa trang nhã."



Ngừng một chút còn nói: "Chỉ là thiếu chút hơi người."



Ân Thịnh mặc kệ hắn, Tư Đồ thế nhưng lại kề sát tới: "Đừng có lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy a, lãng phí một gương mặt tuấn tú."



Ân Thịnh vẫn như cũ không để ý tới hắn, Tư Đồ bĩu môi: "Tôi mời cậu ăn cơm được chưa? Sau này còn phải hợp tác lâu dài, giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp vẫn là điều mà cấp trên nên làm."



Ân Thịnh rốt cuộc giương mắt: "Ăn cái gì?"



Tư Đồ nở nụ cười: "Tùy cậu chọn!"



Về sau, Tư Đồ càng biết thêm nhiều điều liên quan đến Ân Thịnh: tỷ như y sợ lạnh, tỷ như y thích ăn gà quay sốt mật ong, bữa sáng yêu thích chính là vằn thắn hoặc bánh bao gạch cua, đối với việc ăn uống căn bản không kén chọn, tuy nhìn bề ngoài rất lạnh lùng, kỳ thực có một trái tim rất ấm áp.



Lại tiếp tục về sau, Tư Đồ cũng không biết chính mình từ lúc nào, ánh mắt liền không thể dời khỏi đối phương được nữa rồi.



Phiên ngoại 2:



Tui là một con mèo Ba Tư, không phải thuần chủng. Có điều hồi còn nhỏ xíu từng nghe mẹ tui nhắc qua, hình như mẹ của mẹ của mẹ tui, mới đích thị là một con mèo Ba Tư thuần chủng. Thực ra thì thuần chủng hay không thuần chủng gì, ở trong mắt tụi tui cũng không khác nhau chút nào. Chỉ là ở thế giới của loài người, giống loài được lấy ra làm đầu, xem đó là yếu tố quan trọng để quy đổi thành tiền mỗi một con vật.




Tui là vào một năm rưỡi trước, bị một nam nhân cao lớn mua lại từ trong cửa hàng thú cưng. Tui vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh khi ấy.



Ngày đó ông chủ tức A Nhậm đã chuẩn bị đóng cửa tiệm đi hẹn hò, dạo gần đây mới quen bạn gái mới, nên suốt ngày cứ tươi cười hớn hở ra mặt. Còn tui thì vẫn như thường lệ ở bên trong tủ kính ngáp dài, tựa mình vào gối đệm êm ái, vừa nãy ăn hết một chén tôm đóng hộp chà bá, làm tui cảm thấy có hơi tức bụng.



Đang lúc A Nhậm chuẩn bị tắt đèn khóa cửa, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói.



"Ông chủ, tôi muốn mua mèo."



Đối phương nói chuyện rất trực tiếp, khiến A Mặc có chút sửng sốt, lỗ tai tui giật giật, mở to hai mắt từ trong tủ kính nhìn ra ngoài.



Đứng ở trước cửa, là một nam nhân cao to đẹp trai. Đối phương mặc áo sơ mi trắng, áo khoác tây trang vắt ở trên vai, một tay còn xách theo cái túi...



Tui giật giật mũi, ngửi thấy một mùi hương rất thơm nga. Ân, hẳn là gà quay sốt mật ong.



Tui vẫy vẫy đuôi, nhìn nam nhân kia đi vào cửa. A Nhậm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Tiên sinh anh chọn mèo nhanh một chút nha, tôi không có nhiều thời gian lắm đâu."



Nam nhân kia liền nói: "Vội đến vậy a, có tiền cũng không muốn kiếm?"



A Nhậm chỉ biết cười, mở đèn giúp hắn: "Vậy anh xem đi, tôi đi gọi điện thoại một chút."



Tui nhìn thấy nam nhân xách theo túi gà quay sốt mật ong chậm rãi tiến vào cửa tiệm, cẩn thận đưa mắt nhìn qua từng tủ kính một, tựa hồ nhìn một hồi vẫn không thấy hài lòng.



Ân...Thì ra là một kẻ thích xoi mói. Tui nghĩ thầm.



