Thiếu Niên Ca Hành

Chương 172: Thiếu Niên Kiếm Khí Thịnh




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn



***



Khi Tư Không Thiên Lạc thi triển chiêu thương Phiên Vân Phúc Vũ, Đường Liên cũng đánh ra một quyền, quyền phong như thủy triều, như sóng lớn, chính là Hải vận do Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân truyền thụ! Tạ Thất Đao đột nhiên thu đao lui lại phía sau.



Đường Liên lập tức thu quyền, nhưng thương kình của Tư Không Thiên Lạc lại không thu được, ép thẳng tới Tạ Thất Đao.



Tạ Thất Đao vung liền ba đao, hóa giải thương kình, thân hình ngưng lại vững vàng, hắn nói: “Thương kình trong thiên hạ, Thương Tiên Tư Không Trường Phong độc chiếm tám phần. Vốn dĩ ta không tin, nhưng hôm nay gặp được ngươi, ta tin.!”



“Coi như có chút kiến thức!” Tư Không Thiên Lạc thi triển xong chiêu thương đó, khí tức đã bất ổn, tay cầm thương run rẩy nhưng vẫn cứng giọng.



Chợt thấy một tiếng kêu dài vang lên từ phía xa, một con hạc vàng phá vân bay ra. Trên hạc vàng là một người đàn ông mặc áo bào màu xám, thần sắc thoáng chút tức giận, ống tay áo bên phải trống rỗng. Người này từng nổi danh cùng Lôi Oanh, nhân tài kiệt xuất của Lôi môn, Lôi Vân Hạc.



“Trưởng lão giữ các.” Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc nhìn lên.



“Sư thúc!” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.



“Là Lôi Vân Hạc.” Tô Mộ Vũ thu kiếm, khẽ cau mày.



Lôi Oanh đang đối diện với mười tấm Diêm Vương thiếp tràn ngập sát khí, nghe tiếng hạc kêu kia, trong lòng không khỏi vui mừng. Sát Phố kiếm trong tay hắn bùng lên ánh đỏ, lại chém ra hơn mười luồng kiếm khí.



Mạnh mẽ sắc bén, bá đạo tuyệt luân!



Mười luồng kiếm khí lần này không phải đánh bay mười tấm Diêm Vương thiếp, mà là muốn chặt đứt chúng!



“Xem ra đã không chỉ là nửa Kiếm Tiên!” Đường lão thái gia một đòn không thành, thần sắc vẫn không đổi.



Lôi Oanh vừa thi triển một chiêu kiếm kinh thế hãi tục ngăn cản mười tấm Diêm Vương thiếp, đột nhiên nhìn ra ngoài gian phòng, quát dài một tiếng: “Vân Hạc!”



“Cửu thiên dẫn lôi, vân trung chi hạc!” Đường lão thái gia trầm ngâm: “Không ngờ hôm nay được thấy ba vị trong Lôi Môn Tứ Kiệt năm xưa, xem ra muốn tiêu diệt Lôi gia bảo cũng chẳng dễ dàng gì.”



Lôi Oanh bước thẳng tới trong sân, cao giọng gọi: “Vân Hạc!”



Ôn Lương cũng vội vàng ra ngoài theo: “Cái này... Lôi môn sao còn có người cưỡi hạc, đây không phải việc chân nhân đạo gia hay làm ư?”



Tiên hạc dưới chân Lôi Vân Hạc ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, Lôi Vân Hạc vốn đang ngồi trên hạc cũng đứng dậy gọi lớn: “Oanh ca.”




“Lão gia tử, chuyện lần này không ổn rồi.” Đường Huyền nhỏ giọng nói: “Đại gia trường Ám Hà và gia chủ Tô gia Tạ gia vẫn chưa tới. Lôi Vân Hạc lại tới, chúng ta không chiếm ưu thế.”



“Không, bọn họ tới rồi, đang ngay gần đây.” Đường lão thái gia nhẹ giọng nói.



Lôi Thiên Hổ đứng trên nóc nhà giằng co với Mộ Vũ Mặc cũng kinh ngạc: “Là Lôi Vân Hạc?” Là Lôi Vân Hạc tu luyện Kinh Lôi chỉ tới cực hạn, thậm chí còn tái hiện Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật của Lôi môn. Bàn về thanh thế, năm xưa hắn không kém gì đám người Bách Lý Đông Quân, tuy tiếp đó mất tích nhiều năm, nhưng sau trận đánh với Triệu Ngọc Chân lần trước thanh danh của hắn lại vang dội. Nếu hắn tới đây, vậy rất có thể tình thế hôm nay sẽ thay đổi rất lớn.



“Cuối cùng cũng tới.” Lôi Thiên Hổ lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên mép, ho nhẹ một tiếng.



Mộ Vũ Mặc nhìn lại, thấy vết máu trên tay, không khỏi biến sắc: “Lôi Thiên Hổ, hóa ra ngươi đã bị thương vào tận huyết mạch, vừa rồi chỉ là cứng rắn chống đỡ!”



“Cứng rắn chống đỡ?” Lôi Thiên Hổ lau vết máu nơi khóe miệng, trầm giọng nói: “Tri Chu Nữ, ngươi đã từng nghe câu này chưa?”



“Câu gì?” Mộ Vũ Mặc kinh ngạc.



“Thuyền nát còn có ba ngàn đinh!” Lôi Thiên Hổ đột nhiên rung ống tay áo, chiếc áo da bạch hổ vừa dày vừa nặng cũng bay lên. Hắn múa nhẹ tay phải, thu hết gió lớn trong sảnh vào tay. Tay trái khẽ giương lên, lòng bàn tay như có tiếng sấm nổ. Đây là võ công bá đạo nhất của Lôi môn.



