“Không sao.” Biểu tình Tôn Thần Thần như không còn gì luyến tuyếc, giọng nói nghẹn ngào nói: “Bọn họ rất nhanh sẽ được như ý nguyện.”
Khâu Hàn nhìn mặt Tôn Thần Thần, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, mới hạ quyết tâm, đối Tôn Thần Thần nói: “Tôi giúp anh.”
“Không cần.” Tôn Thần Thần cự tuyệt: “Trong khoảng thời gian này tôi đã tự hỏi rất nhiều, cũng đã nghĩ thông suốt rồi, đời người không phải là như vậy sao? Mặc kệ có làm gì thì chẳng phải đến cuối cùng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi nói đúng không?”
Khâu Hàn nắm lấy tay hắn nói: “Chuyện đâu còn có đó, hai chị em bọn họ đối xử ác độc với anh như vậy, anh thật sự cam tâm chấp nhận số phận sao?”
“Không chấp nhận số phận thì tôi có thể làm sao bây giờ?” Tôn Thần Thần quay đầu nhìn về phía Khâu Hàn nói: “Cậu cảm thấy tôi có thể đấu với bọn họ sao?”
“Tôi sẽ giúp anh bằng mọi cách nhưng đầu tiên anh phải tỉnh táo lại cái đã, chúng ta mới có thể cùng nhau nghĩ cách làm như thế nào để đấu với bọn họ.”
Tôn Thần Thần rũ mắt xuống, trầm mặc không nói gì.
“Tập đoàn Diệp thị và các công ty khác cùng nhau đầu tư hạng mục đảo Tinh Tú đã hoàn thành toàn bộ, nửa tháng sau, tập đoàn Diệp thị cùng các công ty sẽ mở tiệc trên đảo, chiêu đãi những người cấp cao thường lui tới ở công ty, ngoài ra còn kiếm mối làm ăn hợp tác hoặc kết giao bạn bè, sẽ có rất nhiều người, tôi sẽ mang anh theo cùng, cũng không khó lắm đâu, đây sẽ là một cơ hội tốt đấy.”
“Cậu thật sự muốn giúp tôi?” Tôn Thần Thần nhìn Khâu Hàn hỏi.
“Tôi chỉ có thể tận lực giúp anh tạo cơ hội, hơn nữa không thể làm quá lộ liễu, chuyện khác chỉ có thể dựa chính anh, nếu bị phát hiện, có khả năng tôi sẽ phủi sạch quan hệ, bởi vì tôi cũng rất khó xử và tôi cũng còn việc chưa hoàn thành, hy vọng anh có thể hiểu cho tôi.” Khâu Hàn ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn nói: “Trong khoảng thời gian này, trước tiên anh cứ suy nghĩ một chút, suy nghĩ xong thì trả lời tôi.”
Khâu Hàn đứng dậy nói: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi sẽ cho người làm, tôi về trước vì còn công việc chưa hoàn thành, anh dưỡng thương đi.”
Tôn Thần Thần thấy Khâu Hàn đi ra khỏi phòng, liền ngồi dậy, ánh mắt lộ ra biểu cảm vui vẻ khi thực hiện được kế hoạch, nghĩ thầm quả nhiên khổ nhục kế vẫn có hiệu quả, kế tiếp, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội mới được.
Nửa tháng sau, những khách được tập đoàn Diệp thị hoặc công ty khác mời và những người không được mời nhưng vẫn nghĩ cách tham gia yến hội đang lục tục đi đến, bước lên tàu xuất phát đi đến đảo Tinh Tú.
Xe Diệp Huyên Thành đến, bảo tiêu xuống xe mở cửa xe ra, sau khi Diệp Huyên Thành từ trên xe xuống, Khâu Hàn cũng xuống theo, đám người Trần Khải Dương cũng bước xuống theo từ những chiếc xe phía sau, đoàn người bước lên tàu.
Buổi sáng xuất phát, buổi chiều mới tới đảo, nơi Diệp Huyên Thành ở chính là một căn phòng lớn xa hoa, chỉ cái phòng khách thôi cũng đủ mở rộng tầm mắt.
Diệp Huyên Thành ngồi trên sô pha, một bên nhìn máy tính, một bên nghe Trần Khải Dương báo cáo công việc.
Khâu Hàn trước tiên vào trong phòng, sau đó thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, lặng lẽ đi ra ngoài, chuẩn bị trộm gặp Tôn Thần Thần.