Trong tủ kính ở bên cạnh tui, là một nhóc mèo Scotland tai cụp, khuôn mặt to tròn kìa của ẻm luôn khiến nhiều người yêu thích. Lúc này lại không ngừng lắc lắc cái đuôi nhỏ, ngồi xổm ở sau lớp kính trong suốt giương hai mắt to tròn nhìn nam nhân, tui biết ẻm là hi vọng được mua về lắm. Ở nơi này, tụi tui đứa nào cũng muốn có một nơi ở ổn định.



Ai nói loài mèo thích lang thang nhiều hơn là gần gũi con người? Tụi tui chỉ là có chút ngạo mạn với cả chậm có tình cảm thôi.



Tui nhìn nam nhân kia đi đến trước mặt tai cụp bỗng dừng lại một hồi lâu, đại khái là đang suy nghĩ cái gì. Tui biết hắn mua mèo là để tặng người khác, cũng không biết đối phương có thích nhận được thú cưng hay không. Lỡ như không thích, xoay người vứt bỏ, vậy chẳng phải là xui xẻo hay sao?



Vừa nghĩ như thế, tui liền mất hết hứng thú. Không bằng cứ để tui chờ ở trong cái cửa hàng này, tui mới quay đầu, xoay mông ra ngoài, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.



Chỉ là vào lúc này, nam nhân bỗng thả túi đồ ăn xuống, đưa hai tay vào bên trong tủ kính bế tui lên.



"Meo!" Tui quay đầu trừng hắn. Thả tui ra! Tui hổng có muốn làm mèo hoang đâu!



Nhưng hắn đối với tui tựa hồ nổi lên hứng thú, ngón tay không ngừng vân vê lỗ tai của tui, lầm bầm lầu bầu: "Ân, nhìn giống Thịnh thật đấy."



Thăng? Sinh? Tui híp mắt nhìn hắn khó hiểu, là cái người mà hắn muốn tặng tui hay sao?



*Thịnh[shèng] – Thăng[shēng] – Sinh[shēng]



Đối phương lại xoay tui qua lại nhìn tới nhìn lui, tui bị hắn làm đến quáng cả hai mắt. A Nhậm rốt cuộc trở lại, đến gần nói: "Này là mèo Ba Tư, có điều không phải thuần chủng, mẹ của nó là mèo lai. Có thể tính giá rẻ chút."



Nè!!!! Tui hò hét trong lòng, rồi ông cứ như vậy mà đi hẹn hò à! Tui bị người ta ngược đãi thì làm sao bây giờ?!



Nam nhân ôm tui trong lòng tựa hồ rất hài lòng, bàn bạc giá cả với A Nhậm xong xuôi, lại hỏi một ít phương pháp nuôi dưỡng, không quên mua thức ăn cho mèo, sau đó liền đem tui rời khỏi.



Tui chỉ còn biết câm nín nhìn những lon tôm lột vỏ đóng hộp mà tui yêu thích ngày càng khuất xa tầm mắt. Còn có cái ổ thân yêu của tui nữa...Tạm biệt, các anh em.



...



Lần đầu đến nhà Ân Thịnh, tui cảm thấy bản thân có thể tạm thời yên lòng.



Nhà này trang trí rất có phong cách, là kiểu cách mà tui thích. Thảm trải sàn phục cổ, cầu thang hình xoắn ốc, lúc sau tui nhìn thấy một nam nhân đứng trong phòng khách nhìn tui bằng một ánh mắt khó hiểu: "Này là cái gì?"



Nam nhân cao to đang ôm tui mới nói: "Là mèo a."



Đối phương tựa hồ hết cách: "Tôi đương nhiên biết là mèo! Ý tôi là, anh mua nó đem tới đây làm gì?"



"Nuôi a." Nam nhân ôm tui nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.



Tui lén lút nhìn lên trên một chút, có điều từ góc độ của tui chỉ có thể nhìn thấy dưới cằm nam nhân.



"Tư Đồ Bách." Đối phương tựa hồ không thích: "Tôi không nghĩ sẽ nuôi thú cưng."



"Thịnh." Người được gọi là Tư Đồ vừa lên tiếng, tui liền biết bản thân xong đời. Quả nhiên đối phương không muốn nhận mà! Lần này phải làm sao đây!



Đuôi tui dựng thẳng, móng vuốt túm chặt lấy ống tay áo Tư Đồ. Tư Đồ cúi đầu nhìn tui một chút, đem tui bế lên đưa đến trước mặt người được gọi là Thịnh.



