Thiên Triều Quỷ Sư

Thiên Triều Quỷ Sư - Chương 30




Thời gian thăm viếng trôi qua rất nhanh.



Ân Thịnh và Tư Đồ ở lại thị trấn một đêm, qua hôm sau hai người liền lái xe trở về thành phố A.



Trước khi đi, Ân Thịnh còn đặc biệt nhận được cả đống lì xì cùng với một ít đặc sản tươi ngon.



Đại Hoàng buồn bã lắc lắc đuôi, rên rỉ nức nỡ nhìn chằm chằm vào Ngân đang nằm yên trong vòng tay Ân Thịnh, chỉ thấy cái tai của Ngân khẽ run lên, lười biếng ngáp một cái, nó dùng nửa mắt từ trên cao nhìn xuống Đại Hoàng đứng ở phía dưới, bộ dạng cao ngạo "Gừ" một tiếng.



Một nhà lớn nhỏ đều ra cửa tiễn đưa, Ân Thịnh cầm xấp bao lì xì trên tay mà chẳng biết phải làm thế nào cho phải.



"Con không thể nhận..."



"Cầm lấy cầm lấy." Mẹ của Tư Đồ thuận tay giựt đống bao lì xì nhét vào túi y: "Ở chỗ này của dì nếu chưa lập gia đình thì vẫn là trẻ con, mà đã là trẻ con thì phải nhận tiền lì xì."



"Là tâm ý của mọi người ở đây, không thể từ chối a!"



Ân Thịnh cứng họng nhìn về phía Tư Đồ, Tư Đồ cười ha hả gật đầu: "Hiếm khi đến một lần, cứ nhận lấy đi."



Ân Thịnh không còn cách nào khác, đành lên tiếng nói lời cảm ơn, cha của Tư Đồ gương mặt nghiêm túc khoanh tay đứng ở bên cạnh.



"Có rảnh thì thường xuyên về chơi, sang năm cũng cùng với Tư Đồ trở về."



Ân Thịnh cười cười, trong lòng lại nói tuy rằng người nhà bác đây ai cũng rất tốt, nhưng chính mình cũng không thể hàng năm đều theo Tư Đồ trở về, như vậy có điểm không được thỏa đáng lắm...Còn chưa suy nghĩ xong, liền nghe cha của Tư Đồ hờ hững nói một câu: "Thằng Tư Đồ nếu không dẫn theo cậu về, tôi liền đánh gãy chân nó."



Ân Thịnh: "..."



Cái này là đang uy hiếp sao? Rốt cục là uy hiếp Tư Đồ hay là uy hiếp mình vậy?



Tư Đồ chào tạm biệt cùng các vị trưởng bối, xong xuôi đem Ân Thịnh vẫn còn đang đứng ngốc lăng một chỗ nhét vào trong xe, cuối cùng thì nổ máy rời đi.



Đợi cho đến khi xe ra khỏi thị trấn, lên đến đường lớn, Tư Đồ mới đột nhiên rầu rĩ nói: "Cậu sang năm nên cùng tôi trở về, cha của tôi nói một là một, không nói hai lời."



Ân Thịnh kinh ngạc quay sang nhìn Tư Đồ, vừa thấy nam nhân này bày ra một bộ mặt thập phần nghiêm túc, y rốt cục cũng không nhịn được phải phì cười.



"Cảm ơn."



Ân Thịnh cười một lúc, tâm tình cũng trở nên rất tốt, khóe môi cong lên thản nhiên nói: "Gia đình của anh đối xử với tôi rất tốt, lần sau trở về tôi sẽ mang theo thật nhiều lễ vật."



Tư Đồ cũng cười rộ lên: "Bọn họ nhất định sẽ rất vui."



Bầu không khí giữa hai người nhất thời dịu đi không ít, Tư Đồ khẽ thở phào nhẹ nhõm, câu nói cùng thái độ lãnh đạm ngày đó khi Ân Thịnh đẩy hắn ra vẫn cứ vang vọng mãi trong đầu, bộ dáng lúc ấy của hắn quả thật rất giống Đại Hoàng, vì bị cấm có những cử chỉ thân mật nên trông ủ rũ vô cùng.



