Thế nào là vô cực?
Biết trắng, giữ đen, làm pháp tắc cho thiên hạ; làm pháp tắc cho thiên hạ thì cái đức vĩnh cửu bất biến sẽ không sai lạc, mà trở về với vô cực.
Là vô cùng vô tận, không giới hạn không có điểm cuối, cũng là không.
Vạn vật đều có.
Vạn sự đều không.
Là không, cũng là hung.
Một côn này của Bách Lý Đông Quân đánh xuống, cắt đứt ý sống sót của con người, khi Vô Cực côn còn chưa đánh tới thân thể, rất nhiều người đã chết.
Nhưng đối phương là Mạc Y.
Mạc Y chỉ hơi ngạc nhiên thất thần một chút, nhớ lại chuyện rất lâu trước kia.
Khi đó sư phụ ngồi ngay ngắn tại chỗ, tay cầm thanh Vô Cực côn kia, giảng đạo pháp cho mình, kể những chuyện liên quan tới vô cực.
Khi đó, Mạc Y vẫn là một đứa trẻ, hắn hỏi sư phụ: “Vô cực là không, là hỗn độn, nếu cuối cùng đều về với vô cực, vậy vì sao chúng ta lại sống, vì sao lại chết?”
Thanh Phong đạo nhân không ngờ một đứa trẻ lại hỏi một câu như vậy, sau khi suy nghĩ một hồi bèn đáp: “Thiên đạo vô vi, đạo pháp tự nhiên, thuận lòng trời mà sống, theo mệnh trời mà chết.”
Mạc Y lắc đầu nói: “Không.”
“Không?”
“Đại đạo ba ngàn, tất cả đều ở người, kính trời, không nhận trời.”
Cuối cùng thanh trường côn kia cũng tới ngực Mạc Y. Mạc Y khôi phục tinh thần, cười nói: “Vô cực sinh thái cực.” Hắn lao nhanh về phía sau, giơ hai ngón tay vung nhẹ trước ngực: “Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.”
Một hình bát quái khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn. Vô Cực côn đập vào hình bát quái này, tạo ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
“Bát quái hóa vạn vật.” Mạc Y búng hai ngón tay một cái.
Bát quái lập tức tiêu tan, một luồng lực lượng khổng lồ bật ngược về phía Bách Lý Đông Quân. Vô Cực côn rời tay hắn, bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh Tiêu Sắt.
“Không tốt.” Tiêu Sắt cau mày nói.
“Đúng là không tốt.” Bách Lý Đông Quân theo sát Vô Cực côn, ngã xuống bên cạnh hắn, làm dấy lên bụi đất mù mịt. Đường Liên vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng thấy Bách Lý Đông Quân không hề bị thương, chỉ phủi bụi trên người, nói với vẻ u ám.
“Sao vậy?” Đường Liên buồn rầu nói.
Bách Lý Đông Quân cười một tiếng: “Hết cách rồi.”
Đường Liên kinh ngạc nhìn Mạc Y cách đó không xa: “Hắn lợi hại đến vậy cơ à?”
“Không thể không thừa nhận, tuy ta đã vào Thần Du Huyền Cảnh nhưng vẫn kém hắn rất nhiều.” Bách Lý Đông Quân giang hai tay: “Tình hình thế này chi có thể liều mạng thôi.”
Đường Liên gật đầu, hào khí đột nhiên dâng lên: “Được, con đi cùng sư phụ.”
“Đi cái đầu nhà ngươi.” Bách Lý Đông Quân giơ tay vỗ đầu Đường Liên một cái: “Ngươi thì giúp gì được ta? Đi lên để bị đánh chết à? Ta đi liều mạng, ngươi, cứu người! Cứu được người thì mau mau chạy đi!”
“Nhưng sư phụ...” Đường Liên do dự nói.
“Ta làm sao, khi ta tới hòn đảo này vốn đã không định trở về.” Đường Liên phẫn nộ quát: “Lát nữa nhìn ánh mắt ta ra tay!”
Đường Liên cười khổ: “Sư phụ, cách xa quá, không thấy được.”
“Ngu ngốc. Khi ta nói cướp, các ngươi tới cứu Diệp Nhược Y là được.” Bách Lý Đông Quân nói.
“Vâng vâng.” Đường Liên gật đầu liên tục.
“Bách Lý sư bá, nhưng Tiêu Sắt hắn...” Tư Không Thiên Lạc đột nhiên nói.
Bách Lý Đông Quân quan sát Tiêu Sắt đang ngồi ở bên kia, bây giờ không thể trông cậy gì ở Mạc Y rồi, e rằng Tiêu Sắt không sống được qua hôm nay. Hắn thở dài, lấy từ trong lòng ra một bình ngọc tinh xảo, ném cho Tiêu Sắt: “Bên trong là Mạnh Bà Thang, lúc sắp chết thì uống vào. Khi nào về Bắc Ly thì xem xem Tư Không Trường Phong có cách nào đánh thức ngươi không. Với năng lực của hắn, muốn tạm thời giữ mạng cho ngươi không thành vấn đề.”
