Hôn lễ của Tần Thời Luật và Đường Dục được tổ chức vào ngày 6 tháng 3, ngày này năm trước cũng là ngày mà cả hai đi lãnh chứng.
Trên đảo có rất nhiều khách khứa, trên cổ tay mỗi vị khách đều đeo một bông hoa màu đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ rực rỡ, bất kể là hoa hồng hay bóng bay, tất cả đều giống như đúc với hôn lễ trong kí ức của Đường Dục.
Đội phù rể hôm nay vô cùng hùng hậu, đặc biệt là bên phía Đường Dục, riêng một mình cậu đã có tới bảy tám người, trong đó còn bao gồm Lý Hi Nhã, so sánh với phía Tần Thời Luật, bên hắn thoạt nhìn có chút vắng vẻ, chỉ có Vương Hành và Liêu Đông.
Tần Thời Kiệt cùng Bạch Lâm tới tham dự hôn lễ, nếu không phải trước lúc tới Bạch Lâm cứ luôn miệng nhắc nhở anh ta trừ lời chúc phúc thì không được nói gì thêm, thì chắc Tần Thời Kiệt đã phun hết toàn bộ oán giận của mình lên mặt Tần Thời Luật!
Anh ta bị Tần Thời Luật lừa đến công ty suốt ba tháng, Tần Thời Luật ngay cả mặt cũng không thấy đâu, Tần Thời Kiệt cảm thấy bản thân xui xẻo chết đi được.
Hôm nay anh ta đến là để bắt Tần Thời Luật, dù có nói gì sau khi kết thúc hôn lễ, anh ta cũng phải bắt người về, cái ghế chủ tịch này ai muốn ngồi thì ngồi, dù sao anh ta cũng sẽ không bước vào cánh cửa văn phòng đó lần nữa đâu!
Bạch Lâm nói chúc mừng Tần Thời Luật xong liền đi tìm Đường Dục.
Hôm nay Kỷ Bạch không làm phù rể cho Đường Dục, hắn và Khương Nghiêu lấy thân phận người nhà của chú rể tham dự.
Kỷ Bạch dẫn người đi tới phòng nghỉ, bước vào mới phát hiện người vốn dĩ nên ở trong phòng nghỉ lại không thấy đâu.
Chuyên viên trang điểm nói sau khi chú rể trang điểm xong thì nói muốn thay quần áo, bảo tất cả mọi người ra ngoài, lúc sau các cô không còn nhìn thấy người nữa.
Kỷ Bạch không muốn làm lớn chuyện, chỉ lén nói cho Tần Thời Luật biết, nghe nói không thấy Đường Dục, Tần Thời Luật dẫn theo một đám phù rể đi vào phòng nghỉ, lễ phục của Đường Dục đặt ở trên sô pha, là một bộ vest màu trắng, không có dấu vết đã từng mặc qua.
Tần Thời Luật nhìn xung quanh: “Lâm Triết đâu?”
Khương Nghiêu lúc này mới phát hiện, người biến mất cùng Đường Dục còn có Lâm Triết.
Nghĩ đến lần trước hai người này cũng im hơi lặng tiếng làm ra sự việc kia, Khương Nghiêu hơi sợ hãi, “Hai người họ lại làm gì nữa vậy?”
Bọn họ lần lượt gọi điện thoại cho Đường Dục và Lâm Triết…… Hay lắm, cả hai đều không liên lạc được.
Lý Hi Nhã vội la lên: “Làm sao bây giờ, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bây giờ lại thiếu một chú rể, có cần tôi nói với MC để kéo dài thời gian hay không?”
Tần Thời Luật không biết nghĩ đến cái gì, hắn lắc đầu: “Không cần.”
Lý Hi Nhã: “Nhưng……”
Tần Thời Luật: “Không cần kéo dài thời gian, em ấy sẽ quay lại, nếu em ấy không quay lại, tôi sẽ đi thảm đỏ một mình, như vậy cũng công bằng.”
Lý Hi Nhã nghi ngờ hai người bọn họ đang cãi nhau, làm gì có chuyện kết hôn mà chỉ có một người đi trên thảm đỏ, chẳng lẽ Đường Dục đào hôn?
Khách khứa bên ngoài vẫn cần được tiếp đón, Khương Nghiêu dẫn người ra ngoài đón khách, Tần Thời Luật nhìn bộ vest trắng trên sô pha, Bạch Lâm đi tới hỏi: “Sao lại là màu trắng?”
Tần Thời Luật nhìn anh một cái, phòng nghỉ chỉ còn lại hắn và Bạch Lâm, Tần Thời Kiệt cũng không biết đã rời đi khi nào: “Cậu nói cái gì?”
Bạch Lâm chỉ chỉ vào bộ vest hắn đang cầm: “Tôi hỏi là tại sao lại là lễ phục màu trắng, tôi còn tưởng sẽ là màu đỏ.”
