Sau khi Thẩm Giai Giai sinh thì cũng đến ngày Vương Gia Ninh lâm bồn, Lục Tử Hàng và Mạnh Thanh với Vương Thiên Chính và Vương Thiên Ngụy cùng hai anh em Hàn Minh đứng ở ngoài phòng mổ mà lòng như lửa đốt.
"Thế nào? Thế nào rồi?" Hàn Dũng với Hàn Lăng cũng đi tới.
Đèn tắt, Hứa Diệp hai tay hai đưa bé bế ra, cô cười rạng rỡ chúc mừng.
"Một trai một gái, chúc mừng gia đình."
Ai nghe thấy vậy cũng bất ngờ, họ ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Hứa Diệp rồi lại nhìn Lục Tử Hàng khuôn mặt không biểu cảm với hai đứa bé, thứ anh lo lắng chỉ có vợ mình.
"Tiểu Diệp, chuyện này là sao con?" Mạnh Thanh hoài nghi.
"Mẹ, Tiểu Ninh cậu ấy mang thai song sinh nhưng cậu ấy muốn cho mọi người một bất ngờ nên cậu ấy nói với con phải giữ bí mật, chuyện này chỉ có con và Lục Tử Hàng biết. Mẹ, mẹ đừng trách cậu ấy nhé."
" Ai trách con bé chứ? Con bé thế nào rồi con?"
" Cậu ấy đang được đưa ra ngoài." Cô đưa một đứa bé cho Vương Thiên Chính và Vương Thiên Ngụy cho họ bế.
"Mộ Cảnh Thiên, xem ra cậu mất một tỷ rồi." Lục Tử Dương nhỏ giọng vỗ vai Mộ Cảnh Thiên đang thẫn thờ nhìn đứa bé gái.
" Có 1 tỷ, tôi cho hẳn con bé 1 tỷ rưỡi, sau này nó là con gái tôi." Anh tiến lại bồng bế con gái nuôi của mình.
Mấy người Hoàng, Nhiên, Thụy, Tuấn Hào, Trạch Vũ và Quân với Hạo Xuyên còn có Thẩm Giai Giai sau khi biết được Vương Gia Ninh mang một cặp long phụng thì vô cùng bất ngờ. Nhưng họ cũng vui thay cho cô, ngày hôm đó, tài khoản của cô liên tục reo lên, âm thanh của tiếng chuyển tiền.
"Chồng."
"Em tỉnh rồi." Lục Tử Hàng mừng rỡ khi thấy Vương Gia Ninh tỉnh lại.
"Lục Tử Hàng, nay mai con muốn có con nữa thì con tự đi mà sinh, đừng bắt tội con dâu mẹ." Mạnh Thanh từ bên ngoài bước vào, trên tay bà còn có hai chiếc vòng ngọc mã não.
"Tiểu Ninh, mẹ tặng con một chiếc. Vất vả cho con rồi." Bà vừa nói vừa đeo vào tay cô.
" Không vất vả ạ."
"Tiểu Diệp, còn cái này cho con." Bà đeo nốt chiếc còn lại vào tay Hứa Diệp.
"Con cảm ơn mẹ. Mẹ ơi, con cũng có quà muốn tặng mẹ." Hứa Diệp đưa một chiếc hộp tới trước mặt Mạnh Thanh.
Bà mở ra thì hết sức kinh ngạc, bà đưa mắt lên lại để lần nữa xác nhận. Hứa Diệp gật đầu biểu lộ là đúng, Vương Gia Ninh hỏi.
" Gì vậy mẹ?"
" Con bé có thai rồi." Mạnh Thanh vẫn không tin vào mắt mình.
" Thật sao?" Vương Gia Ninh cũng không khỏi bất ngờ.
"Được ba tuần rồi." Lục Tử Dương lên tiếng xác nhận.
Vậy là niềm vui của Mạnh Thanh của bà lại được nhân đôi. Bà vui vẻ nắm tay hai cô con dâu của mình.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, bốn đứa trẻ đã ngày nào đã được ba tuổi. Do Hứa Diệp khi hạ sinh Lục Minh Vũ bị băng huyết nên Lục Tử Dương không đồng ý cho cô sinh nữa.
Bốn đứa trẻ Mộ Phong Duệ, Lục Minh Nhất, Lục Vân An và Lục Minh Vũ đều đã lên ba, tính tình của những đứa trẻ này không kém cha mẹ chúng là bao, thậm chí còn có phần cao ngạo hơn họ. Chúng đều được thừa hưởng gen trội từ cả cha và mẹ của chúng. Đặc biệt là Lục Minh Nhất, cậu được hưởng sự cao ngào, tài chí của Lục Tử Hàng và sự sinh đẹp của Vương Gia Ninh.
" Lục Vân An."
"Mộ Phong Duệ."
"Lục Minh Vũ."
"Mấy đứa đứng lại."
Tại phòng khách của Kinh Thường Uyển, Vương Gia Ninh, Thẩm Giai Giai và Hứa Diệp đang đuổi con mình quanh phòng khách vì tôi phá nhà vệ sinh của mẫu giáo. Còn Lục Minh Nhất thì thản nhiên, điềm tĩnh y như Lục Tử Hàng năm xưa nhìn cuộc rượt đuổi.