Thiên Y Tiêu Dao

Chương 7: Quỳ xuống cầu xin tôi đi!




Gì cơ?

Hà Trường Viễn vừa dứt lời, mọi người đang có mặt trong phòng bệnh đồng loạt biến sắc, trong đầu nhớ lại lời mà ban nãy Trần Ngao vừa nói.

Lễ nào tên ranh đó nói đúng ư?

Không thể nào, chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ral

“Viện trưởng Hà, có phải ngài nhầm lẫn gì không? Tình trạng này rõ ràng là bị dị ứng penicilin mà” Triệu Đại Hải không tin, anh ta cho răng Hà Trường Viễn đã phán đoán nhầm lẫn ở bước nào đó rồi.

“Cậu đang chất vấn tôi đấy à?”

Hà Trường Viễn trừng mắt nhìn Triệu Đại Hải một cái. Triệu Đại Hải lập tức sợ rụt cả cổ, vội vàng phủ nhận: “Tôi không dám, không dám”

“Đúng là triệu chứng của người bệnh rất tương tự với triệu chứng dị ứng penicilin nhưng môi và cổ của người bệnh đều đã bị tím tái lại rồi.”

“Nếu như điều trị ca bệnh này như đối với bệnh nhân bị dị ứng penicilin thì sẽ khiến độc tố lan rộng hơn, gây nguy hiểm cho tính mạng của bệnh nhân!”

“Huống hồ, loại thuốc mẫu mà sáng nay đưa tới vẫn còn chưa được kiểm nghiệm lâm sàng, sao cậu dám đem nó ra tiêm cho cậu Dương?”

Hà Trường Viễn nói đầy đanh thép. Triệu Đại Hải tái mét mặt.

“Đồ lang băm, tất cả là tại cậu, chính cậu đã hại con trai tôi ra nông nỗi này.”

Bà Dương hiểu ra lập tức nổi điên lên, nhào tới đánh Triệu Đại Hải, bộ móng tay sắc nhọn của bà ấy cào mấy vết đỏ lựng trên mặt Triệu Đại Hải.

Chẳng những anh ta nhận nhầm trúng độc thành dị ứng penicilin mà còn tiêm thuốc chưa qua kiểm nghiệm lâm sàng cho con trai của bà ấy, biến con trai của bà ấy thành chuột bạch.

Thế này thì có khác gì mưu sát!

“Bà Dương, xin, xin bà hãy bình tĩnh một chút.” Triệu Đại Hải hoảng sợ, mặt đau rát tới độ suýt chảy cả nước mắt.

“Bình tĩnh ư? Đồ lang băm nhà cậu, nếu như con tôi có mệnh hệ nào, tôi sẽ chôn chung cậu với con trai tôi!” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp giận dữ quát lên, làm Triệu Đại Hải sợ run lẩy bẩy.

Người phụ nữ này chính là vợ của hội trưởng thương hội Phi Long, có quyền lực hết sức đáng gờm. Nếu như cậu Dương gặp chuyện thì bà ấy hoàn toàn có thể bắt Triệu Đại Hải đi theo con trai mình!

“Viện trưởng Hà, xin ông hãy cứu lấy con trai tôi."

Đánh Triệu Đại Hải xong, người phụ nữ trung niên xinh đẹp vội vàng cầu xin Hà Trường Viễn. Lúc này, chàng trai trẻ nằm trên giường bệnh đã bị bầm đen toàn thân, trông cực kỳ đáng Sợ.



“Ôi chao.”

Bị bà Dương cầu xin, Hà Trường Viễn thở dài bất đắc dĩ: “Bà Dương, không phải tôi không chịu giúp nhưng nếu như không tiêm epinephrine hydrochloride cho cậu Dương thì tôi còn có năm mươi phần trăm cơ hội có thể kiểm soát được độc tố. Còn như tình hình bây giờ... Xin bà thứ lỗi cho sự bất lực của tôi!”

Nghe vậy, bà Dương lập tức như thể bị hút cạn hết sinh lực, bà ấy ngồi thụp xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm một mình: “Con ơi, con của mẹ ơi..."

Trong lòng bà ấy vô cùng đau đớn, vô cùng hối hận. Nếu như bà ấy không tin lời tên lang băm Triệu Đại Hải này thì đã chẳng đẩy con trai bà ấy vào cảnh hiểm nghèo rồi.

Bà ấy rất đỗi căm hận!

Thấy bà Dương khóc nức nở, Hà Trường Viễn thở dài, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.

“Viện trưởng Hà, có lẽ có một người có thể cứu được cậu Dương.”

Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Nam Giai Hi đánh tan bầu không khí yên tĩnh, khiến tất cả mọi người sững sờ, người nào người nấy đều đổ dồn lại nhìn Nam Giai Hi. Nam Giai Hi căn môi, kể lại chuyện ban nấy.

Vốn cô cũng không tin Trần Ngao lại biết y thuật, cô chỉ cho rằng Trần Ngao muốn giúp mình nên ban nãy mới dũng cảm đứng ra nói như vậy. Thế nhưng, những lời mà viện trưởng Hà vừa nói thực sự quá giống với những gì mà ban nãy Trần Ngao đã nói. Ngay từ đầu, Trần Ngao đã khẳng định rằng cậu Dương không bị dị ứng penicilin mà là bị trúng độc.

Điều này khiến Nam Giai Hi không khỏi đặt ra câu hỏi, liệu có khi nào Trần Ngao thực sự biết chữa bệnh cứu người chứ không phải chỉ là diễn thôi hay không?

Cho nên, Nam Giai Hi mới thử phát biểu ý kiến của mình xem sao.

“Thì ra là thế!”

