Lục Tứ có cảm giác rằng mình đang nằm mơ. Người trước mắt đương nhiên là đẹp, mái tóc ngắn màu xám rất hợp với tai mèo màu hồng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, con ngươi màu hổ phách trong veo lấp lánh, như nhân vật trong truyện xé trang sách bước ra.
Trong lúc lơ đãng, hắn thấy Oreo và Dâu Tây Nhỏ đang chơi cách đó không xa, khóe miệng giật giật.
Được rồi, không chỉ có Tống Dữ Tinh đeo tai mèo, hai con chó mèo kia cũng mỗi con đeo một đôi như thế.
Dâu Tây Nhỏ đáng yêu là rõ, nhưng Oreo đần như vậy còn đeo tai mèo, nhìn như dở hơi.
Tống Dữ Tinh nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Lục Tứ, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý. Cậu tiếp tục lắc tay người đàn ông, làm nũng: "Anh, sao anh không để ý đến em, anh ghét em rồi ~"
Có sao nói vậy, kéo dài âm cuối, Tống tiểu thiếu gia còn bị chính mình làm cho ghê tởm, người nổi đầy da gà. Nhưng cậu là một diễn viên chuyên nghiệp, vẫn giả vờ đơn thuần vô tội chớp chớp mắt với Lục Tứ.
Nhìn dáng vẻ không thể chịu nổi của Lục cẩu, cậu phải làm cho hắn ghê tởm đến chết luôn!
Lục Tứ chậm rãi hoàn hồn, nhìn Tống cục cưng như đang bị ma nhập, khóe miệng cong lên, vẻ mặt cưng chiều.
"Không phải là không để ý tới em, chẳng qua là anh hơi ngạc nhiên." Lục Tứ đưa tay sờ tai mèo xù lông trên đầu Tống Dữ Tinh, ý vị thâm trường, "Rất đáng yêu, rất hợp với cục cưng nhà mình."
Tống Dữ Tinh chần chừ nửa giây, sao cậu lại thấy vẻ biến thái trong ánh mắt của Lục Tứ vậy hả?
Nhưng vở kịch này vẫn phải diễn cho trót lọt, cậu rúc đầu vào ngực người đàn ông, cọ cọ một cái, giọng mềm nhũn: "Anh thích là tốt rồi."
Yết hầu của Lục Tứ chuyển động một lượt, tim bỗng đập nhanh hơn nửa nhịp, Tống cục cưng lại muốn bày trò gì, cái này còn có sức sát thương lớn hơn cả ba ngày không tắm.
"Sao không xỏ dép?" Hắn nói xong thì cúi xuống ôm ngang thanh niên lên.
Tống Dữ Tinh lập tức muốn chửi người, vừa há miệng liền vội vàng đè nén câu từ thô tục xuống, cậu thét lên một tiếng, ôm cổ người đàn ông thật chặt, "A~ làm gì mà bất ngờ vậy, dọa người ta sợ chết đi được."
Lục Tứ cực lực kiềm chế đến mức bả vai cũng run lên thì mới không bật cười.
E rằng Tống cục cưng không biết, dáng vẻ cậu bấm giọng nói chuyện thực ra rất đáng yêu.
Lục Tứ đặt cậu lên salon, hôn hôn khóe môi cậu, nói như dỗ trẻ con: "Tôi đi thay quần áo đã, em ngoan một chút nhé."
Tống Dữ Tinh gật đầu một cái, "Vâng!"
Nhưng mà, sao... cứ có cảm giác... là lạ?
Sao Lục cẩu không ghét cậu?
Nhất định là do cậu điễn chưa đủ tốt, chưa đủ ỏn ẻn, chưa đủ ẻo lả.
Tống Dữ Tinh ôm Dâu Tây Nhỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với nó, không sai, đúng là vậy.
Dâu Tây Nhỏ: "Meo meo~"
Bên kia, Lục Tứ mặt không đổi sắc đi về phòng ngủ, đóng cửa lại, rồi xì một cười phì cười.
Há há há...
Cười xong, hắn vừa thay quần áo thì nhận được cuộc gọi của trợ lý Diệp.
Trợ lý Diệp: "Lục tổng, tôi đã suy nghĩ mấy ngày, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không..."
"Vậy thì đừng nói, không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Lục tổng lại trở về bộ dạng lãnh khốc vô tình.
"Á ngài chờ chút, là chuyện liên quan đến Tống thiếu gia!"
Lục Tứ lập tức đổi ý, "Nói đi."