Tiêu Sắt nhận lấy bình ngọc kia, gật đầu: “Đa tạ Bách Lý thành chủ.”
“Không cần cám ơn ta, năm xưa ta nói với nghĩa đệ của mình, sau này ta sẽ bảo vệ hắn. Bây giờ hắn đã chết, ngươi là hậu bối mà hắn để ý nhất, hôm nay ta bảo vệ ngươi.” Bách Lý Đông Quân xoay người. “Tới đi, Mạc Y. Không chết không thôi!”
Mạc Y gật đầu: “Được, vậy ta ban cho ngươi cái chết.”
Hắn chờ quá lâu rồi.
Cho dù Bách Lý Đông Quân gợi chiến ý của hắn dậy, khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được thú vui chiến đấu trong suốt mấy chục năm qua. Nhưng đối với chuyện kia, hắn không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.
Hắn xuất chưởng đánh xuống, chưởng này đã dùng toàn lực.
Bát Quái Hóa Vạn Vật.
Bách Lý Đông Quân vận chân khí toàn thân, tung người nhảy tới.
Nội công Thùy Thiên.
Bách Lý Đông Quân vung chưởng, làm vùng biển trăm dặm dậy sóng dữ dội.
Quyền pháp Hải Vận.
“Cướp!” Bách Lý Đông Quân gầm lên.
Đường Liên lập tức tung người nhảy lên đỉnh các, định cướp lấy Diệp Nhược Y.
Thế nhưng quyền pháp của Bách Lý Đông Quân bị phá tan chỉ trong nháy mắt, một bóng người áo trắng xuyên qua Bách Lý Đông Quân lao thẳng về phía đỉnh các.
Bách Lý Đông Quân không ngờ một đòn toàn lực của Mạc Y lại mạnh đến vậy, thậm chí bản thân không thể cản nổi một chiêu. Hắn vội vàng xoay người gầm lên: “Đường Liên, chạy mau.”
Nhưng đã chậm.
Mạc Y đã tới trước mặt Đường Liên, còn Đường Liên lần thứ ba đối mặt chính diện với Mạc Y, cũng là lần thứ ba trong ngày cảm nhận được hơi thở của cái chết gần sát đến vậy.
Có lẽ giờ phút này người duy nhất trong thiên hạ có cơ hội cứu hắn sẽ không tới kịp.
Nhưng hắn còn của muốn chết!
“Vạn Thụ Phi Hoa!” Đường Liên vung hai tay lên, chân khí bộc phát, áo ngoài lập tức bị phá tan thành từng mảnh, vô số ám khí bắn về phía Mạc Y.
Long Tu châm, Diêm Vương thiếp, Chu Nhan tiểu tiễn, vô số ám khí cao cấp của Đường môn kết hợp cùng thủ pháp ám khí đệ nhất của Đường môn, Vạn Thụ Phi Hoa.
Như vậy có giết được Mạc Y không?
Đương nhiên là không, cho dù Đường lão thái gia đã từ trần đứng ở đây cũng không cách nào đả thương Mạc Y.
Nhưng lại khiến bước chân Mạc Y dừng lại một chút.
Chỉ dừng lại một chút thôi, một khắc sau Mạc Y đã quét sạch ám khí đầy trời kia, lại xuất chưởng đánh về phía Đường Liên.
Nhưng có một cây phất trần ngăn hắn lại.
Một cây phất trần màu trắng, mỗi sợi lông ngựa trên đó đều lập tức dựng thẳng như lông chim. Một lão đạo tóc trắng phau đột nhiên xuất hiện tại đó, tay cầm phất trần, nhẹ nhàng vung lên, đánh lùi Mạc Y.
“Ai vậy? Sao tự nhiên có một đạo sĩ xuất hiện?” Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc.
Lôi Vô Kiệt ngây ra một chút: “Đợi đã, hình như ta từng gặp hắn.”
Đường Liên vừa đi một vòng qua cửa Diêm Vương, tâm thần bất định, thấy lão đạo sĩ đột nhiên xuất hiện lại kinh hãi tới biến sắc: “Quốc... quốc sư?”
Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, mỉm cười nhìn Đường Liên: “Đường thiếu hiệp, vẫn khỏe chứ?”
Đường Liên vội vàng chắp tay: “Nhờ... nhờ phúc của tiền bối.”
Tề Thiên Trần cười một tiếng quay đầu lại nhìn Mạc Y, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, lâu rồi không gặp.”
Mạc Y ngạc nhiên một hồi lâu rồi cúi đầu nói: ”Tề sư huynh.”
Năm xưa, khi Mạc Y quỳ ở đó, muốn bán mình chôn cất em gái.
Là Tề Thiên Trần nhìn hắn một cái trước. Chính vì Tề Thiên Trần nhìn hắn, cho nên Thanh Phong đạo nhân mới quay người.
Mọi chuyện tiếp theo mới diễn ra.
Tới nay Tề Thiên Trần tóc đã bạc trắng, nhưng Mạc Y vẫn tuấn mỹ tựa thiếu niên.
Lâu ngày gặp lại, cảnh còn người mất.