Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 3




Tại một căn biệt thự kiểu cách nhà vườn xa hoa, phía trước sân là rất nhiều các loại xe xịn, Diệp Thanh đi theo Tiếu Oánh Ức vào trong sân vườn.

Bên trong sân rực rỡ gấm hoa, được trang trí bằng đủ các loại bóng bay sặc sỡ.

Cổng vòm hình trái tim, hoa hồng ngát hương, tất cả đều thể hiện rõ ràng rằng ở đây sắp có một buổi hôn lễ long trọng.

Nam nữ nhóm tốp năm tốp ba đi tản bộ trong sân vườn, ai cũng bưng ly rượu đỏ, trò chuyện nhẹ nhàng, dường như đang chờ đợi nam nữ chính của bữa tiệc linh đình này xuất hiện.

Thấy Tiếu Oánh Ức đi vào, ánh mắt mọi người đều bị cô thu hút.

Quả nhiên bản thân người phụ nữ này tự có ánh hào quang, cho dù là đi tới đâu cũng đều tỏa sáng lấp lánh.

"Cô ấy chính là Tiếu Oánh Ức sắp đính hôn với cậu Nghiêm đó."

"Xinh đẹp quá đi! Dáng người cũng rất đẹp."

"Đương nhiên... Với địa vị và thân phận của cậu Nghiêm thì chỉ có những người phụ nữ xinh đẹp như vậy mới xứng với anh ấy thôi."

"Ôi trời... Chẳng phải hôm nay là lễ đính hôn của cô ấy và cậu Nghiêm sao? Sao cô ấy lại mặc bộ quần áo thể thao tới đây vậy, như này cũng tùy tiện quá rồi?"

"Người đàn ông bên cạnh cô ấy kia là ai vậy?"

"Chưa gặp bao giờ, chắc là vệ sĩ đó?"

"Vệ sĩ? Mấy người từng thấy vệ sĩ mặc đồ đôi với chủ bao giờ chưa?"


"Nhưng mà tôi nghe nói, hình như cô Tiếu Oánh Ức này cũng không ưa cậu Nghiêm lắm, lúc nào cũng phản đối cái lễ đính hôn mà người nhà sắp xếp cho mình."

"Tôi nhổ vào ấy, cậu Nghiêm là ai kia chứ? Là cậu cả ở Trúc Thành chúng ta đó, thế mà còn có người phụ nữ không muốn gả cho anh ấy sao, sao có thể vậy được chứ?"

"Ha ha... Chuyện này thì có gì mà không thể chứ, chẳng phải vị trước mặt đây không muốn gả cho cô ấy sao?"

"Tôi thấy có vẻ Tiếu Oánh Ức điên hẳn rồi."

"Tôi nghĩ cô ấy không điên đâu, mà là đã có bạn trai rồi cho nên mới không muốn gả cho cậu Nghiêm đó!"

"Khoan... Là cái người đàn ông bên cạnh cô ấy kia sao?"

"Có lẽ là vậy đó!"

"Mặc dù trông người đàn ông này không tệ, vóc người cũng không tồi, nhưng mà từ trước đến nay tôi chưa từng gặp bao giờ, chắc là cũng chẳng có gia thế gì đâu nhỉ? Hừ hừ... Một thằng nhóc không có gia thế mà cũng muốn cướp người phụ nữ của cậu Nghiêm, tôi thấy có vẻ anh ta chán sống rồi đó?"

"Anh ta có chán sống hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc hẳn lễ đính hôn hôm nay sẽ có trò hay để xem rồi."

Tiếu Oánh Ức đi vòng qua đám người với vẻ mặt lạnh lùng, dường như cuộc nghị luận của những người này cũng không hề ảnh hưởng gì tới cô.

Cô đi thẳng vào căn biệt thự chính trong sân.

Một người phụ nữ trung niên cười khanh khách tiến tới đón tiếp, lôi kéo tay Tiếu Oánh Ức nói: "Tiểu Ức, cuối cùng con cũng tới rồi, làm mẹ lo lắng suốt cả buổi, còn tưởng là con không tới đó."


"Mẹ, con đã đồng ý với mẹ sẽ xuất hiện ở đây thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Tiếu Oánh Ức nói, vẻ mặt không thay đổi.

Người phụ nữ đang ở độ tuổi năm mươi này chính là mẹ của Tiếu Oánh Ức, Đàm Thục Bình.

Nhìn thấy dáng vẻ Tiếu Oánh Ức nói năng lạnh lùng như vậy, Diệp Thanh ở bên cạnh cực kỳ im lặng.

Cái người phụ nữ này đối xử lạnh lùng với người khác thì thôi, lại còn đối xử với mẹ ruột mình cũng bằng vẻ mặt lạnh lùng đó, đúng là chẳng có ai như cô.

"Đến là được rồi, đến là được rồi, Tiểu Ức, mau đi thay lễ phục đi, một lát nữa là lễ đính hôn bắt đầu rồi." Đàm Thục Bình kéo Tiếu Oánh Ức đi về phía căn phòng của biệt thự.

Nhưng mà Tiếu Oánh Ức không hề nhúc nhích, mà gạt tay mẹ già mình ra, thản nhiên nói: "Không cần."

"Con đính hôn thì sao có thể mặc quần áo thể thao được? Phải thay lễ phục mới được chứ!"

"Mẹ, con nói là con sẽ đến chứ không nói hôm nay con muốn đính hôn với Nghiêm Thiếu Khoan."

Đàm Thục Bình nhíu mày lại, sắc mặt cũng sa sầm đi, bà quát: "Cái con nhóc con đang nói nhảm gì thế hả?"

"Con không có nói nhảm."

