Chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng đi vào màn sương mù.
Khi bọn họ đến, nhìn từ xa không thấy lớp sương mù dày đặc này. Khi bọn họ trên đảo cũng không thấy lớp sương mù dày đặc đó, thế nhưng khi rời đảo vài chục trượng, toàn thân lại bị che phủ trong sương mù.
“Lần này coi như chỉ bị kinh hãi chút thôi chứ không nguy hiểm gì.” Cuối cùng cũng rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, Trường Cung Truy Dực, Bách Quỷ Dạ Hành thở dài một cái, trái tim nặng trĩu cuối cùng cũng buông xuống.
“Còn chưa tới lúc yên tâm.” Đường Liên vừa chèo thuyền vừa nói: “Nghĩ cách gọi tên Lôi Vô Kiệt này dậy đi, một mình ta chèo, e rằng không kịp.”
“Nhưng Lôi Vô Kiệt cưỡng ép phá cảnh, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Nếu gọi hắn dậy có bạc bẽo quá không?” Tư Không Thiên Lạc cau mày.
“Đừng nói bạc bẽo, chúng ta không đuổi kịp thuyền là không về Bắc Ly được. Bị thương cỡ nào cũng là toi công. Mau lên, gọi tên này dậy cho ta, ngươi xem Tiêu Sắt còn mấy viên Bồng Lai đan, nhét hết vào miệng hắn đi.” Đường Liên tính toán thời gian, trong lòng vô cùng nóng nảy, đã lo lắng tới nổ phổi.
“Để ta chèo.” Một giọng nói miễn cưỡng vang lên.
Hai người kinh ngạc quay đầu, thấy Tiêu Sắt đã mở mắt.
Tiêu Sắt có vẻ không khác gì ngày thường, vẫn bộ dáng lười biếng ấy, chỉ có cặp mắt đã bất đồng.
Trở nên vô cùng thanh thản, rất có tinh thần.
Đó là thứ mà Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc thấy, còn Tiêu Sắt lại cảm thấy rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy trên người sung sướng thoải mái khó tả, đây là một cảm giác đã lâu không gặp. Kinh mạch của hắn bị tổn hại đã nhiều năm, khí huyết vận hành không lưu loát, đã lâu không thoải mái như vậy cho nên không nhịn được muốn đứng dậy hoạt động một chút.
“Nhưng ngươi bị thương nặng vừa mới khỏi...” Tư Không Thiên Lạc do dự nói.
“Không có gì đáng ngại.” Tiêu Sắt đi về phía trước, nhận lấy mái chèo trong tay Đường Liên: “Đoạn đường vừa qua, cám ơn mọi người.”
“Cám ơn.” Đường Liên nhìn Tiêu Sắt với vẻ khó lòng tin nổi: “Ngươi mà cũng nói cám ơn.”
Tiêu Sắt vẫy mái chèo, lắc đầu nói: “Trong lòng đại sư huynh, ta là loại người gì?”
“Tự đại, ngạo mạn, bướng bỉnh, thiếu lễ phép?” Đường Liên suy nghĩ một chút.
Tư Không Thiên Lạc thở dài: “Đại sư huynh, ngươi đừng thẳng thắn quá mức vậy chứ!”
“Không sao.” Tiêu Sắt nhún vai một cái, tiếp tục chèo thuyền.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi làn sương mù dày đặc đó. Tiêu Sắt dừng thuyền lại, nhìn lên trời. Chờ tinh tượng chỉ xuất hiện bảy ngày một lần.
“Chúng ta ở trong màn sương bao nhiêu lâu rồi?” Tư Không Thiên Lạc không hiểu.
“Không biết. Ta luôn cảm thấy trong màn sương đó, thời gian trôi qua khác hẳn bên ngoài.” Đường Liên lạnh nhạt nói.
“Dao Quang mọc lên ở phương đông, Đế Quân bay lên ở phương tây.” Tiêu Sắt nhìn bầu trời lẩm bẩm: “Xem ra chúng ta tới kịp, bây giờ cách lúc đó đúng bảy ngày.”