"Cậu xem, rất đáng yêu a."



Tui nuốt ngụm nước bọt, giật giật hai cái lỗ tai. Nếu như nói mèo biết cười, tui nghĩ hiện tại tui hẳn là đang cười.



Nam nhân trước mắt chính là vô cùng thanh tú, gương mặt còn mang theo một luồng ý lạnh. Y cau mày nhìn tui chằm chằm, tui cũng giương to hai mắt nhìn hắn. Nhìn nhau một lúc lâu, y tựa hồ thỏa hiệp, vươn tay tới đón lấy tui.



"Mấy tuổi?"




"...Quên hỏi rồi." Tư Đồ nói.



Tui lắc lắc đuôi, còn có sáu tháng nữa là tròn một tuổi rồi! Một tuổi!



Thịnh tựa hồ đối với Tư Đồ không ôm hi vọng lớn bao nhiêu, y nhìn tui một cái, lại giở túi lấy ra hết những thứ đồ ăn Tư Đồ mua cho tui. Trong túi còn có một cây cỏ đuôi mèo.



"Lấy tên là gì đây?" Thịnh đem tui thả xuống mặt đất, một bên cầm cỏ đuôi mèo trêu tui một bên lẩm bẩm.



"Tiểu Quỷ?" Tư Đồ đề nghị



Tui nhe răng ngoạm lấy cọng cỏ đuôi mèo, liếc mắt nhìn hắn.



Thịnh đảo mắt, suy nghĩ một chút nói: "Không bằng gọi nọ là Ngân đi, nhìn nó trắng như vậy."



Tư Đồ cơ hồ lên tiếng thắc mắc cùng lúc với tui luôn: "Màu trắng tại sao lại gọi là Ngân (Bạc)?" Có điều Tư Đồ là nói thành tiếng, mà tui thì chỉ có thể meo meo meo.



Thịnh nói: "Anh xem, nó rất thích cái tên Ngân đó thôi."



Tui không tiếp tục kêu nữa, chuyển qua tự bắt lấy đuôi của chính mình mà chơi.



...



Tui là một con mèo Ba Tư, không phải thuần chủng. Bây giờ còn có thêm một thân phận khác, thú cưng nhà Ân Thịnh, gọi là Ngân.



Ân Thịnh là quỷ sư, bởi vì vậy mà tui biết được hóa ra nhân loại cũng có người nhìn thấy được hồn phách. Động vật chúng tôi đều có thể nhìn thấy hồn phách, thỉnh thoảng không có chuyện gì làm, tôi ở trong cửa hàng đều sẽ nhìn lên mấy cái đầu người lơ lửng trên dãy bóng đèn tròn mà đờ ra. Chỉ là A Nhậm xưa nay không nhìn thấy, có điều cũng may là ổng không nhìn thấy.



Ân Thịnh có thể nhìn thấy đủ loại quỷ, giống y hệt tui vậy á. Bất quá tui chỉ là nhìn thôi, Ân Thịnh thế nhưng còn có thể thu phục bọn họ. Tui cảm thấy Ân Thịnh lợi hại lắm.



Tui cứ như vậy mà trải qua từng ngày ở nhà Ân Thịnh, Ân Thịnh là chủ nhân tốt, tùy nhìn bề ngoài thật lạnh nhạt, nhưng mà y tận tâm lắm, chỉ trong vòng nửa tháng, y liền biết rõ tui thích cái gì, không thích cái gì rồi.



Tư Đồ thì trái ngược hoàn toàn với chủ nhân, chí ít tui cảm thấy là vậy. Hắn là cảnh sát, thường xuyên ăn nhờ ở đậu nhà Ân Thịnh, rõ ràng nhìn bề ngoài rất bá khí rất anh tuấn, nhưng lại là tên lưu manh vô lại chính cống.



Lưu manh vô lại. Là tui nghe được từ Ân Thịnh đó, y thường vào những lúc chỉ có một mình sẽ gọi Tư Đồ như vậy. Y cho rằng sẽ không ai biết được, chỉ là không ngờ tui đều đã nghe hết.



Thời điểm ngủ mơ y cũng sẽ gọi tên của lưu manh vô lại, có lúc lại sẽ bởi vì nghĩ đến cái gì mà tự mình cười lên.