"Tiếu Oánh Ức, mẹ không quan tâm vì sao con lại không ưa cậu Nghiêm như thế, mẹ nói cho con biết, hôm nay dù con có muốn hay không muốn thì cũng phải đính hôn." Đàm Thục Bình nổi giận đùng đùng quát lên.


"Mẹ, mẹ đừng ép con!"

"Mẹ ép con gì chứ? Cậu Nghiêm là ai chứ hả? Là cậu cả của Trúc Thành đó, nhà họ Nghiêm có gia sản hàng chục tỷ, con gả cho cậu ấy thì sẽ được tận hưởng hạnh phúc đến cuối đời!"

"Gia sản hàng chục tỷ? Như vậy thì sao?" Tiếu Oánh Ức nhếch miệng.

"Mẹ chỉ đang muốn tốt cho con thôi!"

"Tốt cho con? Để con gả cho Nghiêm Thiếu Khoan, có lẽ cũng là vì mẹ ngắm trúng quyền và tiền nhà anh ta đúng chứ?" Tiếu Oánh Ức nói với vẻ mặt mỉa mai.

"Con lại nói chuyện như thế với mẹ sao?"

"Mẹ, con cho mẹ biết, con tuyệt đối sẽ không kết hôn với Nghiêm Thiếu Khoan, huống chi..." Lúc Tiếu Oánh Ức nói được một nửa, cô quay đầu lại nhìn Diệp Thanh đang đứng bên cạnh một cái thật sâu.

Đàm Thục Bình căng thẳng trong lòng, bà truy hỏi: "Huống chi cái gì?"

"Con đã kết hôn rồi!" Tiếu Oánh Ức nói từ tốn.

"Kết hôn? Sao có thể như vậy được? Con kết hôn, người làm mẹ như mẹ sao lại không biết gì chứ?"

"Mẹ, một năm nay con dạy học ở thôn Linh Sơn, trong khoảng thời gian đó con đã quen người đàn ông của cuộc đời mình." Tiếu Oánh Ức nâng cánh tay Diệp Thanh lên, nhìn Diệp Thanh thật sâu rồi nói: "Mẹ, đây là chồng con, Diệp Thanh."

Trong mắt của mọi người, ánh mắt Tiếu Oánh Ức nhìn Diệp Thanh muốn nồng nàn nhường nào thì có bấy nhiêu nồng nàn.

Chỉ có Diệp Thanh hiểu rõ quan hệ thực thế của hai người, đúng là người phụ nữ này cũng diễn kịch không tồi, không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc.

Tất nhiên, không ai hiểu con gái hơn mẹ, lúc tất cả mọi người đều đang xúc động vì mối tình cảm sâu nặng của Tiếu Oánh Ức thì Đàm Thục Bình lại nhếch miệng, khinh thường nói: "Chồng gì chứ? Mẹ thấy cái thằng nhóc này là do con thuê tạm tới đây là bia đỡ đạn thì có?"


"Bác gái nói không sai, Tiểu Ức tìm một người đàn ông tới đây là vì cố ý chọc giận tôi thôi."

Một người đàn ông trẻ cỡ hơn hai mươi tuổi mặc một bộ đồ lễ phục tinh xảo phong thái nhẹ nhàng bước tới.

Người đàn ông này chính là Nghiêm Thiếu Khoan, là nhân vật nam chính của bữa tiệc ngày hôm nay, anh ta nhìn Tiếu Oánh Ức, tình cảm nồng nàn, từ tốn nói: "Tiểu Ức, chuyện lần đó chỉ là hiểu lầm thôi mà, tôi không phải loại người như thế."

"Hiểu lầm sao?" Vẻ mặt Tiếu Oánh Ức không hề gợn sóng, cô thản nhiên nói: "Cho dù là hiểu lầm thì sao?"

"Tiểu Ức, chỉ cần em gả cho tôi, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ chỉ có một người phụ nữ là em, tôi xin thề sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."

"Sau này?" Tiếu Oánh Ức lắc đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta không có đã từng, cũng sẽ không có bây giờ, lại càng không có sau này, Nghiêm Thiếu Khoan, cho dù chuyện lần đó có thật hay không thì hôm nay tôi cũng có thể nói rõ ràng cho anh nghe, rằng từ trước đến nay tôi chưa từng thích anh, trước kia không thích, sau này lại càng không thích."

"Tiểu Ức, chẳng lẽ em thật sự muốn tôi lấy trái tim mình ra cho em xem hay sao?"

"Tim anh sao? Tôi không có hứng thú." Tiếu Oánh Ức lắc đầu đáp.

"Được! Tiểu Ức, cho dù em không thích tôi, không muốn đính hôn với tôi, thì em cũng có thể nói với tôi rằng chúng ta sẽ huỷ bỏ lễ đính hôn, em cũng không cần phải thuê đại một người đàn ông đến để chọc giận tôi chứ?"

"Thuê?" Tiếu Oánh Ức cười.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh thấy cô cười từ sau khi quen biết cô, mặc dù đây là nụ cười mỉa mai, nhưng cũng đẹp vô cùng, tựa như một đóa sen tuyết nở rộ vậy!

"Chẳng lẽ không phải sao?" Nghiêm Thiếu Khoan quệt miệng hỏi.

Nói thật thì dường như Nghiêm Thiếu Khoan hiểu Tiếu Oánh Ức rất rõ, từ đầu đến cuối anh ta không thèm liếc nhìn Diệp Thanh mấy cái, anh ta thật sự cho rằng cái thằng nhóc này chỉ là do Tiếu Oánh Ức thuê tới để chọc giận mình.

Anh ta lấy đâu ra cái tự tin đó chứ?"