Tần Thời Luật hơi híp mắt.
Đây là lần thứ hai hắn gặp Bạch Lâm, bọn họ cũng không quá quen thuộc.
Tần Thời Luật nhìn Bạch Lâm: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Bạch Lâm hỏi lại: “Vậy vừa rồi anh nói công bằng là có ý gì?”
Tần Thời Luật không nói chuyện.
Hắn nói như vậy là vì Đường Dục đã từng đi thảm đỏ một mình, bây giờ hắn cũng đi một mình, vậy mới công bằng, nhưng ngay cả Khương Nghiêu nghe được lời này cũng không mấy để tâm, vậy mà Bạch Lâm lại tới hỏi hắn lý do.
Bạch Lâm cũng không dò hỏi tới cùng, anh cười cười nói: “Cậu ấy sẽ quay lại, cậu ấy muốn cùng anh hoàn thành buổi hôn lễ này hơn bất cứ ai, cậu ấy sẽ không để anh một mình đối mặt với tình huống như vậy, bởi vì điều đó thật sự rất tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn……
Tần Thời Luật nhìn Bạch Lâm: “Cậu……”. Bạ𝗇 có biế𝙩 𝙩𝗋a𝗇g 𝙩𝗋𝐮yệ𝗇 # 𝙩𝗋ù m𝙩𝗋𝐮yệ𝗇﹒𝑽N #
Bạch Lâm cắt ngang lời hắn, đi ra ngoài: “Tôi rất chờ mong hôn lễ của hai người, tôi đi ra ngoài trước, lát nữa gặp.”
“Từ từ.” Tần Thời Luật gọi Bạch Lâm lại, “Cậu và Đường Dục, có phải trước kia từng quen biết rồi không?”
Tần Thời Luật không nói ‘trước kia’ là khi nào, Bạch Lâm quay đầu lại nhìn hắn: “Ừm, quen biết, nhưng mong là anh đừng nói cho cậu ấy biết là tôi vẫn còn nhớ cậu ấy, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, rồi sau hôm nay, hai người sẽ đón nhận một cuộc sống mới.”
*****
Nước bắn tung toé trên mặt biển, trên ca nô, Đường Dục mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao tới khuỷu tay, mái tóc được vuốt keo bị gió thổi bay vài sợi, trên mặt cậu vẫn giữ lớp trang điểm nhẹ, cậu sốt ruột hét lên bên tai Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm, lái nhanh lên, em sợ không kịp.”
Lâm Triết yên lặng tăng tốc, “Em ngồi chắc vào, đừng để rớt xuống biển.”
Đường Dục ôm chặt túi nilon trong lòng, miệng lẩm bẩm suốt đường đi.
Đường Dục nói muốn tổ chức hôn lễ giống hệt đời trước để bù đắp tiếc nuối, ban đầu cậu đã nhờ Lâm Triết hỗ trợ bố trí, bởi vì chỉ có Lâm Triết mới biết cảnh tượng hôn lễ đó ra sao.
Nhưng Tần Thời Luật lại không chịu, hắn nói hắn cũng biết hôn lễ đó trông như thế nào, Đường Dục bán tín bán nghi giao việc bố trí hôn lễ cho hắn.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu lên đảo, thật bất ngờ, mọi thứ ở đây vậy mà lại thật sự trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ, nếu không phải tại hiện trường có khách mời đông đúc, thì cậu đã cho rằng bản thân lại một lần nữa trải nghiệm giấc mơ kinh hoàng đó.
Đường Dục không nghĩ ra: “Anh Tiểu Lâm, anh có nghĩ Tần Thời Luật cũng trọng sinh hay không?”
Lâm Triết: “Hẳn là không phải.”
Đường Dục: “Vậy tại sao anh ấy lại có thể bố trí hôn lễ giống y như đúc như vậy được?”
Lâm Triết cũng không biết, nhưng lúc trước Tần Thời Luật nói đã nằm mơ cùng một giấc mơ với Đường Dục, Lâm Triết nghĩ, có lẽ Tần Thời Luật chỉ còn sót lại một chút ký ức.
Lâm Triết nói: “Không phải hôn lễ lần đó cũng là do Tần Thời Luật bố trí sao, cùng một người, cùng một địa điểm, làm ra chuyện giống nhau cũng không có gì kì lạ.”
Đường Dục lại cảm thấy rất kì lạ, nếu không thì làm sao có thể bố trí giống y như đúc như vậy được? A, không đúng, cũng không phải hoàn toàn giống y như đúc, lễ phục mà Tần Thời Luật chuẩn bị cho cậu không giống như lần trước.
Rõ ràng cậu đã nói qua, cậu thích màu đỏ.
*****
Buổi lễ sắp bắt đầu, Đường Dục vẫn chưa có tin tức gì, Tần Thời Luật nhìn thời gian, sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị bước vào.