Ngân nằm dài ở ghế sau phe phẩy đuôi, lười biếng híp mắt, móng vuốt nhỏ ôm chặt món đồ chơi mà dì ba mua cho nó.



Ân Thịnh nương theo kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, trong lòng có chút lay động, tính tình của Ngân cùng y thật sự rất giống nhau, đều sẽ không tự nhiên để tâm tới người khác, cũng sẽ không dễ dàng nhận lấy của ai một thứ gì, mà Ngân hiện tại lại nhận lấy món quà đó, chứng tỏ...nó rất hài lòng.



Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh con chó Đại Hoàng nhà Tư Đồ dùng ánh mắt bi thương nhìn y, Ân Thịnh nhịn không được liền nghĩ: Có lẽ vì Ngân mình thỉnh thoảng cũng nên về đây chơi, tránh để hai tiểu tử này quá tịch mịch. (Hai tiểu tử = Đại Hoàng và Ngân)



Chưa đầy ba giờ đồng hồ sau, bọn họ đã về tới thành phố A, Tư Đồ lái xe đưa Ân Thịnh về dưới căn hộ của y, nhìn y ôm Ngân ra khỏi xe rồi đi vào thang máy, xong xuôi hắn mới châm một điếu thuốc, nổ máy quay về nhà mình.



Cùng Ân Thịnh ở chung một chỗ được mấy ngày, hiện tại đột nhiên phải tách ra, Tư Đồ thế nhưng lại cảm thấy có gì đó rất không thích hợp. Vừa về đến nhà liền nhìn thấy đôi chén bát từ hôm giao thừa đến giờ vẫn chưa rửa yên vị nằm trong phòng ăn, trên ghế sofa là bộ mền gối của hắn, còn cửa sổ thì như cũ đóng chặt, trong lòng bất giác khó chịu vô cùng.



Mà ngay cả Ân Thịnh, vừa trở về nhà cũng đã nảy sinh một loại cảm giác thập phần xa lạ.



Chỉ mới rời khỏi chưa tới ba ngày, lại tưởng chừng như đã rời khỏi nơi này ba năm.



(Ý Ân Thịnh là nói căn nhà này chỉ mới rời đi được vài ngày, nhưng sao lúc trở về lại thấy xa lạ đến thế, phải chăng là vì trong lòng thiếu mất một thứ gì đó rất đỗi thân quen...)



Buông rèm cửa xuống, căn phòng chẳng mấy chốc ngập chìm trong bóng tối tĩnh lặng, bốn bề im ắng, không còn nghe thấy giọng nói lanh lảnh của dì tư nhà Tư Đồ, không còn ngửi thấy hương vị thuốc lá của những người đàn ông trong gia đình, âm thanh hồng hộc thở của Đại Hoàng cùng tiếng cười nói vui vẻ của đám con nít cũng không nốt.



Thậm chí không còn thấy hay nghe được tiếng pháo lửa nổ đì đùng trên bầu trời nữa, hết thảy những thứ vừa rồi, những thanh âm đó trước đây vốn luôn khiến y cảm thấy rất ồn ào, rất phiền phức.



Như thể bản thân bất chợt phải rời bỏ thứ gì, Ân Thịnh đem Ngân thả xuống đất, lấy thức ăn của mèo cùng nước sạch đổ đầy vào hai cái bát nhỏ của nó.




Lướt một vòng khắp căn nhà, sau đó Ân Thịnh quyết định đi tắm, thay quần áo khác thật sạch sẽ, lấy một chiếc khăn choàng màu đen quấn lên cổ, rồi dứt khoác mở cửa ra khỏi nhà.



Y bắt taxi đến cảnh cục, bước xuống xe đúng lúc đụng phải Tư Đồ, quần áo trên người cũng đã đổi mới, đầu tóc hắn hơi ẩm ướt vì mới gội.



(Editor: "Đụng" ở đây là chạm mặt, đụng mặt chứ không phải va vào nhau đâu.)



Tư Đồ vừa hay đi tới trước cổng cảnh cục, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người từ trên taxi bước xuống, hai người nhìn nhau một hồi, đều cảm thấy có chút xấu hổ.