Ân Thịnh cười lên rất ưa nhìn, điểm này tui có cùng ý kiến với Tư Đồ Bách. Nhàn nhạt, dịu dàng, thật giống như đột nhiên nổi lên một tầng hào quang bao trùm lấy y.



Bất quá tui thích nhất vẫn là cỏ đuôi mèo, nếu như cỏ đuôi mèo là vật sống, tui chắc chắn sẽ cưới nó ngay lập tức.



Nói đến cưới, tự nhiên tui lại nghĩ tới một chuyện. Tư Đồ thật giống như rất thích Ân Thịnh, là tui nhìn ra được, tuy rằng bọn họ đều là giống đực, điều này khiến tôi có chút không thể lý giải nga.



Tối hôm ấy, tui từ trên cầu thang ngoạm cỏ đuôi mèo từng bậc nhảy xuống, vốn định đi uống nước, lại nhìn thấy Tư Đồ Bách đè ở trên người Ân Thịnh.



Bọn họ đang làm cái chi rứa? Tui cảm thấy hiếu kỳ lắm lắm, nên liền đến gần ngồi xổm xuống xem.



Mặt Ân Thịnh đỏ quá đi, tui là lần đầu tiên nhìn thấy mặt y đỏ như vậy đó. Tư Đồ tựa hồ rất khó chịu...Chí ít nhìn mặt hắn là đã biết rồi.



Là bị thương ở chỗ nào sao? Tui ngoẹo đầu, liếm liếm móng vuốt, hai mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.



Ân Thịnh nói lung tung cái gì ở trong miệng, tui cũng nghe không rõ nữa. Tư Đồ nghiêng đầu hôn y, tui biết đó là hôn, là hành động biểu đạt ý tứ yêu thương. Tui cố trừng lớn hai mắt thêm chút, biểu thị chính mình có bao nhiêu là hoảng hốt, bất quá...Không ai thèm chú ý đến tui.



Tui ngồi ở tại chỗ xem một lúc, động tác của hai người càng lúc càng kịch liệt. Cho tới khi Tư Đồ đem Ân Thịnh lột sạch, tui liền chạy đi tìm chút đồ ăn vặt, lại quay trở về chỗ cũ tiếp tục vừa ngồi ăn vừa xem.



Sau đó...Không có sau đó nữa.



Ân Thịnh đẩy Tư Đồ ra, còn cho hắn một cái bạt tai. Tui ai nha một tiếng, miếng cá khô từ trong miệng rơi ra.



Ân Thịnh quay đầu lại nhìn tui, không biết tại sao, lại tặng kèm Tư Đồ hắn một cước. Tui cảm thấy Tư Đồ có chút oan uổng, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ Tư Đồ như đưa đám, khiến tui rất muốn cười trên sự đau khổ của người khác.



...



Đời sống sinh hoạt cứ bình thản như vậy, thỉnh thoảng cả hai hôn hôn cái miệng một chút, thỉnh thoảng lại cãi vã đánh đấm một chút. Có lần tui đột nhiên sinh bệnh, khiến Ân Thịnh giữa đêm hôm khuya khoắt phải bồng tui đi bác sĩ thú y, Tư Đồ cũng chạy đến, tui đột nhiên cảm thấy có chút cảm động. Trong thâm tâm còn nghĩ, nếu như lần này không qua khỏi, Ân Thịnh lại trở về một thân một mình như xưa thì phải làm sao bây giờ? Thời điểm Ân Thịnh chỉ có một mình, nhìn qua rất tịch mịch. Nếu như có thể sớm cùng Tư Đồ ở chung một chỗ thì tốt rồi. Tui liền như vậy mà nảy sinh ý nghĩ của bà mai mối a.



May mắn là thần chết không có đem tui đi, tui lại sống trở về, lại có thể vui vẻ nhảy nhót tưng bừng. Tình cảm giữa Tư Đồ và Ân Thịnh thật sự phát triển rất tốt, cơ hồ chỉ còn thiếu một bước nữa là ở cùng một chỗ rồi.



Tiếp theo sau...Không biết tại sao, tui đột nhiên bị Tư Đồ ôm trở về nhà hắn một quãng thời gian. Một hai tháng liền tui không gặp mặt Ân Thịnh, phần Tư Đồ mỗi ngày về nhà rất muộn, nhìn hắn thật sự mệt mỏi lắm. Tui nhảy lên đùi hắn muốn hỏi chuyện Ân Thịnh, nhưng là ngoại trừ meo meo meo, hắn tuyệt không nghe được tui nói gì hết.