“Đế Quân có vẻ còn mờ nhạt hơn.” Một giọng nói mệt mỏi vang lên, mọi người nhìn lại, thấy Diệp Nhược Y cũng đã tỉnh.
“Bảy ngày?” Đường Liên cau mày: “Ước định với Mộc Xuân Phong cũng là bảy ngày, bây giờ hắn có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Không sao.” Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta tin tưởng Mộc Xuân Phong.”
Hơn nữa ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng thấy đảo Tam Xà. Mà bên cạnh đảo Tam xà, chiếc thuyền dài tuyết tùng khổng lồ vãn đang đậu ở đó, lá cờ Phượng Hoàng Vu Phi bên trên tung bay theo làn gió.
“Bọn họ vẫn ở đó.” Tư Không Thiên Lạc vui vẻ nói.
Nhưng khi đến gần, Tiêu Sắt lại nhíu mày: “Hình như có cái gì không đúng.”
Khi tới gần nữa, hắn mới thấy rõ cảnh tượng ở đó.
Chỉ thấy trên thuyền dài Tuyết Tùng, tất cả hộ vệ trên thuyền cầm cung tên, dây cung kéo căng, nhắm thẳng vào người dưới thuyền.
Còn dưới thuyền dài tuyết tùng, Mộc Xuân Phong ngồi xếp bằng, trước mặt là thanh danh kiếm - Động Thiên Sơn.
Vài chục người chèo thuyền ăn mặc bình thường đứng đối diện với Mộc Xuân Phong, ai nấy trợn mắt nhìn hắn.
“Thế này là thế nào?” Đường Liên nhỏ giọng nói.
“Không biết, tới xem thử đi.” Tiêu Sắt giậm mũi chân, bước về phía bọn họ.
“Cẩn thận.” Tư Không Thiên Lạc vội vàng la lên, lập tức đi theo.
Đường Liên giơ tay định cản nhưng không cản được. Trên thuyền còn hai người đang nằm đó không nhúc nhích, hắn đành tăng tốc độ chèo thuyền: “Một đám lỗ mãng, chỉ biết hại sư huỵnh.”
Thấy Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc hạ xuống, Mộc Xuân Phong vui vẻ: “Các ngươi về rồi.”
Tiêu Sắt nhìn xung quanh một lượt, lấy làm khó hiểu: “Thế này là sao?”
Mộc Xuân Phong vội vàng đi tới bắt mạch cho hắn, suy nghĩ cẩn thận một chút rồi vui vẻ ra mặt: “Chữa khỏi thật rồi, trên hòn đảo đó có người tuyệt thế như vậy cơ à. Tiêu huynh, lần sau ngươi phải dẫn ta tới xem thử đấy!”
“Mộc huynh đúng là hứng khởi, bên phía ngươi còn đang nhìn nhau bằng đao kiếm, còn có tâm trạng nghĩ tới tiên nhân cơ à?” Tiêu Sắt nhìn đám người chèo thuyền sắc mặt căng thẳng, còn một số hộ vệ trên thuyền đang nhìn chằm chằm vào nơi này.
“Ài. Mấy người chèo thuyền này lên đảo rồi la hét đòi về, nửa đường còn định cướp thuyền nên bị hộ vệ của Mộc gia ta đuổi xuống. Điền chưởng quỹ nói làm loạn trên biển, không thể tha mạng, nói phải bắn chết bọn họ. Trong lòng ta không nỡ, dù sao bọn họ cũng không làm được gì, cho nên đành ngồi chung một chỗ với bọn họ, ngăn cản Điền chưởng quỹ với bắn tên. Thế nhưng ta vừa ngồi cùng bọn họ.” Mộc Xuân Phong gãi đầu: “Bọn họ lại muốn giết ta, ta đành cắm Động Thiên Sơn ở đó uy hiếp họ. Cho nên cục diện này đã kéo dài một ngày một đêm.”
