Thiên Tử

Chương 7: Một mình tao chấp hết




Quả cầu thủy tinh sáng lên, hiện lên tám loại màu sắc nhàn nhạt khác nhau, hai mắt của Vô Danh cứ như muốn lòi ra, ánh mắt của hắn hiện lên sự tuyệt vọng. Tròng lòng hắn thầm nhủ chắc chắn là mình bị hoa mắt, sau đó hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra lần nước, nhưng lần này kết quả vẫn giống như vậy, hắn chính là một kẻ có tám loại linh căn trong người, mà mỗi loại phẩm chất đều hạng bét.

Vô Danh đứng lặng người ở đó không nhúc nhích, nội tâm hắn đang gào thét cực kì khủng khiếp:

-Trời ơi, tại sao....tại sao....ông lại giỡn với ta như vậy, ông đưa ta tới nơi này, mục đích chỉ là để cho họ cười vào mặt ta hay sao??? Tại sao ông lại đùa ác với ta như vậy chứ??? Thà ông cứ để ta chết đi, có lẽ còn dễ chịu hơn bây giờ gấp trăm, ngàn lần....

Toàn quảng trường sau một giây yên lặng, thì bây giờ bắt đầu có những tiếng cười phá lên, kèm theo đó còn có rất nhiều kẻ lên tiếng chửi bới:

- Phế vật ha ha, tên này đúng là phế vật, tám loại linh căn hạng bét, trời ạ, hai mắt của ta mù hết rồi..ha ha

- Ha ha, thì ra đằng sau một thiên tài chính là một thằng phế vật haha...

- Ta thấy hắn nên đi chết đi, linh căn như thế thì sống làm gì nữa cho rước nhục vào người...

- Ha ha, người nói vậy sai rồi, hắn chết đi cũng không hết nhục.

- Tên phế vật kia, còn không mau xuống đi cho người khác lên kiểm tra, nhục nhã chưa đủ à mà còn đứng đó.

Hàng loạt tiếng la ó, chửi bới vang lên, còn có những tiếng nhỏ nước bọt một cách đầy khinh bỉ. Đột nhiên có một tên tiến lên phía trước kéo người Vô Danh lại rồi đưa tay giựt cái khăn che mặt của hắn rồi quát lên:

- Phế vật, ngươi còn không mau cút xuống cho lão tử kiểm tra, ngươi đứng trên đây đúng là làm ô uế ánh mắt của hàng ngàn người bên dưới.

Mà lúc hắn kéo khăn che mặt của Vô Danh xuống dưới đất thì gương mặt xấu xí kia của Vô Danh cũng hiện ra trước ánh mắt của hàng ngàn người đang theo dõi, ánh mắt của mọi người hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó lại có tiếng chửi bới thậm tệ vang lên:

- A mù mắt ta rồi, các người xem, hắn không những là phế vật mà còn là thằng quái thai haha....

- Đồ ngu, ai nói hắn là quái thai, phải gọi hắn là tinh trùng khuyết tật.

- Ha ha ha.....đúng vậy, chính là tinh trùng khuyết tật ha ha.

Vô Danh cũng chẳng thèm để ý đến những lời nói nặng nề cay độc kia, hắn nhặt chiếc khăn dưới nền đất, sau đó che lại khuân mặt xấu xí của hắn. Vô Danh bước những bước nặng nề đi về phía trước dưới hàng nghìn ánh mắt soi mói, cùng những lời lăng mạ phỉ báng.

Thấy Vô Danh đi xuống dưới, tất cả mọi người đều tránh dạt ra sang hai bên, hiển nhiên ai cũng không muốn tới gần tên phế vật này. Đột nhiên có một kẻ hô lớn:

- Mọi người, hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị một ít vũ khí bí mật...mọi người hãy cầm lấy xài, chọi chết tên súc vật này đi.

Nói xong hắn mang ra một cái bọc, chỉ thấy trong đó là một ít rau thối, đậu phụ thối, mà bên cạnh đó, còn có một cái túi khác, bên trong toàn là phân người.

Hắn vừa mới mở ra mấy thứ đó, tất cả mọi người đêu bịt mũi lại, đứng tránh xa hắn ra.