Sau đó lại có một ngày, tui được lặng lẽ đưa ngược trở về nhà Ân Thịnh. Ân Thịnh ngồi trên ghế tựa trong phòng khách, so với ngày thường không có gì khác biệt. Lúc nhìn thấy tui y còn nói: "Sao lại gầy như vậy? Cửa hàng thú cưng không chăm sóc tốt cho mày sao?"



Tui cảm thấy thật kỳ quái, cửa hàng thú cưng thì liên quan gì chứ? Nhưng là càng về sau, càng có nhiều chuyện kỳ quái xảy ra. Tư Đồ lại không tới nhà Ân Thịnh như trước, mà thậm chí hai cảnh sát đi theo hắn, một người tên Hồ Diệp, một người ngốc nghếch lúc nào cũng muốn trêu tui tên là Vương Tiểu Nhị gì đó, cũng không thấy tới nữa.



Ân Thịnh trở lại cuộc sống một thân một mình như xưa. Nhìn qua vẫn cô quanh như vậy. Tui không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ cho là Ân Thịnh cùng Tư Đồ đã cãi nhau.



Lại qua rất lâu, mùa đông cuối cùng cũng đến rồi. Tư Đồ rốt cuộc lại tới nhà Ân Thịnh. Nhưng mà đối thoại của bọn họ...Thật giống như Ân Thịnh hoàn toàn không biết Tư Đồ là ai.



Tư Đồ cũng không nói thẳng, chỉ là im lặng nhìn ta cười hiền, còn mua cho Ân Thịnh những món ăn y thích. Tui đã lâu không gặp Tư Đồ, thời điểm ở bên chân hắn cọ tới cọ lui, Ân Thịnh lại còn tỏ ra thập phần kinh ngạc.



"Nó xưa nay chưa từng tỏ ra thân thiết với người khác bao giờ." Ân Thịnh nói như vậy.



Tui thấy rõ sự hụt hẫng trên mặt Tư Đồ, lần này thật sự là không thể cười trên sự đau khổ của người khác rồi.



...



Thời gian trôi qua rất nhanh, đối với loài vật có tuổi thọ thấp hơn loài người như tụi tui mà nói thì phần cuối cùng của sinh mệnh đang từng chút hướng tui áp sát a.



Tư Đồ cùng Ân Thịnh lại tốt lên, phảng phất bắt đầu lại từ con số không. Tui thì vẫn như cũ mỗi ngày tắm nắng cùng ăn đồ hộp, cùng cỏ đuôi mèo tương thân tương ái.



Có một việc Ân Thịnh không biết, đó chính là có một lần tui lẻn trốn nhà ra ngoài.



Tui nhảy lên bệ cửa sổ, men theo đường ống nước leo xuống, đi đến ban công nhà khác. Sau đó lại bị đối phương đuổi ra ngoài, nhân lúc có người đi thang máy mà đi vào cùng, đến sảnh chính, tui liền thẳng tắp một đường đi đến cảnh cục, cái nơi mà tui mới chỉ đi qua một lần vào rất lâu trước kia.



Trên đường đi tui đụng phải Nhạc Chương, cậu là bằng hữu tốt của Ân Thịnh, tui đã gặp qua mấy lần. Lúc này vẫn giữ nguyên một dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ là hiện tại phía sau cậu còn có thêm một nam nhân mặt lạnh đi theo.



Nam nhân kia thỉnh thoảng táy máy tay chân với Nhạc Chương, khiến cậu mặt đó tới tận mang tai, lại không ngại đang ở trên đường lớn mà rống hắn.



Tui lại đi tiếp, tới trước một cửa hàng tiện lợi bỗng đụng phải Khâu Lạc đang làm việc trong đó. Cậu là một tiểu đạo sĩ, tui đã từng gặp qua cậu ở cảnh cục rồi, hiện tại lại đang cùng người khác cười nói, điện thoại di động trong túi không ngừng reo, cậu lại không tài nào nghe thấy, lỗ tai nhân loại cũng không có thính như loài mèo a.



