Thiên Y Tiêu Dao

Chương 48: Anh là có ý gì?




Theo tiếng thét chói tai truyền đến, có không ít người lập tức bị vây lại, ánh mắt Trần Đông lấp lóe, cũng đi tới xem náo nhiệt.

“Bố, bố làm sao thế bố...” Ở giữa đám đông ồn ào, có một cô gái trẻ đội mũ cao bồi đang lo lắng hét lên, cô gái trẻ nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trông tràn đầy khí chất trẻ trung, chiếc áo sơ mi trắng trên người hầu như không che được dáng người kiêu hãnh của cô, hàng cúc áo đều bị kéo dãn ra hai bên, lộ ra da thịt trắng nõn.

Bên dưới thì mặc một chiếc quần jean bó sát người, vốn dáng người đã thon thả kết hợp với quần jean càng triển lộ rõ vóc dáng tỉnh tế, bởi vì ngồi xổm nên eo thon bại lộ trong không khí, càng tăng thêm mấy phần dụ hoặc.

Ở trước mặt nàng, một người đàn ông trung niên năm ở đó, sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, bờ môi khẽ nhếch, dáng vẻ như muốn mở miệng nói gì nhưng không có sức.

“Cái này là bị làm sao vậy”

“Đây, chắc là do bị cảm nắng, vừa rồi ông ta vẫn còn rất khỏe, nhưng đột nhiên lại ngã lăn xuống.”

Chung quanh không ít người quay quanh cô gái chỉ trỏ bàn tán.

“Xe cấp cứu, đúng rồi, gọi xe cấp cứu.”

Đột nhiên, cô gái nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, “Bố, bố nhất định phải cố gắng lên, con gọi xe cấp cứu đến.

“Không còn kịp rồi."

Nhưng ngay khi cô gái bấm điện thoại chuẩn bị gọi đi thì có một thân hình bước ra, trực tiếp ngồi xổm xuống, bên cạnh người đàn ông trung niên té xỉu kiểm tra một lượt.

“Anh là có ý gì?”

Nghe vậy, sắc mặt cô gái đổi sắc, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Trần Đông.

“Chỗ này cách bệnh viện gần nhất cũng phải mất mười lăm phút đường xe, coi như hiện tại có gọi được xe, đợi được xe cứu thương đến cũng phải mất mười lăm phút, mà tình trạng sức khỏe hiện tại của bô cô không thể đợi thêm mười lăm phút nữa” Trần Đông trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm trọng.



Vốn anh định dứt khoát rời khỏi, nhưng nhìn đến biến cố xảy ra ở đây, lập tức lựa chọn đứng ra, chỉ là không nghĩ đến tình trạng của người bệnh nghiêm trọng hơn so với tưởng tưởng của anh.

“Cái gì?” Lời này của anh vừa dứt, sắc mặt cô gái trẻ lập tức biến sắc, trên gương mặt xinh đẹp đều tràn đầy bối rối, “Anh là bác sĩ à, xin anh nhất định phải cứu bô tôi, chỉ cần có thể cứu được ông ấy, Lăng Phỉ tôi nhất định sẽ tạ ơn hậu hĩnh”

“Cô cứ yên tâm, có tôi ở đây, ông ấy không có việc gì đâu..."

Trân Đông trầm giọng nói, tấm lòng bác sĩ nhân từ, bởi vì anh đã được truyền thừa của tiền bối Dương Thanh, đương nhiên anh cũng được truyền thụ tôn chỉ của ông ấy, hành y cứu người. Anh làm sao có khả năng thấy chết mà không cứu cho được.

“Cô gái, cô đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta hoàn toàn không phải là bác sĩ gì cả, chỉ là một công nhân nhập cư, cậu †a chỉ giỏi nói phét gây chuyện giật gân, hù dọa người khác thôi.”

Đúng vào lúc này, một giọng nói bác bỏ lời của Trần Đông. Ngay sau đó, đám người lập tức tách ra, một người vừa lùn vừa mập bước ra, trên đầu còn quấn băng gạc, mặt mũi sưng húp lên, giống như vừa bị một chiếc xe chở rác cán qua, xung quanh hốc mắt nổi lên màu xanh tím dữ dăn, hiển nhiên là bị người khác đánh.

“Là anh.”

Mặc dù mặt mũi bị đánh bầm dập, nhưng Trần Đông chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương, người này không phải là chủ nhiệm Triệu Đại Hải vừa bị bệnh viện sa thải sao?

Khi thấy rõ dáng vẻ bị đánh bầm dập sưng thành cái đầu lợn của Triệu Đại Hải, thiếu chút nữa Trần Đông nhịn không được cười phun ra tiếng. Hiển nhiên lần trước tên cặn bã này bị đánh không nhẹ, khó trách kêu giống như lợn bị giết, nhưng mà cũng đáng, ai bảo ông ta đã chẩn đoán bệnh sai, mà còn ngoan cố biện minh cho sự kiêu ngạo của mình, suýt chút nữa đã hại chết Dương thiếu gia.

Bà Dương không giết chết ông ta đã coi như là rũ lòng thương rồi.

Nhìn nụ cười chế giễu trên khóe miệng Trần Đông, vẻ mặt Triệu Đại Hải hoàn toàn ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận, vừa nhớ đến chuyện lần trước mình bị mấy người kia đánh, ông ta hận đến trong lòng ngứa ngáy, muốn nghiền nát xương cốt của Trần Đông ra thành tro bụi.

“Thưa ông, ông nói vậy là có ý gì?”

Nghe được lời của Triệu Đại Hải, Lăng Phỉ đột nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi.

“Cô gái, chắc cô không biết, tên nhóc đang ở trước mặt cô hoàn toàn không phải là bác sĩ gì cả, cậu ta chỉ là một tên công nhân nhập cư. Nếu cô lựa chọn tin tưởng cậu ta, tình trạng của bô cô sẽ càng thêm nguy hiểm hơn. Nếu không tin cô có thể hỏi xem cậu ta có giấy phép hành nghề hay không” Triệu Đại Hải nói, vẫn không quên hướng ánh mắt oán độc nhìn về phía Trần Đông.