Thiếu Niên Ca Hành

Chương 268: Mộng dài ai tỉnh trước




“Sư phụ, con đã đứng đầu Lương Ngọc bảng năm năm liền rồi. Con có coi là nổi danh thiên hạ không?”

“Lương Ngọc bảng? Chẳng qua là thứ để khích lệ trẻ con mà thôi.”

“Vậy phải làm thế nào mới là nổi danh thiên hạ?”

“Nổi danh thiên hạ phải là có một không hai trong thiên hạ. Phải vào Quan Tuyệt bảng mới được.”

“Quan Tuyệt bảng? Được, vậy thì vào bảng.”

“Con mới hai mươi hai tuổi đã nghĩ tới chuyện vào Quan Tuyệt bảng rồi à?”

“Khi con vừa rời thành Càn Đông, bọn họ đâu có nghĩ con có thể đứng đầu Lương Ngọc bảng.”

“Không hổ là đệ tử của Lý Trường Sinh ta, có chí khí.”

“Không phải con có chí khí, con chỉ kể lại với sư phụ một việc mà thôi. Cái thứ chí khí này không có tác dụng gì, cứ làm là được.”

Đó là mùa đẹp nhất ở Tuyết Nguyệt thành, hoa sơn trà đầy trời, Bách Lý Đông Quân và sư phụ hắn Lý Trường Sinh đứng trên tường thành nhìn khung cảnh hưng thịnh bên dưới, thản nhiên trò chuyện. Cho tới khi sứ giả Bách Hiểu đường đội nón lá cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi về phía Tuyết Nguyệt thành.

Giang hồ phong ba tĩnh, Kim Bảng luận võ danh.

“Ngôi đầu bảng lần thứ sáu của con sắp tới rồi, xem như một giai thoại.”

“Chỉ là giai thoại mà thôi.”

Tất cả các đệ tử Tuyết Nguyệt thành chạy ra như ong vỡ tổ, lúc trước Tuyết Nguyệt thành chỉ là một tòa thành có cái tên rất phong nhã mà thôi, tuy có vài vị võ giả truyền thuyết trấn thủ nhưng không cách nào sánh vai với Vô Song thành, Lôi gia bảo. Nhưng những năm gần đây, đệ tử Bách Lý Đông Quân đứng đầu Lương Ngọc bảng năm năm liên tục, ép đám đệ tử của Đường môn, Lôi gia bảo, Vô Song thành không ngẩng đầu lên được.

“Năm nay Tiểu Bách Lý của chúng ta lại đứng đầu phải không?”

“Năm nay Tuyết Nguyệt thành có đệ tử nào khác vào bảng không?”

“Thành chủ đâu rồi, thành chủ năm nay có cơ hội lên nhóm thứ hai trong Quan Tuyệt bảng không?”

Sứ giả cầm Kim Bảng ngẩng đầu lên nhìn Bách Lý Đông Quân và Lý Trường Sinh trên tường thành.

Lý Trường Sinh khẽ mỉm cười: “Đi đi.”

Bách Lý Đông Quân tung người nhảy một cái, giẫm lên từng đóa hoa sơn trà bồng bềnh hạ xuống. Hắn nhận lấy Kim Bảng từ tay sứ giả, đột nhiên kéo mạnh sang bên. Cuộn sách màu vàng rất dài bị kéo ra, ánh mắt tất cả các đệ tử đều tập trung vào tờ Kim Bảng, bọn họ đọc từng cái tên một trên đó thế nhưng mãi vẫn không thấy tên mình.

“Đứng đầu Lương Ngọc bảng, Đường môn, Đường Liên Nguyệt.”

“Bách Lý đâu! Bách Lý ở đâu?”

“Quan... Quan Tuyệt bảng!”

“Nhóm thứ tư trong Quan Tuyệt bảng, không có... Nhóm thứ ba trong Quan Tuyệt bảng, nhóm thứ ba! Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân!!”

“Nhóm thứ ba trong Quan Tuyệt bảng, lần đầu bước vào Quan Tuyệt bảng đã lên thẳng nhóm thứ ba?”

Bách Lý Đông Quân đột nhiên đưa tay về, thu hồi Kim Bảng, ngẩng đầu lên nhìn sư phụ Lý Trường Sinh: “Sư phụ, con nổi danh thiên hạ rồi.”

Lý Trường Sinh lắc đầu: “Sư phụ trêu ngươi đấy. Mấy năm gần đây, trên giang hồ không mấy ai nổi tiếng hơn con. Từ ngày con bước vào Điêu Lâu Tiểu Trúc, toàn bộ giang hồ đều đang bàn tán về con.”

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Thế nhưng, con có một ước định. Chờ ngày con nổi danh thiên hạ, nàng sẽ tới tìm con.”

Lý Trường Sinh nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói: “Hình như nàng ta đã tới.”

Bách Lý Đông Quân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy giữa hoa rơi lá rụng, một con ngựa trắng kéo một chiếc xe ngựa tuyệt đẹp từ từ đi tới. Sứ giả Bách Hiểu đường nghiêng đầu, nhẹ nhàng vung roi, tránh sang bên nhường đường. Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều bất giác nhường đường.