"Tôi...Ách..." Tư Đồ gãi gãi cổ: "Ở nhà cũng không có việc gì để làm, nên mới dứt khoát đến đây xem qua vụ án...



"..." Ân Thịnh gật đầu một cái, không nói gì, lẳng lặng theo Tư Đồ vào trong.



Hai người vào phòng làm việc của Tư Đồ, nhân viên trực ban ở cảnh cục lúc này chỉ lác đác vài ba người, những người khác phải đến ngày mai mới đi làm đầy đủ. Tư Đồ trước tiên mở điều hòa, còn Ân Thịnh ngồi xuống ghế sofa, Tư Đồ rót cho y một tách cà phê hòa tan nóng hổi.



"Tôi thích uống trà hơn."



Ân Thịnh cầm tách cà phê trên tay thuận miệng nói.



"Tôi biết." Tư Đồ mỉm cười: "Kiều Mạch* đúng không? Trước kia phòng làm việc của tôi rất hay trữ sẵn..."



(Kiều Mạch: tên một loại cây thân thảo được lấy làm cháo, làm bánh, làm trà, rất bổ dưỡng.)



Nói tới đây, Tư Đồ bỗng dừng lại, chuyển hướng sang một đề tài khác: "Sao cậu cũng tới đây? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ lười biếng ở nhà ngủ bù một giấc thật sảng khoái mới đúng chứ."



"Ngủ bù?" Ân Thịnh liếc mắt nhìn hắn: "Trông tôi rất giống với người cần phải ngủ đông lắm hay sao?"



"Không phải..." Tư Đồ cứng họng, vò vò mái tóc: "Cậu cũng đến tra án à?"



"Chẳng lẽ tôi tới cảnh cục là để uống cà phê?" Ân Thịnh tiếp tục liếc mắt.



Được rồi...Tư Đồ thở dài, hắn không thể chỉ bởi vì dạo gần đây mối quan hệ của hai người có chuyển biến tốt mà xem nhẹ bản tính nói chuyện chẳng chịu buông tha ai của y.




"Vậy chúng ta tra án." Tư Đồ ho khan một tiếng, kéo tập hồ sơ trên bàn lại gần rồi mở ra, đây là những tài liệu cần thiết cho vụ án mà đêm giao thừa hắn đã nhờ Tiểu Lý chuẩn bị sẵn.



Tập hồ sơ bên ngoài được làm bằng da động vật, phần tài liệu bên trong chất dày cũng đến vài cm.



"Đây là tất cả những trường hợp báo mất tích trong vòng một năm trở lại đây." Tư Đồ lật lật vài trang, xem sơ qua: "Có phải Lục Phượng mất tích từ hai tháng trước không?"



"Dựa theo thời điểm bắt đầu có những cuộc gọi khiếu nại thì quả đúng là vậy." Ân Thịnh gật đầu: "Sau khi chết đi trở thành vong linh, linh hồn sẽ cảm thấy thời gian trôi qua đối với họ cực kì chậm, vậy nên cô ta sẽ cho rằng bản thân đã chết rất lâu rồi."



"Chúng ta sẽ phải tính trừ hao bắt đầu từ ba tháng trước."Tư Đồ lục tìm trong tập hồ sơ, rút ra phần tư liệu có dán nhãn ngày tháng khoảng ba tháng đỗ lại đây: "Tôi giúp cậu tra tên Lục Phượng, cậu chỉ việc xem ảnh để xác nhận xem có phải cô ta hay không thôi."



"Được."



Ân Thịnh từ ghế sofa đứng dậy, đem tách cà phê đặt lên bàn, vươn tay đón lấy một phần tư liệu Tư Đồ đưa cho y, mở ra từ từ coi.



Hai người im lặng đối chiếu hình ảnh và tên, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, Ân Thịnh buộc phải cởi khăn choàng cùng áo khoác, đồng thời mở một vài nút áo sơ mi ra để dễ thở hơn, cổ tay áo vén lên cao, tiếp tục chúi đầu vào công việc của mình.



Tư Đồ vốn rất tập trung tìm kiếm nhưng thời điểm vô tình ngẩng đầu lên, thứ hắn nhìn thấy lại chính là một màn này.