- Tên này thật là độc ác a...rau thối thì thôi đằng hắn còn mang theo cả phân thối đến, trời ạ ta buồn nôn quá....ọe ọe....

- Mọi người đừng lo hôm nay ta đều đã chuẩn bị cả, mọi người hãy đeo những chiếc gang tay với khẩu trang này vào sẽ không còn cảm thấy ghê nữa.

Nói xong hắn phân phát cho mọi người, sau đó cũng có một số tên tiến lên bốc mấy thứ kia.

Vô Danh bị mọi người hai bên ném đầy rau thối cùng đậu phụ thối vào người, cả người trông rất là bẩn thỉu.

Nhìn thấy bộ dáng của Vô Danh như vậy, bọn người xung quanh cười rất là khoái chí, liên tục cầm những thứ bẩn thỉu kia ném lên người hắn. Mà việc này, đội chấp pháp của Vạn Xuân học viện cùng không quản.

- Các ngươi tránh ra, để ta cho hắn ăn cức.

Một tên mày rậm hét to, sau hai tay của hắn không ngần ngại bốc một nắm phân thật lớn lên rồi ném thẳng vào người Vô Danh.

Vô Danh bị ném rau thối với đậu phụ thối vào người thì hắn vẫn hết sức nhẫn nhịn, hắn ở trong chùa nhiều năm tâm tính hết sức kiên định, hắn cũng mặc kệ những kẻ kia, hắn cũng không thể đắc tội hết với mọi người ở đây được.

Đột nhiên Vô Danh dừng bước, liếc mắt về phía tên vừa hô to, hắn tránh đi cục cức đang bay tới kia sau đó hai nắm tay của hắn siết chặt lại, những thứ kia hắn có thể nhịn, những có kẻ nào quá mức, vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn, chọc vào vảy ngược của hắn, thì tên đó nhất định phải nhận được một bài học nhớ đời, hắn không thể nhịn tên này được nữa.

Vô Danh hai tay nắm chặt, sau đó chạy thật nhanh đến phía cái tên mày rậm kia, mỗi bước chạy của hắn dường như có một nhịp điệu gì đó, rất nhanh đã áp sát tên mày rậm.

Vô Danh đưa nắm đấm của mình lên, đấm một cú trời giáng vào mặt tên kia. Mày rậm bị hắn đấm bay ra, Vô Danh vẫn không dừng lại, hắn đè nên người tên mày rậm bồi thêm mấy phát vào mồm, sau đó một tay của Vô Danh bóp miệng tên kia, tay còn lại hắn cấm lấy cánh tay vẫn còn đang cầm cức của tên mày rậm rồi nhét vào trong mồm tên mày rậm. Chưa hết Vô Danh lại bồi thêm mấy phát nữa vào mồm, khiến cho cức trôi tuột thẳng xuống bụng của tên mày rậm, mày rậm ho khan sặc sụa, sau đó vì quá nhục mà ngất đi.

Mấy kẻ khác đang đứng xem cũng kinh hãi không thôi, trong lòng cũng rung động không ngớt, không ngờ tên phế vật trước mắt lại hung hăng như vậy. Nhưng có một số kẻ thấy vậy cũng không thuận mắt, cho rằng phế vật mà còn dám lớn lối, muốn dạy cho Vô Danh một bài học:

- Mọi người, hãy cùng với ta tiến lên đánh chết tên phế vật này, đã phế còn lớn lối như vậy, không dạy cho hắn một bài học thì chúng ta cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Mọi người nghe vậy thì cũng đồng loạt hưởng ứng, sau đó tiến lên muốn dạy cho Vô Danh một bài học.

Mà Nguyệt Nhi ở đằng kia cũng bối rối không thôi, nàng chẳng biết làm thế nào để giúp hắn, thế là cả hai mắt đều khóc đỏ lên, nhưng khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì, nàng bất lực nhìn Vô Danh ở đằng xa kia.

Hình Hoa cũng luôn để ý Nguyệt Nhi, bởi vì nàng chính là một thiên tài có hoàn mỹ linh căn. Hình Hoa nhìn Nguyệt Nhi khóc đỏ cả hai mắt lên cũng không khỏi nhíu mày:

- Chẳng lẽ cô nàng này có quan hệ gì với tên kia, ta có nên giúp hắn không.

