Thiếu Niên Ca Hành

Chương 271: Thần du thái hư




“Hồn hề quy hề! Khứ quân chi hằng kiền,

Hà vi tứ phương ta? Xá quân chi nhạc xử,

Nhi ly bỉ bất tường ta. Hồn hề quy hề!"

(Tạm dịch: Hồn ơi về đi nhé! Sao rời thể xác này Chu du khắp bốn phương? Sao rời nơi vui vẻ, Mà kiếm chỗ chẳng lành. Hồn ơi hồn về đi!)

Diệp Nhược Y từng đọc được bài từ xa xưa này trong một quyển thơ cổ. Nó do Ba Lư đại phu ở nước Sở ngày trước làm vì Sở Vương đã từ trần. Tương truyền ngày hôm đó hồn phách Sở Vương thật sự trở lại trong miếu, chỉ có điều hồn phách không có chỗ nương tựa, cuối cùng tiêu tan trong chớp mắt.

“Hồn hề quy hề!” Mạc Y giơ tay lên trời, hét lên điên cuồng. Mây đen lập tức giăng đầy bầu trời, sấm chớp vang rền, thủy triều cuồn cuộn trên đại dương, như biển gầm sắp tới.

Cuối cùng Diệp Nhược Y đã hiểu Mạc Y định làm gì và cô phải làm gì. Diệp Nhược Y giãy dụa: “Ngươi định dùng thân thể ta để gánh chịu linh hồn người khác à?”

“Ngươi rất thông minh.” Mạc Y đột nhiên đặt tay xuống, xung quanh lập tức yên bình trở lại: “Rất giống em gái ta. Nhìn thế giới này đi, ngươi sẽ nhanh chóng rời khỏi nó thôi. Hồn hề, quy hề!” Mạc Y lại ngẩng đầu lên, dị động nhanh chóng trở lại!

Tiếng sấm nổ vang, trên trời như có thiên quân vạn mã đang lao thẳng.

Gió lớn thổi tới, cuốn theo nước biển ập vào hòn đảo.

Mạc Y đứng trên đỉnh gian nhà, ngâm mình trong mưa gió, lơ lửng như tiên nhân hàng thế.

Chỉ có điều hồn phách cố nhân đã mất vài chục năm rồi, liệu có tới hòn đảo cô lập rời xa trần thế này không.

Thân thể yếu ớt của Diệp Nhược Y không chịu nổi vùi dập của mưa gió, rốt cuộc không chống cự được, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc vẫn bị lực lượng ngàn quân đè xuống, không cách nào đứng dậy, chứng kiến đủ loại dị tượng trước mặt, trong lòng cực kỳ chấn động. Năm xưa ở nước Vu Điền, Tiêu Sắt từng thấy Vong Ưu đã mất trở lại trần gian, thế nhưng đó chỉ là một luồng chấp niệm sót lại trên thế giới, một lát sau là tiêu tan, còn việc Mạc Y đang làm là hồi sinh người chết đã lâu.

Chưa từng nghe nói.

“Dừng!” Lại có một tiếng quát lớn vang tới.

Tiếng sấm ngừng.

Tiếng gió lặng.

Chỉ thấy một bộ áo xanh từ xa lao tới, một quyền đánh ra là hủy đi một phần nhỏ của tấm tinh đồ kia.

“Bách Lý Đông Quân!” Mạc Y quăng Diệp Nhược Y sang một bên, tức giận quát.

“Mạc tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân hạ xuống trên một cây đại thụ, giọng nói vẫn rất cung kính.

“Khi xưa ta cứu ngươi trong lúc nguy nan, bây giờ ta còn giúp ngươi chưng cất Mạnh Bà Thang, vì sao ngươi lại tới phá hỏng chuyện của ta?” Mạc Y cả giận n

“Mạc tiên sinh, ngươi đã nhập ma, quay đầu là bờ.” Bách Lý Đông Quân khẽ thở dài một tiếng: “Người xưa đã mất, sao phải cố chấp như vậy?”

“Ngươi là thứ gì mà đòi dạy ta phải làm gì?” Mạc Y đột nhiên vung hai tay áo, trong tay áo như có sấm gió ẩn hiện.

“Được, ta không ngăn cản tiên sinh. Nhưng mấy vị này đều là đệ tử của Tuyết Nguyệt thành ta. Ta muốn dẫn họ đi.” Bách Lý Đông Quân nói.

“Người khác thì được. Cô ấy thì không.” Mạc Y đang nói tới Diệp Nhược Y.

“Vậy không có cách nào rồi.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Tiên sinh có ân với ta, cho nên mời tiên sinh xuất thủ trước.”

“Ngươi?” Mạc Y nhíu mày: “Chỉ bằng ngươi cũng đòi ta ra tay?”

Bách Lý Đông Quân giơ tay phải ra, lại nói: “Mời!”

Thân hình Mạc Y khẽ động, chớp mắt đã lao tới trước mặt Bách Lý Đông Quân, hắn đột nhiên vung ống tay áo.

Mưa gió sấm chớp bùng lên khắp tám hướng.

Tất cả đánh thẳng về phía Bách Lý Đông Quân.

Nhưng thân hình Bách Lý Đông Quân đã biến mất.

