Chương 56
Khâu Hàn xoay người vào phòng, dù sao cũng ngủ đủ rồi, cậu quyết định đi ra ngoài.
“Khâu Hàn…….” Diệp Bác Lỗi muốn gọi Khâu Hàn lại nhưng Khâu Hàn căn bản là không thèm để ý đến hắn.
Tuy rằng Diệp Bác Lỗi không nhìn thấy Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành hôn môi, chỉ nhìn thấy Khâu Hàn ngồi ở trên đùi Diệp Huyên Thành nhưng hắn vẫn cảm nhận được không khí ái muội lúc đó của hai người.
Diệp Bác Lỗi cảm thấy, tuy rằng Khâu Hàn năm mười mấy tuổi đã quen biết Diệp Huyên Thành, sau khi cùng hắn kết hôn thì Diệp Huyên Thành cũng coi như là trưởng bối của cậu, Khâu Hàn cũng không còn nhỏ, cứ như vậy mà ngồi ở trên đùi một người đàn ông khác, mặc kệ nói như thế nào đều không thích hợp, hắn cảm thấy hắn cần phải đi nhắc nhở Khâu Hàn một chút.
Vốn dĩ Khâu Hàn muốn đi xem Triệu hàm kéo đàn violon, nhưng còn chưa tới nơi, lại thấy Ngô Ngạn đang vẽ tranh ở rào chắn bên cạnh, nói cách khác, muốn xem Triệu Hàm kéo đàn violon, thì phải đi qua nơi này, bắt gặp Ngô Ngạn đang vẽ tranh ở nơi này trước.
Khâu Hàn mỉm cười đi qua, nhìn Ngô ngạn nói: “Thật là đẹp.”
“Khâu trợ lý.” Ngô Ngạn quay đầu nhìn Khâu Hàn nói: “Cậu không đi theo Diệp tổng hả?”
Đây là quanh co lòng vòng hỏi Diệp Huyên Thành đang làm gì đây mà, Khâu Hàn trả lời nói: “Diệp tổng y…….”
“Khâu trợ lý.”
Khâu Hàn còn chưa nói xong, lại có người kêu cậu, quay đầu lại nhìn, là Triệu Hàm cầm theo đàn violon đi tới.
“Khâu trợ lý, sao cậu lại ở chỗ này?” Triệu Hàm đến gần, nhìn Khâu Hàn hỏi.
Cái này cũng giống như là đang dò hỏi Diệp Huyên Thành ở đâu.
“Tôi ra …….” Lời Khâu Hàn nói lại một lần nữa bị cắt ngang, điện thoại cậu vang lên, click mở ra nhìn một chút, là Trần Khải Dương gửi tin nhắn cho cậu, nói là có chuyện tìm cậu.
“Xin lỗi hai người, bí thư Trần có việc tìm tôi, tôi phải đi làm việc đây.” Khâu Hàn nói xong liền bước nhanh rời đi.
Nhìn Khâu Hàn rời đi, Triệu Hàm nhìn Ngô Ngạn châm chọc nói: “Anh chọn chỗ cũng đẹp đó nha.”
“Như nhau thôi.” Ngô Ngạn một bên bắt đầu thu thập đồ vật, một bên nói: “Nếu anh không kéo, tôi đây cũng trở về.”
“Hừ!” Triệu Hàm hừ lạnh một tiếng sau đó rời đi.
Trên đường Khâu Hàn trở về, đi qua hành lang, đột nhiên cậu dừng chân lại, xoay người nhíu mày nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Tôi muốn cùng cậu tâm sự một chút.” Diệp Bác Lỗi nhìn Khâu Hàn nói.
“Không rảnh.” Khâu Hàn không kiên nhẫn, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Khâu Hàn.” Diệp Bác Lỗi cũng bước chân nhanh hơn, ngăn Khâu Hàn lại.
“Tránh ra!” Khâu Hàn lạnh giọng nói.
“Tôi biết cậu ở bên cạnh chú, là vì muốn trả thù tôi, trả thù nhà chúng tôi.” Diệp Bác Lỗi nghiêm túc nhìn Khâu Hàn nói: “Nhưng cậu phải biết rằng, chú chỉ xem cậu là thế thân mà thôi, nếu cậu mà tiếp tục chấp mê bất ngộ, cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có mình cậu mà thôi.”
Khâu Hàn lạnh nhạt nhìn hắn, khi nghe hắn nói xong, cười lạnh: “Thế thân thì sao, tôi vui, anh quản được sao?”
