Thiên Y Tiêu Dao

Chương 18: Cái gì kia?




"Ha ha, Trần Ngao à, anh ăn phải gan hum mật gấu sao, ngay cả Lưu Thiếu mà anh cũng dám đánh, chết chưa hết tội." Tôn Ly Ly cũng vội vàng phụ họa, hai người cười lạnh nhìn Trần Ngao, tưởng tượng ra cảnh anh phải quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ.

"Một gã công nhân mà cũng dám đắc tội với Lưu Thiếu, đúng không biết lượng sức mình." Bạn trai của Tôn Ly Ly cũng đứng bên phụ họa.

Vừa cúp máy, trên mặt Lưu Đào lóe lên vẻ tàn nhẫn, "Thằng nhãi này, mày cứ đợi đó!"

Mới vừa nói xong, có hai chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa, cửa xe mở ra, hơn mười người lao ra từ bên trong, bọn họ ăn mặc rất hầm hố, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt lành gì, gã cầm đầu là một kẻ đầu trọc, gương mặt khá dữ dăn.

Nhìn thấy bọn họ đến, Lưu Đào như hồi phục sức lực, anh †a cười gắn liên tục, "Thăng nhãi kia, gặp phải ông đây coi như mày xui xẻo, trước kia kẻ nào dám đắc tội với ông thì đều bị ông nhấn chìm ở dưới sông cả rồi."

"Lưu Thiếu!"

Một người đàn ông đầu trọc đi tới trước mặt Lưu Đào, cung kính gọi.

"Bưu Tử, cậu tới đúng lúc lắm, thăng nhãi này dám ra tay với anh, phế nó cho anh." Lưu Đào cười lạnh, chỉ tay về phía Trần Ngao.

"Cái gì kia?"

Nghe vậy, gọi là Bưu Tử chết người con trai sắc mặt cũng trở nên âm trầm, "Dám đối với Lưu Thiếu động thủ, ăn hùng tâm báo tử đảm, lên cho ta, phế bỏ tiểu tử này."

Dứt lời, có hai tên côn đồ cầm gậy áp sát tới Trần Ngao, nở nụ cười gắn.

"Thằng nhãi, ngay cả Lưu Thiếu mà cũng dám động tới, mày muốn chết à!"



Hai người kia hét lên một tiếng, lao thẳng tới chỗ Trần Ngao, cái gậy trong tay tàn nhẫn đập lên đầu Trần Ngao.

Bọn con đồ này ra tay rất tàn nhãn, nếu là người bình thường, chỉ e sợ gặp phải bọn chúng thì khó mà chịu được, tiếc là bọn họ lại gặp phải Trần Ngao, Thiên Nhãn mở ra, động tác của những người này chậm y hệt ốc sên...

Âm ầm ~

Hai tiếng rên í ới, khí thế mới hung hăng hùng hổ giờ đều bị hất tung, chật vật ngã xuống đất, phải kêu rên liên tục.

"Sao có thể có chuyện đó được chứ?!"

Đôi đồng tử của Bưu Tử như co lại, trong lòng hắn ta bỗng nặng nề, "Mọi người cùng nhau tiến lên đi, thằng nhóc này có tập luyện rồi, cẩn thận một chút."

Có kinh nghiệm đầu tiên, mấy người Bưu Tử càng trở nên cẩn thận, dẫn theo hơn mười người cùng lao về phía Trần Ngao.

"Haiz.. "

Nhìn đám người kia ập tới, Trần Ngao khẽ thở dài một hơi, anh cũng không muốn rắc rối như thế này, nhưng xem ra mọi chuyện khó mà ổn thỏa được, đám người này bám chặt không khác gì keo da chó, muốn bỏ cũng không đi.

Đã vậy thì đừng trách là anh không khách sáo!

Bốp!

Một gã lưu manh đánh trực diện tới, côn bổng trong tay gã đánh mạnh xuống, Trần Ngao thoáng nghiêng người, tránh thoát được đòn tấn công này, động tác lưu loát và vô cùng gọn ghẽ.



Tuy trong mắt người thường, tốc độ của những tên côn đồ này đã rất nhanh, thế nhưng dưới Thiên Nhãn của anh, tốc độ đó không khác gì rùa bò.

Rầm ~

Lại một quyền nữa vung ra, Trần Ngao đánh thẳng lên mặt của một tên côn đồ, răng rụng mất mấy cái, gã lưu manh này bay ngược ra ngoài giống như diều đứt dây, ngã lên người một tên lưu manh khác đang trên đà chạy tới.

"Thằng rác rưởi, đi chết đi!"

Lại có hai gã lưu manh cùng xông tới, trong tay cầm côn sắt, dáng vẻ hung thần ác sát và ánh mắt dữ tợn.

"ồn ào!"

Trần Ngao khế hừ một tiếng, sắc mặt anh không hề thay đổi, anh đấm một quyền đánh bay hai gã côn đồ kia.

Một trận chiến hoàn toàn áp đảo, cho dù là vè tốc độ hay sức mạnh, anh cũng không cùng cấp độ với bọn côn đồ kia.

Rầm rầm ầm ầm...

Tốc độ của anh quá nhanh, mỗi khi vung quyền xuống, sẽ có một bóng người bay ngược ra ngoài, chỉ trong nửa phút, hơn mười gã lưu manh đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, từng người liên tục kêu rên trông vô cùng thê thảm.

"Chuyện này... sao có thể chứ?!"

Lưu Đào trợn tròn mắt, một mình đánh nhiều người như vậy, tên này là quái vật thật sao!