Hinh Hòa thì thầm một mình, nàng không biết có nên giúp tên kia hay không, nàng cũng chẳng muốn quản việc này, chỉ là một tên phế vật đáng đời, nhưng nếu như không quản thì có thể sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt cô nàng kia, lỡ như nàng ta vì tên kia xảy ra chuyện gì đó mà không gia nhập học viện thì tội này Hình Hoa nàng cũng không gánh nổi. Nhưng đang định hét lên kêu tất cả dừng tay thì cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng sững sờ, cả Nguyệt Nhi cũng vậy.

Lúc này chỉ thấy Vô Danh đang đấm tên mày rậm kia thì có một tên khác lao tới đạp bay Vô Danh ra ngoài, sau đó một tên khác lại tiến lên định đá vào bụng Vô Danh, nhưng tên này cũng chẳng hoàn thành được mục đích mà bị Vô Danh quét ngã ra đất.

Vô Danh bật lên sút một phát vào bụng hắn, cú sút này có lực rất mạnh, chấn cho tên kia hộc máu sau đó bay xa mấy mét, rồi đụng vào chân mấy kẻ đang chạy tới khiến chúng ngã lăn ra.

Mà cùng lúc đó thì cũng có một tên khác từ bên cạnh vọt tới chỗ Vô Danh, sau đó đấm vào mặt của hắn, còn có một tên khác thì ở sau lưng đạp vào người hắn.

Vô Danh bị đấm bay mất khăn che mặt, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, khuân mặt của hắn trở nên dữ tợn, hắn xoay người đá một phát trúng hai tên kia, khiến bọn chúng lăn ra đất ôm mặt kêu đau.

Cả một đám người xông đến quần công Vô Danh, khiến cho Vô Danh cũng trúng không ít đòn nhưng hắn cũng chẳng hề quan tâm, đối với hắn đây không là thứ gì cả, nhưng những kẻ quây lại đánh Vô Danh thì cũng bị hắn đánh bay hết ra ngoài, có một kẻ bay ra thì lại có kẻ chen vào.

Quần áo của Vô Danh bị đánh cho rách tả tơi, còn chiếc áo thì triệt để bị hỏng, sau đó hắn cởi bỏ luôn áo ra làm vũ khí.

Áo vừa cởi ra để lộ một thân hình cực kì hoàn mỹ, ngực nở, bụng sáu múi, hai cánh tay rắn chắc.

Vô Danh bị trúng nhiều đòn khiến cho cơ thể hắn tứa máu, da thịt khắp nơi bị trầy xước. Nhưng mà Vô Danh cứ như một sát thần vậy, hắn hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào đánh giết, tới một đánh một, tới mười thì đánh cả mười

- Một mình tao chấp hếtttttttttt.....

Vô Danh hét to giải tỏa không khí bực bội trong người, hai mắt hắn đỏ ngầu tiếp tục hỗn chiến.

Vô Danh hắn không sợ bất cứ kẻ nào, nhưng cũng không phải hắn ngông cuồng tự đại, chỉ có ai động vào hắn thì hắn mới đánh lại, còn không thì hắn rất là hiền, hắn không phải người hiếu chiến.

Từ lúc ba tuổi hắn đã học võ ở trong chùa, hắn có thiên phú trời cho, nhìn nghe một lần đều nhớ ngay lập tức, nên hắn học võ rất giỏi. Năm tuổi hắn bắt đầu luyện tập nội công, thành tích của hắn không ai có thể sánh bằng. Học nội công nhiều năm khiến cho cơ thể của hắn trở nên rắn chắc, khỏe mạnh. Hắn có thể chặt vỡ liền một phát hai ba cục gạch cũng không vấn đề gì.

Vô Danh cũng tham gia rất nhiều cuộc thi võ thuật trên toàn quốc, không có giải nào mà hắn không đạt huy chương vàng. Ngay cả giải thế giới hắn cũng đã vài lần tham gia và đều đứng nhất. Có thể nói trong cùng tuổi hắn không có đối thủ.