“Khâu Hàn, còn tiếp tục như vậy cậu khẳng định sẽ hối hận!” Diệp Bác Lỗi thấy Khâu Hàn không chịu thông, càng nói càng nóng vội: “Rốt cuộc cậu muốn tôi nói như thế nào cậu mới chịu tin tưởng, chú Tư kia của tôi, y không phải là người tốt lành gì, y chỉ xem cậu như người thay thế mà thôi, chờ y chán ghét, không chỉ vứt bỏ cậu, khẳng định còn sẽ làm cậu đau khổ, tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi, cậu phải tin tưởng tôi!”
“Y không phải là người tốt, vậy thì anh là người tốt sao?” Khâu Hàn châm chọc nói: “Anh mà có tư cách cùng tôi nói chuyện này sao? Thu hồi cái thiện ý dối trá kia của anh đi, anh càng như vậy chỉ càng làm tôi cảm thấy ghê tởm, tôi nói cho anh biết lần này là lần cuối cùng, chuyện của tôi, anh không có tư cách xen vào, tránh ra!”
“Khâu Hàn…….” Diệp Bác Lỗi còn muốn nói tiếp nhưng lại bị người khác đánh gãy.
“Bác Lỗi.”
Nghe được âm thanh Diệp Bác Lỗi ngẩng đầu nhìn lại, Khâu Hàn cũng xoay người nhìn, người gọi tên Diệp Bác Lỗi là Diệp lão gia tử, Diệp lão gia tử đang ngồi trên xe lăn nhìn bọn họ, người đẩy xe lăn là Diệp Phùng Minh, còn có Diệp Huyên Thành, Diệp Hoành Tin, Diệp Lệ Băng theo ở phía sau, gia đình nhà họ Diệp cơ hồ đều ở chỗ này, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Bác Lỗi cùng Khâu Hàn.
Diệp Bác Lỗi ngăn Khâu Hàn lại, một hai phải giảng đạo lý, muốn cho cậu “Thanh tỉnh” lại, vừa lúc đám người Diệp lão gia tử đi qua nơi này, bắt gặp hai người đang nói chuyện, bất quá bọn họ cũng không có nghe được hai người đang nói cái gì.
“Bác Lỗi, cháu ở chỗ này làm gì?” Diệp lão gia tử hỏi.
“Gia gia.” Diệp Bác Lỗi trả lời nói: “Cháu…… cháu đang cùng Khâu Hàn nói mấy câu.”
“Diệp gia gia.” Khâu Hàn kêu lên.
“Đều đã ly hôn, còn có nhiều lời chưa nói xong như vậy?” Diệp Lệ Băng cười nói: “Một khi đã như vậy, các con hà tất muốn ly hôn làm gì?”
“Em bớt tranh cãi.” Diệp Phùng Minh bất mãn nói: “Em là cô nó, cần thiết đối với cháu mình âm dương quái khí(*) như vậy sao?”
(*)Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
“Em chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì mà dữ vậy?” Diệp Lệ Băng bĩu môi nói.
“Tốt lắm!” Diệp lão gia tử giáo huấn nói: “Tuổi bao lớn rồi mà còn cãi nhau ở trước mặt mấy đứa nhỏ, không sợ mất mặt sao?”
“Các người ở chỗ này chậm rãi nói chuyện đi, tốt nhất là để mọi người đều nghe thấy, em về phòng nghỉ ngơi.” Diệp Huyên Thành nói xong liền tiếp tục đi về phía trước.
Khâu Hàn đối với Diệp lão gia tử hơi khom lưng, sau đó xoay người đuổi kịp Diệp Huyên Thành.
Sau khi trở lại phòng, Diệp Huyên Thành nói: “Chú có chút khát nước, rót ly rượu vang đỏ tới cho chú.”
Khâu Hàn nói: “Uống rượu giờ này sao?”
Diệp Huyên Thành dựa vào bàn dài nhìn Khâu Hàn.
Khâu Hàn nhìn thẳng y trong chốc lát, xoay người đi rót nửa ly rượu vang đỏ, sau đó đi đến trước mặt y đưa cho y.
Diệp Huyên Thành tiếp nhận ly rượu vang đỏ, ở trên tay quơ quơ, uống một ngụm rượu vang đỏ, rồi đem ly rượu để trên bàn, nhìn Khâu Hàn hỏi: “Diệp Bác Lỗi tìm cháu nói gì?".