Sau đó, tui nhìn thấy từ trên một chiếc ô tô ở làn đường đối diện có một nam nhân cao lớn bước xuống. Nam nhân vận âu phục, dáng vẻ tràn ngập khí chất tinh anh.



Đó hẳn là Giải luật sư, tui có nghe Tư Đồ nói qua. Nam nhân chỉ vài cái sải chân liền qua được bên đây đường, nắm lấy cánh tay Khâu Lạc kéo đi. Tui giật giật lỗ tai, nghe được Khâu Lạc hốt hoảng nói: "Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Giải tiên sinh?"



"Giải tiên sinh?" Giải luật sư dừng bước quay lại nhìn cậu: "Giải tiên sinh? Hửm?"



Khâu Lạc đỏ mặt, sửa lại lời nói: "Ứng...Tông..."



Giải luật sư hài lòng lắm, mới nói: "Gọi cho em tại sao lại không bắt máy? Anh mua cho em điện thoại mới không phải là để trang trí!"



Khâu Lạc càng thêm đỏ mặt: "Em...Em không nghe thấy..."



Tui quyết định xoay mông bỏ đi, đoạn đối thoại tiếp theo sau bị tui quăng đến sau đầu.



Ở ngã tư đường phía trước thật giống như đã xảy ra chuyện gì, tên ngốc Vương Tiểu Nhị kia chính là đang nói gì đó, mà lúc này ở bên cạnh cậu, có một nam nhân cầm máy chụp hình không ngừng chụp tách tách.



Có điều y không phải đang chụp hiện trường, mà là chụp Tiểu Nhị.



Tiểu Nhị quay đầu lại nhìn y: "Cố Thành, anh chụp chỗ nào vậy?"



Nhiếp ảnh gia kia lúc này mới chịu dời ống kính đi, tiếp tục chụp hiện trường. Tiểu Nhị bỗng quay đầu lại, từ trong khe hở của đám đông nhìn thấy tui.



"Ngân?" Cậu kêu to.



Tui liền mau mau chạy.



Cuối cùng cũng đến cảnh cục rồi, Hồ Diệp là đang đứng trước máy in cau mày. Một cảnh viên khác đứng bên cạnh muốn nói chuyện quan hệ hữu nghị gì gì đó cùng anh, tui cảm giác Hồ Diệp có chút dao động, lại tựa hồ do dự không thôi.



Trong số bọn họ, chỉ có anh là chưa có tin tức gì. Tui mới nhủ thầm, mau mau tìm một người đi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa.



Cửa phòng làm việc phía trước khép hờ, tui lẻn đi vào trong, quả nhiên là phòng làm việc của Tư Đồ.



Sau lưng ghế dựa trước cửa sổ, Tư Đồ đang ôm hôn Ân Thịnh nồng nhiệt.



Tui vẫy vẫy đuôi, meo một tiếng. Ân Thịnh đột nhiên đẩy Tư Đồ ra.



Tư Đồ nói: "Làm sao vậy?"



Ân Thịnh nhìn trái phải một hồi: "Em nghe thấy tiếng mèo kêu..."



Tui trốn dưới gầm bàn vẫy đuôi, đang muốn đùa dai thêm một lúc, lại nghe trên đầu có động tĩnh. Là Tư Đồ đem Ân Thịnh đặt tại trên bàn.



"Thịnh. Loại thời điểm như thế này chỉ có thể nghĩ đến anh thôi."



Ân Thịnh dường như muốn cười, lại bị môi mỏng kia chặn lại. Thanh âm ám muội phát ra khiến tui cảm thấy không tiện cho lắm. Không thể làm gì khác hơn là co chân chạy ra khỏi văn phòng.



...



Thám hiểm xong xuôi, tui lại men theo đường lộ trở về nhà.



Ngoài cửa có nhân viên chuyển phát nhanh đem một vài túi hành lý đặt ở trước cửa nhà, tui ngồi xổm bên đống hành lý ngửi một cái, là mùi hương của Tư Đồ.



Nhân viên chuyển phát nhanh vừa nhìn thấy tui liền kinh ngạc nói: "Con mèo từ đâu ra thế này?"



Tui nheo mắt lại meo lên một tiếng, thầm nghĩ: Xem ra trong nhà này sắp tới sẽ có thêm một chủ nhân rồi.



Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại cuối cùng đã xong!!!! Rốt cuộc toàn văn chân chính hoàn rồi!!