Mà đằng sau những vinh quang ấy, là một sự cố gắng không ngừng nghỉ, hắn phải luyện tập ngày đêm, trả giá rất nhiều, sự cố gắng của hắn ai có thể tưởng tượng nổi.

Mỗi ngày chạy hai mươi cây số, chống đẩy một nghìn cái, bật cóc một nghìn lần, đá chân một nghìn lần, đấm một nghìn lần.

Dụng cụ luyện tập của hắn không phải là bao cát, mà chính là những khúc gỗ rắn chắc. Hắn có một cái chum đựng toàn than nóng, mỗi ngày đều dùng tay đâm vào. Mỗi ngày đều luyện võ với sỏi đá.

Tâm tính kiên nhẫn khiến hắn vượt qua mọi giới hạn của bản thân. Thể lực của Vô Danh đã không phải người bình thường có thể so sánh được nữa rồi. Mấy tên trước mắt này chẳng đáng để hắn đặt vào trong mắt.

Hỗn chiến cứ thế diễn ra, Vô Danh thì vẫn cứ như sát thần đánh đấm không ngừng nghỉ, cả người hắn đầy máu. Mỗi kẻ tới đều bị hắn đánh bay ra, mười người....năm mươi người....một trăm người.....ba trăm người....năm trăm năm mươi...

- Bốp, bốp, binh, rắc rắc!!!

Tiếng va chạm cùng tiếng xương gãy cứ thế vang lên không ngừng. Rồi cuối cùng dừng lại.

Trên mặt đất bây giờ có hơn bảy trăm người nằm la liệt ở phía dưới.

Cả quảng trường rộng lớn, từng cái nằm la liệt trên sân, người bị đánh nằm dưới đất chồng trất lên nhau, ở giữa chính là sát thần Vô Danh. Sở dĩ con số kia dừng lại là bởi vì chẳng có một kẻ nào dám tiến lên nữa, bọn chúng cứ thế ngã xuống, nhưng kẻ trước mắt kia vẫn đứng sừng sững ở đó, không bao giờ gục ngã. Mặc dù hắn vết thương đầy mình nhưng lại chẳng có vẻ gì ảnh hưởng đến hắn. Từng người cứ thế lùi lại, không dám tiến lên, kẻ này đùn đẩy kẻ kia, nhưng chúng đã quá sợ hãi rồi, ai mà lại ngu đến nỗi tiến lên chịu đòn.

Vô Danh lúc này không thấy có kẻ nào tiến lên, mới từ từ bình tĩnh lại, hắn nhìn vào đống người nằm rạp trước mắt này cũng không khỏi giật mình, hắn cũng không ngờ mình lại trâu bò như thế. Mà lúc hắn tỉnh táo lại thì cơn đau từ trên người truyền đến, sau đó hắn cảm thấy mệt rã rời, nhưng vẫn cố đứng thẳng, hắn xông vào trong cơn loạn đấu khiến cho mọi thứ bên ngoài bị hắn bỏ qua, đánh không biết mệt mỏi, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh táo lại, cơ thể hoàn toàn kiệt sức, chỉ cần hắn ngã xuống thì hôm nay không chết cũng tàn phế.

Vô Danh hít thật sâu rồi nói:

- Ta có thể là một kẻ có linh căn không tốt, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ta là phế vật, khống có nghĩa là ta có thể mặc cho các người chửi bới đánh đập. Các người không xứng.

Chỉ một câu " các người không xứng " vang vọng ở trong đầu của tất cả mọi người, ai lấy cũng đều không còn một chút ý chí chiến đấu nào. Kể từ trận hỗn loạn ngày hôm này, cái tên mà bọn hắn cho là phế vật đã reo rắc một bóng ma sợ hãi trong lòng mỗi người. Bóng ma này chỉ có thể loại bỏ khi chiến thắng được kẻ đã reo rắc lên nó, nếu không thể loại bỏ bóng ma này, thì việc tu luyện về sau chắc chắn sẽ có giới hạn không thể tiến lên.

Vô Danh nói xong thì quay đầu đi, biến mất khỏi quảng trường.