Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 12




“Tiếu Oánh Ức cao quý trang nhã, Lâm Giai Di quyến rũ động lòng người, và Hoa Nhàn San duyên dáng yêu kiều."

Đối diện với lời dị nghị của mọi người, vẻ mặt của Diệp Thanh vẫn thản nhiên như thường, suốt một năm qua anh đã nghe rất nhiều lời châm chọc rồi, nghe riết cũng thành quen.

Diệp Thanh không để ý đến những người này, anh nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn người qua kẻ lại.

Quan sát muôn vàn cảnh tượng khác nhau của thế gian, đây cũng là một bài học quan trọng trong việc tu hành.

Nhưng đột nhiên anh lại bị một người làm gián đoạn tầm quan sát.

Diệp Thanh chậm rãi quay đầu lại, híp mắt nhìn người thanh niên đột ngột xuất hiện trước mắt này.

"Mày chính là tên ở rể mà Tiếu Oánh Ức nhặt được kia đúng không?" Tên thanh niên trẻ tuổi vênh. váo hống hách hỏi.

Diệp Thanh khẽ gật đầu một cái.

“Bộp..”

Một tấm séc được võ mạnh xuống bàn của Diệp Thanh, anh liếc mắt nhìn một cái, số tiền ghỉ trên đó vậy mà lại là một triệu tệ.

"Có ý gì?" Diệp Thanh híp mắt hỏi.

"Ồ.. Không phải mày bị câm sao? Sao lại nói được thế?" Tên thanh niên trẻ tuổi ngẩn người, có điều Diệp Thanh có câm điếc hay không thì cậu ta cũng không có hứng thú: "Có thể nói chuyện được thì tốt hơn!"

"Cậu muốn làm gì?”


"Cho mày một triệu này, giúp tao một một chuyện."

"Chuyện gì?"

“Bộp..”

Tên thanh niên trẻ tuổi đặt một gói đồ hình như là thuốc mê lên bàn, đẩy đến trước mặt của Diệp Thanh nói:" Trộn gói thuốc này vào trong nước cho vợ của mày uống."

Trong mắt Diệp Thanh hiện lên một tia sáng hung ác, anh lạnh lùng hỏi: "Sau đó thì sao?”

"Đưa vợ của mày lên giường của tao." Vẻ mặt gã thanh niên đầy thô bỉ đáp.

"Ha ha... Diệp Thanh tức quá hóa cười, tên này thật sự coi anh là kẻ ngu rồi sao?

"Mày cười cái gì?"

“Bốp..."

Diệp Thanh không lên tiếng trả lời mà là tát một cái vào mặt tên khốn nạn này, nó thế mà lại dám dở trò bẩn thiu với vợ của anh, đúng là không biết sống chết.

"A..."

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, gã thanh niên bị đánh bay thắng ra bên ngoài.


"Con bà nó, thãng ở rể ngu đàn kia lại dám đánh cậu Bạch?"

"Cậu Bạch là ai?

Cậu ta là cậu cả Bạch Hải Sơn của Tập đoàn Hải Thiên."

"Tập đoàn Hải Thiên á? Đây chính là tập đoàn với tài sản ròng trị giá trăm tỉ đấy trời!

"Đúng thế, đừng nói là tên ngu ở rể này, cho dù là vợ của cậu ta đến thì e là vẫn phải kính nế cậu Bạch đấy. Vậy mà cậu ta lại dám liều lĩnh mà đánh cậu Bạch, haha... Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà."

"Nhưng mà vừa rồi cậu Bạch nói gì với tên ngu ở rể này thế nhỉ? Vậy mà lại khiến cho người ta nổi giận như vậy."

"Xa quá, có ai nghe thấy không?"

"Mặc kệ là vì lý do gì, đánh cậu Bạch rồi thì cũng không căn chờ một năm sau cậu Nghiêm đến tìm cậu ta để tính sổ nữa rồi, bây giờ cậu ta phải chết rồi”

"Con mẹ nó mày biết ông đây là ai không? Lại dám ra tay đánh tao?" Bạch Hải Phong ngã lăn ra đất, vẻ mặt tức giận rít gào với Diệp Thanh.

"Tao đéo cần biết mày là ai, mày dám dở trò bẩn. thịu với vợ tao ấ? Hừ... Ông đây đánh mày đến mức tàn phế thì thôi!"

Vừa dứt lời, Diệp Thanh đã đá một cước lên người Bạch Hải Phong, cậu ta lập tức bay tít ra ngoài, ngã lên một chiếc bàn cách đó vài vài mét.

Một tiếng "Räc” vang lên, chiếc bàn lập tức vỡ vụn.

Lại vừa trùng hợp, một cây gỗ gãy bén nhọn đâm thắng vào háng của Bạch Hải Phong.

"Bốp...”

Tiếng vỡ vang dội quanh quẩn trong đại sảnh của quán trà, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Bạch

Hải Phong cứ vậy mà bị phế sao?

Vỡ trứng, hẳn là sau này sẽ không gây hại được gì cho phụ nữ nữa đúng không?