Ánh mắt hắn lưu luyến mãi trên cần cổ trắng nõn của Ân Thịnh, trái cổ ở yết hầu hơi nhô ra trông thập phần gợi cảm, mang theo một mị lực hấp dẫn khiến người nhìn khó cưỡng lại được.



Hắn đột nhiên cảm thấy được cổ họng mình có chút khô rát, cố gắng dời tầm mắt đi nơi khác nhưng lại càng khiến khát vọng tăng lên gấp bội.



"Tìm thấy rồi!"



Ân Thịnh cầm lấy một phần tư liệu bất thình lình kêu lên, thanh âm của y phá vỡ bầu không khí mờ ám trong phòng lúc này, Tư Đồ hoàn hồn, vội thu hồi ánh mắt đứng lên tiếp nhận tư liệu trên tay Ân Thịnh.



"Lục Phượng...36 tuổi." Tư Đồ đọc phần từ liệu đó, thật cận thận xem xét hình ảnh của cô ta.



Tấm hình này không phải ảnh thẻ mà lại là ảnh chụp sinh hoạt đời thường, bởi vì thân nhân của người mất tích khi đến cảnh cục báo án đều sẽ mang theo tấm ảnh được người mất tích chụp trong khoảng thời gian gần nhất. Thông qua ảnh chụp, có thể nhìn thấy được Lục Phương mặc dù đã trải qua 36 cái xuân xanh nhưng trông trẻ hơn nhiều so với tuổi, làn da được bảo dưỡng rất tốt, tóc xoăn uốn lượn thả tung trên vai, bên dưới lớp áo khoác là một chiếc áo len mỏng, sức sống trong cô lan tỏa khắp mọi nơi.




"Đây chính là..."



Tư Đồ nhìn về phía Ân Thịnh, Ân Thịnh gật đầu một cái: "Nhưng mà tôi đảm bảo anh sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô ấy đâu."



Tư Đồ nhướng mày, cầm lấy di động bắt đầu nhập dãy số điện thoại viết trong tư liệu.



"Xin chào, cho hỏi có phải là người nhà của cô Lục Phượng không ạ? Đây là đội hình sự đặc nhiệm thuộc phòng cảnh sát hình sự ở cảnh cục."



Tư Đồ nghiêm túc hỏi, nhưng thanh âm vẫn giữ được độ nhu hòa mềm mỏng, bởi vì hắn biết đối với những người đang trong trạng thái trông chờ thân nhân bị mất tích trở về rốt cục lại nhận được tin xấu, đó tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.



Tư Đồ đã nhiều lần gặp phải trường hợp thân nhân người mất tích vừa nghe tin xong tâm tình liền kích động, vậy nên vào thời điểm này, hắn quả thật đang làm rất tốt.



"Vâng, tôi là..." Tư Đồ gật đầu: "Có một số chuyện liên quan đến cô Lục Phượng, vâng...Anh có thể tới cảnh cục một chuyến không?"



"Được, tôi sẽ ở văn phòng chờ các người...Được, gặp lại sau."



Tư Đồ cúp điện thoại, thở dài, người nghe máy là chồng của Lục Phượng, vừa rồi nghe Tư Đồ báo danh xong thanh âm của anh ta lập tức trở nên kích động, thậm chí nói năng còn có chút lộn xộn.



Chút nữa phải làm thế nào để đối mặt.với nỗi đau mất vợ của người chồng cùng nỗi đau mất mẹ của đứa con đây?



Tư Đồ ngồi vào ghế dựa, trông hắn như có điều gì suy tư, Ân Thịnh nhìn hắn một cái, đem những tư liệu không liên quan khác trên bàn thu dọn thật kỹ, rồi tiếp tục bưng tách cà phê của mình lên nhâm nhi.



Khoảnh khắc chờ đợi này đối với đôi bên đều là một loại dày vò. Hai mươi phút sau, chồng và con của Lục Phượng xuất hiện.



