Thiên Y Tiêu Dao

Chương 1: Cẩu nam nữ




"Lên rồi lên rồi, thăng Ngao lên rồi..."

"Khà khà, thăng nhóc này được đấy, vậy mà lại vớt được lên thật"

"Nhanh nhanh nhanh, lấy nước..."

Tại một công trường nào đó, một nhóm công nhân vây quanh một cái lỗ khoan hò hét phấn khích, vội vàng kéo một người dính đầy bùn lên, xả nước rửa một hồi rồi cởi mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

"Ngao, cậu không sao chứ?"

Người công nhân ở bên cạnh lo lăng hỏi, lúc này sắc mặt Trần Ngao tái nhợt, mũi đỏ bừng chảy máu, trông cực kỳ thê thảm.

"Không sao."

Hồi lâu mới tỉnh táo lại, Trần Ngao lau máu mũi, gượng cười xua tay, chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, nhưng suýt nữa lại ngã xuống, yếu ớt nói: "Tiền..."

"Tiền tiền tiền, chỉ biết có tiền. Thăng nhóc cậu đúng là chỉ cần tiền không cần mạng, sâu như vậy mà cậu còn dám xuống, cũng không biết sợ chết là gì."

Một công nhân cười vỗ vai Trần Ngao, anh cười cười kéo. lê thân thể mệt mỏi đi về phía phòng dự án.

"Cuối cùng cũng có tiền."

Lau đi máu mũi, Trần Ngao nở nụ cười từ đáy lòng, anh mất cha từ nhỏ, nhờ mẹ nuôi nấng đến bây giờ, để nuôi Trần Ngao ăn học, mẹ anh đã lén bán máu bao nhiêu lần, lại không biết ngất đi vì mất máu bao nhiêu lần.

Cách đây không lâu, mẹ anh đột nhiên bị tai nạn xe nguy kịch, bà cần gấp hai trăm nghìn tệ để phẫu thuật. Tất cả những thứ có giá trị trong nhà đều đã bán đi, nhưng vẫn còn thiếu năm mươi nghìn tệ.

Để có được năm mươi nghìn tệ, anh đã tìm tất cả người thân bạn bè, nhưng vừa nghe thấy là vay tiền, những người này đều xụ mặt, thậm chí còn chặn số điện thoại của anh.

Trong lúc tuyệt vọng, anh tình cờ gặp được một mũi khoan rơi vào lỗ khoan, lỗ khoan sâu hàng chục mét không ai dám xuống, nhưng Trần Ngao lại đi xuống không chút do dự. Bởi vì chủ thầu đã nói, ai đi xuống vớt được mũi khoan lên sẽ lập tức nhận được năm mươi nghìn tệ, không lên được nữa thì năm trăm nghìn tệ.

May có ông trời phù hộ, anh đã thành công. Sự mạo hiểm này là xứng đáng.

Vừa nghĩ đến có năm mươi nghìn tệ này, là có thể phẫu thuật cho mẹ mình, bước chân của anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng khi anh vừa đến phòng dự án, đang định đưa tay đẩy cửa văn phòng thì lại có giọng nói của một nam một nữ vọng ra từ bên trong.

"Anh Cường, đây là văn phòng đó, anh không sợ bị Trần Ngao bắt gặp sao?"

"Trần Ngao? Đồ vô dụng đó e là đã chết trong hố khoan rồi. Hố khoan sâu như vậy, nó không có khả năng sống sót đi ra nổi đâu!"



"Anh Cường, anh thật là xấu quá đi, chẳng những sai người đâm mẹ anh ta vào viện mà còn muốn giết chết Trần Ngao."

"Xi, ai bào bà già đó phát hiện chuyện của chúng ta, đáng đời bà ta. À đúng rồi, đợi nhận được tiền công của Trần Ngao, anh sẽ mua cho cưng một chiếc BMW..."

"Cảm ơn anh Cường, chỉ có anh mới tốt với người ta..."

Ngay sau đó, từ bên trong vang lên tiếng kêu mờ ám...

"Đôi cẩu nam nữ này!"

Ngoài cửa, Trần Ngao nghe được đoạn hội thoại này hai mắt đột nhiên đỏ hoe, một nam một nữ này không phải ai khác mà chính là chủ thầu Vương Cường và bạn gái anh Chu Cầm. Kể từ khi Chu Cầm đến công trường tìm anh gặp được Vương Cường, ánh mắt đê tiện của Vương Cường dán chặt lên người Chu Cầm, nhưng không ngờ bọn họ lại thông đồng với nhau nhanh như vậy.

Khi mẹ anh phát hiện ra chuyện của bọn họ, vậy mà Vương Cường lại tàn nhãn đâm bà suýt chết, dù có điều tra bao nhiêu lần cũng không tìm ra hung thủ, hóa ra đây là sự thật.

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Trần Ngao bùng lên, anh dùng sức đá vào cửa văn phòng.

Bang!

"Vương Cường, tên khốn kiếp này, ông giết mày!"