Khâu Hàn một mình đi trên hành lang, lúc vừa qua khỏi chỗ ngoặt, xém xíu nữa là đụng phải một người, người này vừa thấy cậu, lập tức liền ngăn cậu lại.
“Không nghĩ tới đi?” Phương Hướng Dương hung tợn nhìn Khâu Hàn nói: “Chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt rồi.”
Khâu Hàn cười nói: “Này có gì mà không nghĩ tới được, tôi vẫn luôn chờ ông tới tìm tôi đâu.”
“Em biết một tháng kia tôi phải trải qua như thế nào không?!” Phương Hướng Dương nghiến răng nghiến lợi nói, hắn thậm chí đều không muốn nhớ lại ký ức đau đớn của một tháng kia lần nào nữa.
“Không biết.” Khâu Hàn bình tĩnh lắc đầu nói: “Cũng không có hứng thú.”
Phương Hướng Dương thấy bộ dáng Khâu Hàn không chút nào để ý, trong lòng càng thêm tức giận, lửa giận xông thẳng lên tới đại não, giơ tay phải lên muốn đánh Khâu Hàn
Khâu Hàn không chỉ không né, còn nâng mặt lên, cứ như vậy chờ hắn đánh xuống, mà nhìn Khâu Hàn như vậy, tay của Phương Hướng Dương đang giơ lên lại đột nhiên dừng lại.
“Đánh đi!” Khâu Hàn hung hăng nói: “Đánh càng mạnh càng tốt, tốt nhất là đánh tôi đến nỗi nhập viện, bằng không thì ông đéo phải là đàn ông nữa!”
“Em cho rằng tôi không dám đánh em sao?!” Phương Hướng Dương đè nặng thanh âm nói.
“Vậy ông động thủ đi!” Khâu Hàn nhìn hắn nói: “Ông chỉ nói thì có ích lợi gì, có giỏi thì đánh!”
Phương Hướng Dương nâng tay, hắn nhìn ra Khâu Hàn thật sự hy vọng hắn đánh cậu, nhớ lại Diệp Huyên Thành chỉ dùng một chân đã đạp hắn ngã lăn trên mặt đất, giờ phút này nếu hắn dám động thủ với Khâu Hàn, Diệp Huyên Thành khẳng định sẽ thật sự phế đi hai tay của hắn, đây cũng là mục đích chính Khâu Hàn muốn hắn động thủ. Đây là ở trên tàu, một khi hắn động thủ, rất nhanh sẽ có người tới, Diệp Huyên Thành cũng ở trên tàu, rất có thể hắn sẽ bị trực tiếp ném xuống biển.
“Ông rốt cuộc đánh hay là không đánh, muốn động thủ thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.” Khâu Hàn đẩy hắn một chút nói.
Phương Hướng Dương chỉ có thể dùng sức cắn răng nhịn xuống, sau đó chậm rãi thả tay.
Khâu Hàn cười lạnh một chút nói: “Ông cho rằng việc lần trước cứ như vậy mà kết thúc sao? Chưa xong đâu, tôi nói cho ông biết, con người của tôi rất mang thù, tôi không quan tâm ông là cậu Ba của ai hay là em trai của ai, ông dám đến gây sự với tôi, tôi muốn khiến cho ông hối hận cả đời!”
Phương Hướng Dương nhìn ánh mắt ngoan độc của Khâu Hàn, trong lòng không thể hiểu được mà sợ hãi, khí thế cũng bị Khâu Hàn đè xuống hoàn toàn.
“Tránh ra!” Khâu Hàn dùng sức đẩy bả vai Phương Hướng Dương, một bên đi về phía trước, một bên trào phúng nói: “Già mà không nên nết.”
Phương Hướng Dương đứng tại chỗ, quay đầu nhìn bóng dáng Khâu Hàn, lòng bàn chân cảm giác lạnh lẽo. Khi lần đầu hắn gặp Khâu Hàn, hắn cho rằng cậu ta là một con mèo con, không nghĩ tới cậu ta cư nhiên là một mỹ nhân độc ác, Phương Hướng Dương bắt đầu hối hận vì đã trêu chọc Khâu Hàn.
Khâu Hàn cùng Tôn Thần Thần gặp mặt, cậu nói: “Trước khi tới, tôi đã tra qua một chút, ba anh cùng Lý Tuệ Tuệ, Lý Hiên Hiên, hiện tại hẳn là đều ở trên tàu. Tính tình Lý Tuệ Tuệ thì anh cũng biết, trước khi tới đảo Tinh Tú, tốt nhất anh nên tận lực ở trong phòng, đừng để bọn họ phát hiện ra anh.”