"Tôi, tôi họ Nghiêm, tên duy nhất một chữ Thành." Nam nhân mới đến thoạt nhìn đã trải qua rất nhiều đau khổ, tuổi của anh ta hẳn là ngang ngửa với Lục Phượng, nhưng tóc hai bên mái tai lại bạc gần hết, anh ta siết chặt ngón tay đầy lo âu, gò má hốc hác cùng quầng thâm đậm đen dưới mắt hiện lên rõ rệt, qua đó có thể nhìn ra ba tháng qua đối với anh ta không khác gì là tra tấn.



Đứng kế bên Nghiêm Thành là người mà Lục Phượng đã từng nhắc qua, đứa con trai vừa học xong cấp một của cô ấy.



Đứa nhỏ tên gọi Nghiêm Lục, là dùng họ của cha và mẹ hợp lại thành, xem ra rất được yêu thương cùng nuông chiều.



Đứa nhỏ mặc một chiếc áo lông, tay mang găng, gương mặt thơ ngây vì lạnh mà đỏ ửng cả lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Tư Đồ, biểu tình trên mặt không thể che giấu đi niềm vui sướng tột độ.



"Tìm được mẹ rồi sao?" Thằng bé lên tiếng trước, hướng về phía Tư Đồ hỏi: "Mẹ đâu? Em có thể gặp mẹ không?"



Vừa nói xong chóp mũi liền đỏ lên, dáng vẻ dường như sắp khóc đến nơi.



Tư Đồ đưa tay xoa tóc nó dỗ dành: "Bọn anh...Phát hiện một ít dấu tích có liên quan đến mẹ em, nhưng vẫn cần có thêm nhiều manh mối nữa."



Nghiêm Thành vừa nghe thấy lời của Tư Đồ, bao nhiêu hy vọng dâng trong đáy mắt tức khắc dập tắt.



Hầu kết của anh ta giật giật trông như sắp phát hỏa đến nơi, lại hết sức kiềm nén, lo lắng bật khỏi ghế đập bàn một cái.



"Vẫn là không tìm thấy?! Ba tháng! Ba tháng! Các người rốt cục là đang làm cái gì hả?!"



Mắt của nam nhân đỏ ngầu tức giận, anh ta nắm chặt bàn tay, Nghiêm Lục đứng bên cạnh cuối cùng cũng rớt nước mắt.



"Xin hãy tin tưởng chúng tôi..." Gương mặt Tư Đồ vô cùng nghiêm túc và thành khẩn: "Chúng tôi không bao giờ ngừng lần theo những dấu tích có liên quan đến người mất tích, cả nước đối với án mất tích đều rất coi trọng, chúng tôi đã cho những cảnh sát tốt nhất giỏi nhất vào cuộc..."



"Kia con mẹ nó đều là vô nghĩa!" Nghiêm Thành nóng nảy gầm lên: "Tôi muốn kết quả! Tôi chỉ cần kết quả!"



Tư Đồ mím môi, ánh mắt nhìn về phía Ân Thịnh, Ân Thịnh hiểu ý buông tách đứng dậy, vươn tay kéo Nghiêm Lục lại gần.



"Chúng ta ra ngoài chờ một lát được không?" Ân Thịnh rút một tờ khăn giấy đưa cho thằng bé: "Đội trưởng Tư Đồ cùng với cha của em có chuyện cần bàn với nhau."



Thằng bé nhìn Ân Thịnh, rồi lại nhìn cha của mình, cuối cùng nhận lấy tờ khăn giấy, đi theo Ân Thịnh ra ngoài.



Ân Thịnh dẫn nó đến văn phòng kế bên, không chút khách khí mở điều hòa của người khác lên sử dụng, còn rót một cốc nước ấm cho thằng bé định thần.



Trở lại văn phòng làm việc của Tư Đồ, Nghiêm Thành dường như cảm nhận được gì đó, chậm rãi thu hồi lửa giận trong người, hai mắt thẳng tắp nhìn Tư Đồ: "Các người tìm thấy cô ấy rồi phải không? Đã tìm thấy rồi phải không?"



"Không, chúng tôi không tìm thấy." Tư Đồ lắc đầu: "Nhưng hiện tại chúng tôi nghi ngờ vợ của anh, cô Lục Phượng...Đã bị người khác mưu sát."