"Mấy hôm trước Tống thiếu đến công ty của chúng ta mà, cậu ấy rất nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề..."
Nghe vậy, Lục Tứ cảm thấy hứng thú hẳn lên, "Cậu trả lời thế nào?"
Trợ lý Diệp cười khan, "Tôi nói ba điều, thứ nhất, ngài ghét nhất người lôi thôi lếch thếch."
Rốt cuộc Lục Tứ cũng biết tại sao Tống Dữ Tinh đột nhiên làm cho nhà cửa bừa bộn lại còn không chịu tắm, hóa ra là vì cái này.
Diệp Nham, vì những lời này của cậu, ba ngày vừa rồi ông đây đã chịu khổ biết bao!
Lục Tứ lạnh lùng nói với trợ lý Diệp, "À, cậu rất biết nói chuyện đó." Trong giọng nói đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Trợ lý Diệp run tay một cái, cách màn hình cũng có thể thấy được sắc mặt cực kỳ không tốt của sếp, trên trán còn có hàng chữ: Cắt tiền thưởng!
"Còn gì nữa không?"
"Còn có..." Trợ lý Diệp khẩn trương nuốt nước miếng một cái, ấp úng: "Tôi còn nói rằng, ngài không thích kiểu người hay làm màu, và cái kiểu hay nũng nịu ỏn ẻn nữa."
Lục Tứ yên lặng.
Trợ lý Diệp càng lo nơm nớp, không phải cậu nói sai cái gì đó rồi chứ?
Lục Tứ: "Trợ lý Diệp, tiền thưởng của cậu, gấp đôi."
Trợ lý Diệp: "Giúp tôi một chuyện này nữa thì tăng tiền thưởng gấp ba lần cho cậu."
Trợ lý Diệp: "???"
Còn có chuyện tốt đến mức này sao?
Hai phút sau, Lục Tứ cúp điện thoại. Hắn đưa tay lên mép, khóe môi không kìm được mà cong lên, tiếng cười khẽ trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng. Nụ cười sâu xa kia thoáng để lộ mấy phần biến thái và ý xấu không lường được.
Tống cục cưng, nếu em muốn chơi thì để tôi chơi cùng em một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Dữ Tinh lập tức buông điện thoại xuống, cực kỳ ngoan ngoãn ngồi trên salon, hai đầu gối khép lại, bàn chân hơi tách ra, cậu vừa đưa tay vén lọn tóc ra sau tai vừa ngượng ngùng mím môi cười với người đàn ông một cái.
"Anh, anh thay quần áo xong rồi."
Điệu bộ này phải nói là làm màu cực đỉnh, cậu đã cố ý đọc qua trên mạng.
Lục Tứ lùi lại nửa bước, hàng lông mày anh khí nhíu lại, "Tống Dữ Tinh, em đừng như vậy."
"Anh, anh không thích em ư?" Tống Dữ Tinh chu môi, tủi thân nhìn người đàn ông.
Há há há, chê đi, chê nhiều vào, làm cho anh ghê tởm muốn chết luôn!
Lần đầu đã đạt được hiệu quả, Tống tiểu thiếu gia càng ra sức diễn, cậu chạy bước nhỏ đến chỗ Lục Tứ rồi kéo đối phương ngồi lên salon.
"Anh, anh xem tivi cùng em đi." Tống Dữ Tinh ôm cánh tay Lục Tứ, dựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Người ta muốn xem A Ba A Ba Tiểu Ma Tiên."
Lục Tứ cố gắng kìm nén khóe môi, mặt không đổi sắc nói: "Không được."
Mắt Tống Dữ Tinh sáng lên, cơ hội đã tới, cậu hít sâu mấy cái, ông đây không thèm quan tâm đến cái gì khác nữa đâu!
Tống tiểu thiếu gia làm công tác tư tưởng xong liền bắt đầu điên cuồng diễn.
"Không mà, không mà, tiểu tiên nam như chúng ta thì nên xem A Ba A Ba Tiểu Ma Tiên, em mặc kệ, em phải xem, hừ!"
Cậu điên cuồng lắc lắc tay người đàn ông, "Anh Lục Tứ, anh thật xấu, người ta không muốn để ý đến anh nữa, hừ!"
Tống Dữ Tinh cảm thấy chính mình cũng bị ghê tởm đến buồn nôn luôn rồi.
"..." Lục Tứ nghĩ tay mình sắp bị lắc cho gãy rồi, đầu cũng sắp nổ tung.
Anh Lục Tứ, mẹ nó chứ ai mà chịu nổi.