Chương 57
“Hắn một hai cứ chặn cháu lại, sau đó luôn miệng khuyên cháu phải rời xa chú.” Khâu Hàn nói: “Còn nói cái gì mà chú không phải người tốt đâu, cháu mà cứ ở bên chú thì có ngày sẽ hối hận. Hắn cứ nói tùm lum tùm la, làm cháu đau cả đầu nhưng tổng kết lại ý hắn nói chính là bảo cháu đừng ở bên cạnh chú nữa.”
Diệp Huyên Thành cười cười rồi nói: “Cháu cảm thấy chú Tư của cháu là người tốt sao?”
Khâu Hàn ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Cháu biết rõ chú không phải là người tốt, còn nguyện ý ở bên cạnh chú, cháu không sợ thật sự sẽ giống như lời hắn nói rằng chú sẽ làm tổn thương đến cháu sao?” Diệp Huyên Thành nhìn cậu hỏi.
“Cháu…… ở bên cạnh chú là bởi vì có điều mong muốn, bên ngoài có nhiều người xấu như vậy, chú so với bọn họ còn xấu hơn, vậy thì cháu càng an toàn.” Khâu Hàn nghiêm túc trả lời.
“Điều cháu mong muốn…… là cái gì?” Diệp Huyên Thành giơ tay vuốt ve mặt Khâu Hàn, mặt Khâu Hàn rất mềm mại, phấn nộn sờ lên vô cùng đã, làm y cứ muốn sờ mãi.
Khâu Hàn nói: “Điều cháu muốn chính là có được sự che chở của chú.”
“Còn gì nữa?” Diệp Huyên Thành tiếp tục hỏi.
“Còn nữa…… cháu muốn kết hôn cùng với chú.”
“Vì sao lại muốn cùng chú kết hôn?” Diệp Huyên Thành nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt nói: “Cháu thích chú sao?”
“……” Khâu Hàn há miệng thở dốc nhưng không nói được lời nào, bởi vì cậu không biết mình nên trả lời như thế nào, tuy rằng cậu biết rõ, lúc này nên trả lời là thích, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Huyên Thành, cậu lại không nói được lời nào.
Trán Diệp Huyên Thành áp lên trán Khâu Hàn nói: “Không cần vội, đáp án cho vấn đề này, cháu có thể chậm rãi suy nghĩ.”
Khâu Hàn nhìn môi Diệp Huyên Thành đang dần dần tới gần, cho rằng y sẽ giống giống như trước hôn lên môi mình nhưng y còn chưa đụng tới bờ môi của cậu, đã thả cậu ra.
“Trước khi tới đảo Tinh Tú, chú còn ít công việc muốn xử lý, nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, không được để người khác tới quấy rầy chú.” Diệp Huyên Thành nói xong thì tiến vào thư phòng.
Khâu Hàn nhìn Diệp Huyên Thành đi vào trong thư phòng, đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc, đột nhiên nhớ tới Trần Khải Dương có chuyện tìm cậu, liền xoay người ra bên ngoài, thuật lại lời Diệp Huyên Thành nói cho bảo tiêu đứng ở bên ngoài.
Diệp Bác Lỗi đi theo Diệp Phùng Minh đưa Diệp lão gia tử về phòng.
Diệp lão gia tử nhìn Diệp Bác Lỗi nói: “Hối hận khi ly hôn với Khâu Hàn?”
Diệp Bác Lỗi cúi đầu không nói gì.
“Nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi không có tiền đồ của cháu kìa!” Diệp lão gia tử dạy dỗ hắn: “Lúc trước cháu thích Hứa Vân Kỳ, ầm ĩ không muốn kết hôn cùng Khâu Hàn, sau này Hứa Vân Kỳ không còn nữa, ông còn cho rằng hôn sự của cháu cùng Khâu Hàn đã không còn trở ngại gì nữa, ai biết cháu lại cùng Lâm Dật Cẩm ở bên nhau, mọi chuyện bây giờ đều là do chính cháu lựa chọn, một khi đã như vậy, cháu có quyền gì mà hối hận?”
“Ba, Bác Lỗi nó còn trẻ, người trẻ tuổi khó tránh khỏi nỗi khổ vì tình, chờ nó trưởng thành thì ổn thôi.” Diệp Phùng Minh nói.