Trần Ngao giận dữ gầm lên xông về phía trước, hai người Vương Cường đang làm chuyện ấy, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, bọn họ không có cơ hội né tránh, bị Trần Ngao trực tiếp. đá qua.

"Thăng chó, cho mày đâm xe mẹ tao này, tao giết mày!"

Trần Ngao gầm lên, nghĩ đến cảnh mẹ mình nằm hấp hối trên giường bệnh, cơn tức giận không kìm được, lập tức đánh Vương Cường đến mức mũi bầm tím sưng tấy.

"Đệch, mày dám đánh tao?"

Vương Cường nổi giận, vừa mới gào lên đã nhận lấy những nắm đấm ác liệt hơn.

"Trần Ngao, anh điên rồi à?2"

Chu Cầm lúc này mới tỉnh táo lại, vừa quát vừa dùng móng tay sắc nhọn cào mấy đường lên người Trần Ngao.

Chát!

Trần Ngao vung tay tát Chu Cầm ngã xuống đất, trừng mắt nhìn người phụ nữ anh đã yêu mấy năm, thất vọng tột cùng nói: “Chu Cầm, cô là con khốn, không ngờ cô lại là thứ vô liêm sỉ như vậy, ngay cả thắng chó già này cũng ngủ được.”

Trong lòng Trần Ngao vô cùng tức giận, trước kia Chu Cầm chỉ nắm tay cũng sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ lại trần trụi làm việc đáng xấu hổ giữa ban ngày ban mặt với một người đàn ông năm mươi tuổi. Đúng là không biết xấu hổ.



"Tôi khốn nạn? Trần Ngao, anh muốn trách thì phải tự trách mình là đồ vô dụng. Vốn tưởng rằng điều kiện gia đình của anh chỉ không tốt thôi, ít nhất cũng học giỏi, sau này có thể tìm được một công việc tốt. Ai biết được kẻ rác rưởi như anh lại đắc tội đến người mình không nên đắc tội, bị đuổi

học:

"Nói thật với anh, lần trước tôi đến gặp anh chỉ là để chia tay với anh mà thôi. Ai biết được sẽ gặp được anh Cường, cũng nhờ anh Cường tôi mới biết được làm phụ nữ hạnh phúc như thế nào. Anh có thấy cái túi này không, túi Gucci mấy chục nghìn tệ một chiếc, anh có bê gạch một năm cũng không mua nổi!"

Chu Cầm chỉ vào mũi Trần Ngao chửi rủa, như thể tất cả những chuyện này đều đáng để khoe ra.

"Cô"

Nghe Chu Cầm nói những lời tam quan lệch lạc như vậy, Trần Ngao tức đến xanh mặt, anh không ngờ Chu Cầm trước kia chỉ cầm tay thôi cũng đỏ mặt, giờ chỉ vì một chút tiền mà trở nên hèn hạ như vậy.

"Được được được, xem như Trần Ngao tôi có mắt như mù mới yêu phải con khốn như cô." Trần Ngao tức giận nói, tâm chí nguội lạnh, vốn tưởng rằng có thể đi từ đồng phục đến váy cưới với Chu Cầm, nhưng không ngờ...

"Đệch mẹ mày, thứ rác rưởi dám đánh tao, tao giết mày!"

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng thét của Vương Cường, Trần Ngao vội vàng quay đầu lại, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ nhìn thấy một chiếc gạt tàn đang phóng nhanh tới trước mặt anh.

Rầm...

Lực mạnh đập phải, máu từ trán chảy xuống, Trần Ngao. đột nhiên cảm thấy th ¡ quay cuồng, trực tiếp ngã xuống đất, ý thức dần dần mơ hồ.

"Anh Cường, anh ta... sẽ không chết chứ?”

"Chết rồi thì tốt, lát nữa tìm một cây cột ném xuống. Một khi đổ bê tông rồi thì thần không biết quỷ không hay..."

Nhìn Trần Ngao ngã xuống đất, Chu Cầm hơi sợ hãi, nhưng Vương Cường lại không thèm để ý. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ông ta làm loại chuyện này, bê tông khô rồi sẽ không ai có thể tra ra được.

Thế nhưng, khi hai người đang thảo luận về cách xử lý "xác chết" của Trần Ngao, không ai để ý rắng khi máu chảy. trên mặt đất chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Trân Ngao, máu bắt đầu chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bị hấp thụ vào trong dây chuyền.

Sau một khắc, một chùm ánh sáng xẹt qua, tiến vào trong cơ thể Trần Ngao.

Keng...

Khi tiếng chuông vang lên, Trần Ngao đang sắp mất đi ý thức cảm thấy một luồng nhiệt tràn vào trong đầu, ngay sau đó, một lượng lớn thông tin như thủy triều tràn vào.

"Ba ngàn năm đã trôi qua, truyền nhân của ta cuối cùng đã xuất hiện. Từ hôm nay trở đi, con sẽ là Môn chủ đời thứ mười sáu của Tiêu Dao Môn ta. Hy vọng con sẽ tham ngộ được "Tiêu Dao Y Kinh" và "Vạn Tượng Đạo Pháp" này...”