Vương Hành cảm thấy cứ như chuyện đùa: “Cậu định đi vào một mình thật sao? Nếu Đường Dục không tới thì cậu coi như bị bỏ đấy, nhiều người như vậy, cậu không cần mặt mũi à?”
Tần Thời Luật đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, đó chính là Đường Dục vẫn sẽ không xuất hiện cho tới khi buổi hôn lễ hôm nay kết thúc.
Mặt mũi có là gì, so với những gì mà Đường Dục đã trải qua thì chuyện này còn chẳng đáng một đồng.
“Xin mời hai chú rể bước vào.”
Tiếng nhạc vang lên, các vị khách sôi nổi quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy một mình Tần Thời Luật.
Tần Thời An “Ủa” một tiếng: “Anh Tiểu Dục đâu?”
Vừa rồi Lâm Nghi chỉ lo ở bên ngoài tiếp đón khách khứa, vẫn chưa biết chuyện không tìm thấy Đường Dục, Đàm Nam Sơn nói: “Đường Dục không biết đã chạy đi đâu, tìm mãi mà vẫn không thấy.”
Nghe vậy, Lâm Nghi ngẩn ra: “Cái gì mà không biết đã chạy đi đâu?”
Tần Thời An duỗi đầu hỏi: “Anh Tiểu Dục đào hôn sao?”
Tần Thời Kiệt vỗ đầu Tần Thời An: “Em chưa bị đánh nên chưa biết sợ đúng không? Có tin là nếu anh cả nghe được lời này sẽ lập tức ném em xuống biển cho cá ăn hay không.”
Chỉ có một chú rể xuất hiện, điều này khác hẳn với những gì đã nói trước đó, MC cũng không biết có nên tiếp tục hay không.
Tiếng nhạc vẫn vang lên không ngừng, Tần Thời Luật bước đi trên thảm đỏ theo điệu nhạc, đi được một nửa thì nghe thấy phía xa truyền đến một tiếng hét ngăn cản: “Chờ một chút!”
Tần Thời An lập tức đứng lên để nhìn người đang chạy tới, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Cái đệch, anh Tiểu Dục lấy đâu ra bộ đồ xấu như vậy?”
Đường Dục mặc một bộ vest đỏ không vừa người, thở hổn hển chạy tới, kiểu tóc vốn đã được chải chuốc bây giờ lại hơi chật vật rũ xuống hai lọn, bộ vest mặc trên người thì rộng thùng thình, bởi vì cất ở trong túi nilon nên có chút nhăn, ống quần dài phủ lên giày, nhìn thế nào cũng không thể so được với bộ lễ phục trắng mà Tần Thời Luật chuẩn bị cho cậu.
Tần Thời Luật nhìn bóng dáng màu đỏ kia chạy đến bên mình, ánh mắt lập tức được sắc đỏ kia chiếu sáng.
Hắn nhớ lúc trước hắn đã nói Đường Dục mặc màu đỏ rất đẹp, khi đó phản ứng của Đường Dục rất lớn, sau đó hắn nghe Lâm Triết kể về buổi hôn lễ mà hắn không có mặt, Tần Thời Luật lúc đấy mới biết, để Đường Dục nguyện ý tổ chức buổi hôn lễ này, cậu đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm.
Hắn không muốn hôn lễ của bọn họ trở thành bóng ma trong lòng Đường Dục, càng không muốn để khung cảnh tuyệt vọng trong mơ kia cứ tồn tại mãi trong đầu cậu, Đường Dục nói muốn tổ chức một hôn lễ giống hệt như giấc mơ đó, Tần Thời Luật làm được, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đổi lễ phục sang màu trắng.
Hiện tại nhìn người đang mặc một thân đỏ rực xuất hiện trước mắt mình, cổ họng Tần Thời Luật hơi nghẹn lại: “Em……”
Đường Dục đứng ở trước mặt hắn, chỉnh lại bộ vest đỏ rộng thùng thình của mình: “Thời gian quá gấp, em không tìm được bộ vest màu đỏ nào vừa vặn.”
Tần Thời Luật nhìn bộ vest không vừa người của cậu, thậm chí còn không nhìn ra đây là một bộ quần áo: “Rất đẹp.”
Đường Dục cũng không rảnh quan tâm có đẹp hay không, buổi lễ vẫn đang diễn ra, cậu nắm tay Tần Thời Luật, quay đầu lại nhìn thoáng qua thảm đỏ đã đi được một nửa: “Nửa đoạn đường đầu chúng ta mỗi người đi một ngả, nhưng nửa đoạn đường còn lại, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Tần Thời Luật nắm chặt tay cậu, gật đầu: “Được, về sau dù là bất cứ con đường nào, chúng ta đều sẽ đi cùng nhau.”