Một khắc sau, hắn đã xuất hiện dưới gian nhà lầu.

Khinh công trong thiên hạ, có Thế Vân Tung của Võ Đang, Bát Bộ Cản Thiền của Thiên Sơn, còn có thân pháp đệ nhất thiên hạ Đạp Vân Thừa Phong bộ mà Tiêu Sắt tu luyện. Nhưng tất cả những khinh công đó đều không sánh nổi thân pháp của Mạc Y và Bách Lý Đông Quân lúc này. Thứ bọn họ dùng đã không phải một chiêu một thức mà là ẩn chứa đạo của đất trời, thuận theo tâm ý mà hành động.

“Đi!” Bách Lý Đông Quân vung tay một cái, lập tức hóa giải lực lượng ngàn quân kia.

Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc cuối cùng cũng thoát được. Đường Liên cũng chạy tới: “Các ngươi không sao chứ?”

Tiêu Sắt nhìn lên đỉnh các: “Diệp Nhược Y đang ở đó.”

“Để ta tới.” Đường Liên ngẩng đầu lên, tung người nhảy một cái, lao lên trên.

Lại bị một chưởng đánh xuống.

Tiên nhân xoa đầu ta, kết tóc nhận trường sinh?

Đường Liên cười khổ một tiếng, bị xoa một cái, khéo chết thế nào cũng không biết.

Cổ áo của hắn bị người ta kéo về phía sau, nhanh chóng rơi xuống bên dưới. Bách Lý Đông Quân lướt qua bên cạnh hắn, giao đấu một chưởng với Mạc Y.

Mạc Y lùi lại phía sau, hạ xuống trên gian các.

Bách Lý Đông Quân cũng hạ xuống đất, hai chân rơi mạnh xuống, chìm vào mặt đất gần một thước.

Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành vui vẻ nói: “Không hổ là Bách Lý sư bá, đánh chết tên nửa người nửa quỷ kia đi!”

Đường Liên thầm vui vẻ, mặc dù Bách Lý Đông Quân là cao thủ số một số hai của Bắc Ly, thế nhưng căn cứ theo cảm giác của hắn khi giao thủ với Mạc Y lúc trước, cảnh giới của Mạc Y hơn xa Bách Lý Đông Quân. Không ngờ mới vừa rồi Bách Lý Đông Quân lại có thể đánh ngang tay với Mạc Y, chẳng lẽ.

Tiêu Sắt đi tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, kiểm tra hơi thở của hắn, thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong lòng ra một viên thuốc bóp vỡ, nhét vào miệng hắn. Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái rồi tỉnh lại: “Ta... ta chưa chết à?”

“Chưa chết, nhưng lát nữa thì không biết được.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.

Bách Lý Đông Quân khẽ cau mày: “Không dễ đánh.”

Mạc Y cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân: “Xem ra sau khi mơ một giấc, ngươi đã phá cảnh.”

“Ngươi cũng biết phân chia tứ cảnh à?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.

“Mấy năm qua, ngoại trừ ngươi còn có một người đã tới nơi này, ngồi luận đạo với ta. Đó là một người rất thú vị, hắn nói với ta võ học chia thành bốn cảnh giới, mà ta chính là người duy nhất trong thiên hạ mà hắn từng thấy bước vào cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh. Nhưng bây giờ, có vẻ ta gặp được người thứ hai rồi.” Mạc Y nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Đúng, ta vào Thần Du Huyền Cảnh.”

Thần du trong thiên địa, đại đạo mà hư tĩnh.

“Ta mơ một giấc, trong mơ ta gặp được một người.” Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại như hồi tưởng giấc mộng đó “Nàng nói với ta, hy vọng ta, đừng hối hận. Sau khi tỉnh mộng, ta phát hiện tinh thần trong sáng, khẽ vận công mới phát hiện không ngờ mình đã phá cảnh.”

“Ta vào Thần Du Huyền Cảnh đã bốn mươi năm.” Mạc Y đứng đó, ánh mắt đầu miệt thị: “Ngươi chỉ mới vào Thần Du Huyền Cảnh mà thôi, ngươi nghĩ mình đánh thắng được ta chắc?”

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vẫn phải thử một chút.”

“Bao năm qua, rất hiếm khi ta gặp được người có thể giao thủ với mình. Nếu là lúc bình thường chắc ta sẽ cảm thấy rất thú vị. Nhưng bây giờ, ta rất tức giận.” ánh mắt Mạc Y ẩn hiện vẻ phẫn nộ: “Ngươi không nên quấy rầy ta trong lúc này.”

“Mượn kiếm dùng một chút!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, Tâm kiếm lập tức rời tay Lôi Vô Kiệt rơi vào tay hắn. Hắn tung người lao về phía Mạc Y. “Đúng là ta và ngươi còn khá chênh lệch, cho nên ta chỉ có thể dùng chút trợ giúp của ngoại lực.”

Cầm kiếm thành Kiếm Tiên, vung đao thành Đao Tiên, tuyệt thế trên thế gian, Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân.

Mạc Y cười nhạt, giơ tay chỉ một cái.

Nhất Chỉ Hám Côn Luân.

"Chết đi!"