Còn nữa, phim đó không gọi là A Ba A Ba Tiểu Ma Tiên, rõ ràng tên của nó là Những Nàng Tiên Balala!
Anh Lục Tứ chớp chớp mắt, giả vờ rụt rè mở miệng: "Xem đi."
Nhịn một lúc, bả vai của anh Lục Tứ lại bắt đầu khẽ run.
Không được, phải nghiêm túc, không được cười.
Kết quả là, hai người đàn ông ngồi dính vào nhau, bắt đầu xem A Ba A Ba... Không, là Những Nàng Tiên Balala.
Là một người đàn ông rắn rỏi như sắt thép, Tinh ca tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với thể loại phim này. Cậu chỉ muốn ngáp, vừa bặm ngón chân xuống ghế salon, vừa giả vờ rằng mình rất thích, còn phát ra mấy âm thanh kỳ quái.
"A~"
"Y~"
"Ya ya~"
Lục Tứ hoàn toàn không xem tivi, chỉ len lén để ý đến Tống Dữ Tinh: "..."
Sao thằng nhóc con này làm ra được mấy cái biểu cảm thẹn thùng kỳ quái như vậy chứ hả?
Đáng yêu quá, muốn... khụ.
Lục Tứ nhân lúc đối phương không chú ý, lén lút sờ tai mèo trên đầu cậu một cái.
Thôi rồi, xúc cảm rất tốt.
Tống Dữ Tinh đột nhiên ngẩng đầu, "Anh Lục Tứ, người ta muốn ăn kem."
Lục Tứ ho nhẹ một tiếng, kín đáo thu tay về, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chột dạ xoa ót mình, "Không được."
Mời em diễn, Tống cục cưng.
3, 2, 1, action!
- ----
"Không mà, người ta phải ăn kem cơ..." Cánh tay đáng thương của Lục Tứ lại bắt đầu bị lắc tới lắc lui không ngừng, Tống Dữ Tinh chu miệng tỏ vẻ không vui, "Nếu không cho người ta ăn thì người ta sẽ cứ quấn lấy anh!"
"Hứ, người ta muốn làm loạn!"
"Anh, anh Lục Tứ, người ta muốn ăn kem, lâu rồi người ta không được ăn mà, anh là đồ xấu xa, không cho người ta ăn hu hu hu..."
"Anh Lục Tứ..."
Anh Lục Tứ đã hồn lìa khỏi xác, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn có mấy chữ "anh Lục Tứ" và "người ta".
"Hôn tôi một cái thì tôi cho em ăn." Anh Lục Tứ tranh thủ.
Tống Dữ Tinh không nói nhiều, lập tức hôn một cái lên mặt người đàn ông. Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, hắn nói một chữ chờ khô khan rồi đứng dậy đi lấy kem cho cậu.
Đúng một khắc khi xoay người, xương gò má của Lục tổng thăng thiên, khóe miệng sánh vai với mặt trời.
Cảm giác đi lên tột đỉnh nhân sinh.
Tống Dữ Tinh sờ miệng mình, muộn màng phát hiện ra có gì đó sai sai.
Nhất định là do cậu diễn chưa đủ tốt, nhất định là như thế!
Bình thường Lục Tứ không ăn kem, cũng không cho Tống Dữ Tinh ăn vì dạ dày của cậu không khỏe. Nhưng sau khi cậu đến ở đây thì hắn lại len lén mua một đống chất đầy tủ lạnh. Lục tổng uốn gối ngồi xuống, mở ngăn đông ra, cầm ra một chiếc kem nhỏ nhất trong đó.
"Ăn ít đồ lạnh thôi, đừng có ăn vụng lúc tôi không có mặt đấy." "Mẹ Lục" vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Tống Dữ Tinh vẫn còn đang đắm chìm trong vai diễn của mình, "Người ta biết rồi."
Cậu nâng tay lan hoa chỉ, nhận kem từ Lục Tứ rồi há miệng cắn một miếng nho nhỏ, sau đó đưa tay lên bụm miệng, biểu cảm cực kỳ phong phú.
"A... Kem lạnh quá đi à."
"Khụ..." Lúc này Lục tổng thật sự không kiềm chế nổi nữa, hắn đưa tay lên che miệng, dùng tiếng ho khan để lấn át tiếng cười của chính mình.
Nhưng ngay thời điểm này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Có người tới.
"Tôi ra xem một chút."
Lục Tứ lập tức đứng dậy đi ra cửa chính, liếc nhìn camera.
Người ngoài cửa là ---- Hoắc Ninh?