Bọn họ không biết người trong xe là ai, nhưng họ đều cảm thấy, lúc này họ nên tránh sang một bên.

Bởi vì Bách Lý Đông Quân vẫn luôn nhìn nóc chiếc xe ngựa đó. Từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ thấy Bách Lý Đông Quân có ánh mắt như vậy, thiếu niên tuyệt thế luôn bất cần đời, luôn say khướt này có vẻ không thèm để ý tới bất cứ chuyện gì, không cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì. Thế nhưng chỉ trong khoảnh chớp mắt, ánh mắt của hắn như đốm lửa bị đốt cháy.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Thị nữ cầm cương ngựa đứng dậy vén tấm rèm che màu trắng, mọi người ai nấy nghểnh cổ, muốn xem thử người ngồi trong là thần thánh phương nào.

Bách Lý Đông Quân đứng đó, đột nhiên thấy tay chân luống cuống, nhẹ nhàng xoa tay, ánh mắt lấp lánh.

Cô gái từ trong xe ngựa đi ra, chân giẫm nhẹ lên một vùng hoa sơn trà. Cô đứng dậy, khẽ mỉm cười.

Phong hoa tuyệt đại.

Cô chậm rãi bước từng bước một về phía trước, đi tới trước mặt Bách Lý Đông Quân.

Cuối cùng Bách Lý Đông Quân cũng thu hồi ánh mắt lấp lánh đó, nhìn cô gái trước mặt.

Vẫn như lần đầu gặp gỡ, chỉ có điều so với mười năm trước, có vẻ càng thêm mỹ lệ.

“Đã... đã lâu không gặp.” Thậm chí Bách Lý Đông Quân bắt đầu nói lắp.

"Đã lâu không gặp." Cô gái cười một tiếng.

“Ngươi... còn đẹp hơn năm đó.” Bách Lý Đông Quân nói.

Cô gái ngẩng đầu lên: “Ngươi cũng cao hơn trước nhiều.”

“Ta đã vào Quan Tuyệt bảng, hoàn thành ước định của chúng ta.”

“Cho nên ta cũng tới thực hiện ước định, gặp ngươi.”

“Ừm.”

Gặp mặt rồi, sau đó thì sao?

Dường như chưa ai nghĩ tới vấn đề này.

Các đệ tử của Tuyết Nguyệt thành, sứ giả của Bách Hiểu đường, thành chủ Lý Trường Sinh đều đang nhìn bọn họ.

Bọn họ làm gì được đây?

“Nghe nói ngươi cất rượu là tuyệt thế trong thiên hạ, ta muốn uống uống rượu mà ngươi chưng cất.”

“Được, muốn uống mười hai bình rượu tuyệt phẩm Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược; hay là bảy bình rượu Tinh Dạ gồm Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, đều đã ủ sẵn.” Nói tới rượu, Bách Lý Đông Quân mới không còn vẻ ngốc nghếch như vừa rồi.

“Nếu đã tới thành này, vậy phải uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn trời, gật đầu cười nói: “Tối nay trăng đẹp, có thể uống.”

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cả bốn đều đủ chứ?”

“Còn thiếu tuyết Thương Sơn, cùng ta đi hái nhé.” Bách Lý Đông Quân giơ tay ra dắt cô gái theo, tung người nhảy về phía Thương Sơn, bỏ lại đống đệ tử Tuyết Nguyệt thành đờ ra tại đó.

“Đúng rồi, tỷ tỷ. Ngươi tên là gì? Mười năm trước ta quên không hỏi.”

“Ta tên là Nguyệt Dao.”

Trên tường thành, Lý Trường Sinh nhìn hai bóng lưng từ từ đi xa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con gái Bắc Khuyết Đế?”

“Sư phụ, sư phụ.” Đường Liên nhìn Bách Lý Đông Quân ngủ say lẩm bẩm, tưởng rằng hắn đã tỉnh, không nhịn được lên tiếng gọi.

Thế nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn nhắm chặt hai mắt, chân mày giãn ra như đang mơ chuyện rất đẹp.

Trong giấc mơ, đó là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

Sau này mỗi lần nhớ lại lần gặp nhau đó Bách Lý Đông Quân lại nảo não, vì sao lúc đó lại nói mấy lời mở đầu tệ đến vậy, vì sao rõ ràng lúc đó đã vào nhóm thứ ba trên Quan Tuyệt bảng nhưng vẫn căng thẳng như một đứa trẻ. Thế nhưng nghĩ tới cuối cùng lại không khỏi mỉm cười thoải mái.

Không lần nào gặp nhau lại hoàn hảo như lúc đó.

Bởi vì hắn phát hiện cho dù có chuẩn bị nhiều năm nhưng tâm tính ban đầu chưa từng thay đổi.

Như vậy rất tốt.

Như vậy mới là lần đầu gặp mặt.

Giấc mộng này, ai sẽ nhận ra trước, ai lại chịu tỉnh dậy.