Không ngờ viện trưởng Hà nghe xong, mắt lại sáng lên ngay lập tức. Nhìn thấy mấy cây ngân châm bị Triệu Đại Hải vứt vào góc, viện trưởng Hà sực hiểu ra tất cả. Vừa rồi, lúc bắt mạch cho cậu Dương, viện trưởng Hà đã phát hiện ra độc tố trong cơ thể của cậu Dương dường như từng bị một thứ sức mạnh nào đó kiểm soát, trì hoãn thời gian phát độc, nếu không cậu Dương đã chết lâu rồi.

Không ngờ sự thực lại đúng là như vậy! “Không thể, không thể nào.” Triệu Đại Hải không tin, hét lên: “Thằng đó chỉ là một tên lao động nhập cư, không đời nào lại có chuyện cậu ta có hiểu biết về y thuật được.”

“Chủ nhiệm Triệu nói đúng, gã thanh niên đó chỉ nói khoác mà thôi, chắc chắn không đời nào có chuyện anh ta biết chữa bệnh được, chẳng qua ăn may chó ngáp phải ruồi nên mới đoán đúng, thực ra anh ta chỉ là một gã vô tích sự mà thôi.” Điều dưỡng viên Bối Bối cũng vội vàng phụ họa theo Triệu Đại Hải, tỏ rõ thái độ không tin.

“Mấy người câm miệng hết lại cho tôi!”

Nghe thấy những lời lẽ khinh miệt của hai người này, sắc mặt của Hà Trường Viễn trở nên khó coi. Viện trưởng Hà quát bọn họ một câu khiến người bọn họ run lên bần bật.

“Vô tích sự ư? Vô tích sự mà còn nhìn ra được là cậu Dương bị trúng độc ư? Vô tích sự mà còn biết châm cứu kiểm soát độc tố trong cơ thể cho cậu Dương ư2”

“Nếu như thế mà là vô tích sự thì hai người là gì?”

Bị Hà Trường Viễn chất vấn như vậy, sắc mặt Triệu Đại Hải và Bối Bối hết tái mét rồi lại xám ngoét, cực kỳ khó coi.



“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mau đi mời người ta quay lại đây đi. Hiện tại, ngoài cậu ấy ra, không còn ai biết cách cứu được cậu Dương nữa. Nếu như cậu Dương xảy ra chuyện thì mấy người cứ chờ mà ăn cơm tù đi!” Hà Trường Viễn lạnh lùng quát khiến hai người kia run rẩy lẩy bẩy chạy ngay ra ngoài đi tìm.

“Anh ta ở kial”

Sau khi đi tìm một vòng, y tá Bối Bối bỗng kích động chỉ †ay vào cuối hành lang rồi chạy vội lại đó.

“Ô?”

Thấy hai người bọn họ chạy ra ngoài này, Trần Ngao lập tức nhíu mày, sắc mặt không vui.

“Mấy người tìm tôi có việc gì à?”

“Này cậu kia, cậu Dương bị phát độc rồi, không phải vừa rồi cậu nói là chỉ có mình cậu mới cứu được cậu Dương hay sao, sao còn không mau lên đi.” Nhìn thấy Trần Ngao, Triệu Đại Hải ra lệnh.

Nghe vậy, Trần Ngao hiểu ngay ra vấn đề, ánh mắt ngập tràn ý mỉa mai, hóa ra là bọn họ chạy ra đây xin anh đi cứu người cơ đấy...

“Ha ha, tôi chỉ là một người lao động nhập cư thôi, đâu biết gì về y thuật đâu, chủ nhiệm Triệu tự giải quyết đi vậy.” Trần Ngao lạnh lùng nói. Rõ ràng là anh không hề có ý định ra tay.

“Cậu... Cậu đừng có mà thấy tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu là cậu lại được nước làm tới như thế” Triệu Đại Hải giần giật mí mắt, tức điên người. Đối phương chỉ là một thăng lao động nhập cư thôi mà tự cho là bản thân biết y thuật thật chắc? Nếu không phải viện trưởng Hà ra lệnh như thế thì còn lâu Triệu Đại Hải mới thèm ra đây cầu xin loại người này.

“Đúng vậy, chủ nhiệm Triệu là ai chứ? Ông ấy đích thân tới đây mời anh là đã nể mặt anh lắm rồi đấy.” Điều dưỡng viên Bối Bối đứng bên cạnh nói hùa theo, thái độ đây cáu kỉnh.

“Ha ha, đây chính là thái độ cầu xin người khác của hai người đấy à? Nếu vậy thì tôi không dám giúp hai người đâu!” Trần Ngao cười khẩy, xua tay: “Mới hai người về cho.”

“Cậu!”

Nghe vậy, Triệu Đại Hải tức xanh mét cả mặt, siết chặt nắm đấm lại. Chỉ là một thằng lao động nhập cư thôi mà dám lên mặt với anh ta, Trần Ngao lấy đâu ra tư cách ấy chứ?

Hơn nữa, chẳng qua Trần Ngao là hạng chó ngáp phải ruồi, mèo mù vớ được cá rán nên mới đoán trúng mà thôi, thế mà cứ làm như mình là thần y thật vậy?

Hừ!

“Này nhóc, vậy rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới chịu đi cứu người?”

Triệu Đại Hải nén giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi Trần Ngao. Nếu như không phải viện trưởng Hà ra lệnh cho anh ta thì anh ta đã bỏ đi từ lâu rồi.

Thấy Triệu Đại Hải không chịu khuất phục, Trần Ngao cười khẩy, nhếch khóe môi, hờ hững mở miệng: “Muốn tôi đi à? Được, vậy quỳ xuống cầu xin tôi đi!”

Nghe vậy, Triệu Đại Hải lập tức sa sầm mặt lại.