“Ngũ Lôi Thiên Cương quyền.” Hai tay Mộ Vũ Mặc bùng lên luồng sáng lạnh, cười lạnh nói: “Ngươi đã đấu vài chục chưởng với Sương Huyền chưởng của ta, có chiếm được tí lợi thế nào không?”




“Ngươi biết Ngũ Lôi Thiên Cương quyền, thế có biết Thiên Cương quyền này có chín tầng cảnh giới. Mười hai năm trước khi ta tỷ thí với U Băng, ta mới bước vào tầng thứ bảy - Sinh Sát Dư Đoạt.” Lôi Vô Kiệt trợn trừng hai mắt: “Vậy ngươi có thể nghĩ xem tầng thứ chín sắp nếm thử. Diệt Thiên Tuyệt Địa!”



“Tầng thứ chín? Cảnh giới mà trăm năm qua chưa một ai đạt tới?” Mộ Vũ Mặc cả kinh, nhanh chóng lui lại.



“Chết đi!” Lôi Thiên Hổ xuất quyền đánh ra, thanh thế còn kinh khủng hơn vừa rồi vài lần.



Mộ Vũ Mặc giơ quyền lên đỡ, nhưng Sương Huyền chưởng vừa rồi còn đánh bất phân thắng bại với Lôi Thiên Hổ, lúc này lại chẳng chịu nổi một đòn. Hàn quang lập tức bị đè ép, cô ả cũng bị một chưởng đánh bay ra ngoài, chân khí trong người tiết ra tới bảy tám phần. Cô ả phun ra một ngụm máu tươi, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.



Lôi Thiên Hổ tung người nhảy tới, lại đánh ra một chưởng.



“Liên Nguyệt.” Mộ Vũ Mặc nhẹ giọng gọi cái tên này.



“Vẫn còn nhớ nhung cái tên Đường môn kia à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô. Mộ Vũ Mặc kinh hãi, lại mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm trong lòng một nam tử. Nam tử đó đeo mặt nạ màu bạc, ánh mắt âm lãnh.



“Đại gia trường.” Mộ Vũ Mặc nhẹ giọng gọi.



Đại gia trường tay trái ôm Mộ Vũ Mặc, tay phải vung lên, giao đấu một chưởng với Lôi Thiên Hổ.




Một bên lòng bàn tay nổi sấm, một bên trên quyền có bóng đen quấn quanh.



Hai quyền giao nhau, chỉ thấy Lôi Thiên Hổ bị đánh lui lại phía sau, ngã vào trong sân, lảo đảo lui liền vài bước vẫn không đứng vững nổi.



“Thiên Hổ!” Lôi Oanh tiến tới đỡ hắn.



Lôi Thiên Hổ hộc ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái xanh: “Diêm Ma chưởng!”



Đại gia trường cũng chẳng chiếm lợi, hắn ôm Mộ Vũ Mặc rút lui về phía sau, đạp trên nóc nhà. Nhưng do dư kình Ngũ Lôi Thiên Cương chưởng của Lôi Thiên Hổ, bước chân hắn khiến nóc nhà vỡ tan, ngã xuống phòng khách. Thần sắc hắn không hề dao đồng, rũ hai hai tay áo ngăn cản những mảnh ngói vỡ.



“Cuối cùng đại gia trường cũng tới rồi” Đường lão thái gia lạnh lùng hít một hơi thuốc.



Đại gia trường không buồn để ý tới hắn, chỉ nói như đang lẩm bẩm: “Nếu không phải trên người có thương tật. Người mạnh nhất Lôi môn thế hệ này phải là Lôi Thiên Hổ, trên cả Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc.”



“Do Vũ Mặc đánh giá thấp hắn.” Mộ Vũ Mặc bước khỏi lòng đại gia trường, hơi cúi đầu. Cô ả là người nói năng gì cũng tràn ngập phong tình, nhưng giờ đối diện với đại gia trường cầm quyền của Ám Hà, cô ả cũng phải thu hồi vẻ quyến rũ lúc bình thường.



“Ngươi đã trọng thương, ở lại đây cũng chẳng ích gì. Mang người của Mộ gia rời khỏi Lôi gia bảo đi.” Sắc mặt đại gia trường vẫn không đổi: “Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.”



“Vâng.” Mộ Vũ Mặc tung người nhảy một cái, lại bay lên nóc nhà.



“Đại gia trường rất coi trọng tính mạng của Ám Hà, chỉ có điều, chẳng hay ba vị sư thúc của ta giờ đang ở đâu?” Đường Huyền lạnh lùng hỏi.



“Đường Huyền.” Đường lão thái gia hít một hơi thuốc, gọi một lời không nhẹ không nặng.



Đường Huyền ngừng nói, sắc mặt vẫn lạnh băng.



“Việc đó, chắc hẳn sau khi mọi chuyện thành công, đương nhiên đại gia trường sẽ cho chúng ta một câu trả lời.” Đường lão thái gia chậm rãi nói.



Đại gia trường không nhìn hắn chỉ nói: “Không cần giao cái gì cả. Đường môn tam lão dùng Bạo Vũ Lê Hoa châm với Lý Hàn Y, bị Triệu Ngọc Chân cản lại. Ba người chết dưới Lê Hoa Châm. Có điều một mũi Lê Hoa châm cuối cùng đã làm Lý Hàn Y bị thương. Mặc dù không giết chết được cô ta nhưng lần này cô ta không tới Lôi gia bảo được. Tam lão chết cũng có giá trị.”



“Chết có giá trị?” Đường lão thái gia nheo mắt, không nói gì.



Đại gia trường không nói tiếp, đi tới cửa ngoài, nhìn Lôi Thiên Hổ, đột nhiên nói một câu khó hiểu.



“Ngươi sắp chết.”