“Nếu chúng ta đã về, vậy không cần náo loạn nữa.” Tư Không Thiên Lạc nói.
Mộc Xuân Phong gật đầu: “Đúng đúng đúng, chư vị. Bây giờ có thể về nhà rồi, mọi người đừng đánh, đừng đánh nữa.”
Nhưng đám hộ vệ vẫn không buông cung tên xuống.
“Điền chưởng quỹ.” Mộc Xuân Phong cao giọng nói.
Điền Mạc Chi đi từ trên thuyền xuống: “Công tử.”
“Trói những người này lại, lúc nào gần về đến bờ mới cởi trói cho họ.” Mộc Xuân Phong nói.
Điền Mạc Chi suy nghĩ một chút: “Được. Người đâu!”
Đám người chèo thuyền lại xôn xao: “Để các ngươi trói, xong lát nữa bỏ chúng ta lại thì sao!”
“Im đi cho ta!” Mộc Xuân Phong rút Động Thiên Sơn ra, lộ vẻ tức giận hiếm thấy: “Nếu ta muốn giết đám người các ngươi, bây giờ ta sẽ bảo bọn họ bắn cung, sau đó vứt các ngươi lại cho rắn cắn. Cung tên không giết chết được các ngươi, ta còn có thể dùng kiếm giết. Còn lảm nhảm lắm lời như vậy, thấy thiếu vàng à? Lúc nào lên bờ cho mỗi người thêm mười lạng! Còn ý kiến gì nữa không! Còn lảm nhảm nữa không?”
Đám người chèo thuyền lần đầu thấy công tử nổi giận, đều đờ ra tại đó, không biết nói gì.
“Trói lại cho ta!” Mộc Xuân Phong tức giận quát.
“Vâng.” Điền Mạc Chi cúi đầu.
Lúc này Đường Liên đã chèo thuyền tới, Lôi Vô Kiệt cũng vừa vặn tỉnh dậy.
Hắn thấy cảnh tượng xung quanh, lấy làm kinh hãi.
“Chẳng phải đang ở đảo Bồng Lai à? Sao lại tới đảo Tam Xà rồi?”
“Mạc Y đâu? Ơ, Mộc huynh, lại gặp nhau rồi.”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
"Ta là ai ?"
"Ta đang ở đâu?"
Lôi Vô Kiệt mặt đầy mê mang.
“Ngươi ngủ tiếp đi.” Đường Liên tát một phát cho hắn choáng tiếng.
Thuyền Kim Thác đã kéo buồm lên.
Đám người Đường Liên sức cùng lực kiệt vào trong khoang nghỉ ngơi, định ngủ mấy ngày mấy đêm rồi tính. Chỉ có Tiêu Sắt không vào trong khoang thuyền, Điền Mạc Chi đi qua bên cạnh hắn. Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý: “Khi đi ta đã biết có biến số, mà biến số như vậy là ở ngươi.”
“Sai rồi, không phải ở chỗ ta.” Điền Mạc Chi âm u nói: “Ở chỗ công tử.”
“Mộc Xuân Phong?” Tiêu Sắt nhỏ giọng nói.
“Công tử nhân đức, theo ta thấy là mềm yếu. Nhưng nếu công tử nhân đức mà lòng lại kiên định, vậy là minh chủ.” Điền Mạc Chi đi qua bên cạnh Tiêu Sắt: “Thanh Châu Mộc gia, sau này là của tam công tử.”
Tiêu Sắt cười một tiếng, tiếp tục đi về phía mũi tàu.
Mộc Xuân Phong đang đứng đó, nhìn lá cờ gia tộc trên đỉnh cầu: “Về nhà thôi.”
Tiêu Sắt đi tới bên cạnh hắn, gật đầu một cái, lẩm bẩm: “Về nhà thôi.”
(Hoàn thành phần ‘Hải ngoại tiên sơn’)