“Nó còn trẻ, rất nhiều chuyện xem như còn chưa hiểu thấu triệt để nhưng con làm ba nó, sao lại không biết suy nghĩ thay nó một chút?” Diệp lão gia tử xụ mặt nói: “Ba hao tổn tâm huyết để nó đính hôn cùng Khâu Hàn, mặc dù Khâu gia không còn, ba cũng muốn kiên trì cho nó cùng Khâu Hàn kết hôn, con không ngẫm lại vì sao ba làm như vậy à? Khâu Hàn rất có khả năng là biết Khâu gia sáu phương!”
Diệp lão gia tử vừa nói xong đã làm cho Diệp Phùng Minh cùng Diệp Bác Lỗi giật mình, Diệp Phùng Minh có chút khó có thể tin lập tức nhìn Diệp lão gia tử xác nhận nói: “Ba là nói, Khâu Hàn nó biết toàn bộ nội dung của Khâu gia sáu phương? Nhưng mà lúc trước người Lâm gia cùng những người khác ép hỏi nó, nó đều nói là nó không biết Khâu gia sáu phương mà, còn nói bà ngoại nó còn chưa bắt đầu dạy nó ủ rượu.”
“Mấy năm nay, ba không thể nào tin tưởng được, rõ ràng Khâu lão thái thái là người lợi hại như vậy, đối với thứ quan trọng như Khâu gia sáu phương sao lại không hề chuẩn bị được.” Diệp lão gia tử nhắm mắt lại thở dài nói: “Nhưng mấy năm nay, ba cũng âm thầm dùng rất nhiều biện pháp thử Khâu Hàn, cảm thấy nó đúng thật là không biết nội dung Khâu gia sáu phương.”
“Vậy rốt cuộc…… là biết hay là không biết?” Diệp Phùng Minh bị Diệp lão gia tử làm cho mơ hồ.
“Có khả năng là biết, cũng có khả năng là không biết.” Diệp lão gia tử nói.
Diệp Phùng Minh có chút cạn lời nhìn Diệp lão gia tử, ủa alo, sao lúc đầu không nói vậy đó? Chỉ là không dám đem lời ở trong lòng nói ra ngoài.
“Con có hiểu ý của ba nói không?” Diệp lão gia tử nhìn Diệp Phùng Minh nói.
“Hiểu…… cái gì?” Diệp Phùng Minh khó hiểu hỏi.
“Thiệt tình!” Diệp lão gia tử hận sắt không thành thép chỉ Diệp Phùng Minh nói: “Ba nói rõ như vậy, con còn nghe không hiểu, nếu con có thể có một nửa đầu óc như thằng Tư, dù cho bây giờ có nhắm mắt, ba cũng có thể an tâm!”
Diệp Phùng Minh cúi đầu không dám phản bác, trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn cùng Diệp Huyên Thành chênh lệch rất lớn.
Diệp lão gia tử bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay nói: “Bọn bây ra ngoài đi, ba hiện tại cần nghỉ ngơi, trước khi tới đảo Tinh Tú, đừng tới phiền ba.”
“Ba…… còn có một việc.” Diệp Phùng Minh thấy Diệp lão gia tử đuổi người, nhanh miệng nói: “Ba thật sự muốn đem phần lớn cổ phần của đảo Tinh Tú cho thằng Tư cho nó quản lý sao? Lần này đầu tư rất lớn, toàn bộ công ty đều có khả năng sẽ bị kiềm lại, càng nói nó còn có cổ phần khác, sau này ba muốn lấy lại cổ phần rất khó.”
“Chính là bởi vì đầu tư quá nhiều, toàn bộ công ty đều sẽ bị ảnh hưởng, cho nên ba mới giao cho nó, bằng không giao cho con thì con làm được như nó không?”
“Được chứ sao không, ba phải cho con đi thử một lần thì mới biết có được hay không chứ.” Diệp Phùng Minh có chút không cam lòng nói.
“Thử một lần?” Diệp lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói: “Cho con đi thử một lần, con nhất định sẽ bị những cáo già đó nuốt không còn bộ xương. Nhà chúng ta trừ bỏ thằng Tư, không ai có năng lực có thể đối phó với những người đó, ngay cả ba còn làm không được, huống chi là con?!”
“Con biết thằng Tư lợi hại nhưng cũng bởi vì nó quá lợi hại, nên nếu cổ phần nằm trong tay nó thì có khả năng một đi không trở lại đó ba à.” Diệp Phùng Minh có chút lo âu nói.