Thiếu Niên Ca Hành

Chương 283: Kiếm tâm quy nhất




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Gia tộc Lôi gia bảo rất khổng lồ, đời trước có Lôi Môn Tứ Kiệt: Lôi Mộng Sát, Lôi Vân Hạc, Lôi Oanh, Lôi Thiên Hổ; bốn người này tra kỹ ra thì quan hệ máu mủ rất xa. Nhất là Lôi Oanh xuất thân chi phụ, nếu không Lôi Oanh đã chẳng tưởng nhớ con gái Lôi Mộng Sát. Còn khi Lôi Mộng Sát thành hôn với Lý Tâm Nguyệt, ba người khác vẫn còn là trẻ con, cho nên quan hệ giữa Lôi gia bảo và Kiếm Tâm trủng cũng không gần gũi gì.

Nhưng Lôi Vân Hạc là ngoại lệ.

Năm xưa Lôi Vân Hạc bị Triệu Ngọc Chân chặt đứt một cánh tay rồi được Bách Lý Đông Quân cứu. Sau đó hắn mất đi cảnh giới, bế quan rất nhiều năm trong Tuyết Nguyệt thành. Hơn nữa hắn lên núi khiêu chiến Triệu Ngọc Chân nên mới khiến Triệu Ngọc Chân tẩu hỏa nhập ma, bỏ lỡ ước hẹn với Lý Hàn Y. Chính vì vậy trong lòng hắn rất áy náy, sợ nhất là gặp phải Lý Hàn Y.

Lôi Vân Hạc chắp tay nói: “Đa tạ trủng chủ ban kiếm, Lôi mỗ cáo từ...”

“Chạy cái gì mà chạy, bây giờ ta giết ngươi được hay sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Lý Hàn Y và Lôi Vô Kiệt đi qua sau lưng Hà Khứ, đẩy cửa tiến thẳng vào. Lý Hàn Y vừa đi vừa không nhịn được mắng Lôi Vô Kiệt: “Đây là nhà của đệ, đệ lại đứng ngoài chờ thông báo như người xa lạ, thế mà được à?”

Lôi Vô Kiệt vừa đỡ Lý Hàn Y, vừa gật đầu: “Tỷ tỷ nói chí phải.”

“Lý Hàn Y, ngươi...” Lôi Vân Hạc kinh hãi, hắn nhìn một cái là nhận ra hôm nay Lý Hàn Y đã mất hết cảnh giới, gần như không còn chút công lực nào.”

“Khốn kiếp!” Lý Tổ Vương nổi giận gầm lên một tiếng, Phong Nhã Tứ Kiếm cùng rời vỏ, hạ xuống bên cạnh hắn: “Hàn Y, ai hại con đến nước này, ta đi giết hắn.”

“Ông ngoại.” Lý Hàn Y cười khổ: “Người đã lớn tuổi vậy rồi, có thể bớt nóng tính không.”

“Ài.” Lý Tổ Vương phất ống tay áo, bốn thanh kiếm hạ xuống, hắn buồn bã bước tới: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, với công lực của con dẫu là tên Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương kia cũng chẳng thể đánh con ra nông nỗi này.”

Lý Hàn Y thở dài: “Là đại gia trường của Ám Hà.”

“Chỉ là tên đại gia trường của Ám Hà thôi, làm sao khiến con bị thương nặng như vậy?” Lý Tổ Vương cau mày.

“Chuyện này rất phức tạp, sau này con sẽ kể chi tiết cho người.” Lý Hàn Y quay sang nói với Lôi Vân Hạc: “Ngươi chạy tới đây làm gì?”

Lôi Vân Hạc nắm thanh Sát Lôi kiếm, ấp úng nói: “Ta... ta tới xin kiếm.” Lôi Vân Hạc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất Lý Hàn Y ở trước mặt, sợ rằng kiếm đã đến tay lại bị Lý Hàn Y cướp mất. Không ngờ Lý Hàn Y chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi nói: “Không tệ.”

“Ừm... đúng là không tệ.” Lôi Vân Hạc không biết trả lời ra sao.

Lý Hàn Y ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, Lôi Vân Hạc bị ánh mắt lạnh lẽo của cô dọa cho hết hồn: “Sao vậy?”

“Còn không đi đi?” Lý Hàn Y chậm rãi nói.

“Hả?” Lôi Vân Hạc không hiểu.

“Hà Khứ, tiễn khách!” Lý Hàn Y xoay người, không để ý tới hắn nữa.

Hà Khứ đi tới, cung kính giơ tay với Lôi Vân Hạc: “Lôi bảo chủ, mời.”

Lôi Vân Hạc thở dài, lẩm bẩm nói: “Dẫu sao ta cũng đường đường bảo chủ Lôi gia bảo, bang chủ một đại bang, đi từ xa tới mà chẳng mời ta tới một bữa cơm...”

Lý Tổ Vương đã quen với tính cách đứa cháu ngoại này, hắn đi tới vỗ vai Lý Hàn Y nói: “Hàn Y, bao năm rồi con không tới đây thăm ông ngoại. Lần này tới chắc có chuyện gì phải không? Nói đi, có phải nghe được tin ở chỗ ta có một vị tiểu thần y nên muốn tới đây dưỡng bệnh phải không? Nhắc đến chuyện này thì, Tư Không Trường Phong tuy là sư huynh của cô nhóc ấy, nhưng còn không bằng cô ấy.” “Đó là một trong nhiều nguyên nhân. Nếu nơi này không có vị tiểu thần y đó, chắc chắn Tư Không Trường Phong đã không cho con tới. Có điều còn hai chuyện quan trọng hơn.” Lý Hàn Y giơ tay phải, Lôi Vô Kiệt vội vàng đưa kiếm của mình tới. Lý Hàn Y rút Tâm kiếm ra: “Ông ngoại, người nhìn xem.”

“Chuyện này!” Lý Tổ Vương kinh hãi đoạt lấy Tâm kiếm nhìn những lỗ hổng nhỏ trên thân kiếm. “Rốt cuộc gặp binh khí gì mà Tâm kiếm bị đánh thành thế này, đây là Tâm kiếm đấy! Chẳng lẽ gặp Thiên Trảm kiếm?”

“Không, hình như người kia không dùng binh khí.” Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút: “Hắn chỉ dùng ống tay áo đỡ kiếm thôi.”

Lý Tổ Vương hít một hơi lạnh: “Chẳng lẽ là thần tiên?”

Lôi Vô Kiệt cười khổ một cái: “Hình như thế.”

Lý Hàn Y hỏi: “Có sửa được không?”

“Trên đời này chắc chỉ còn mình ta sửa được nó, nhưng cần chút thời gian.” Lý Tổ Vương quan sát kỹ những lỗ hổng đó.

“Bao lâu?”

“Ít nhất phải nửa năm.” Lý Tổ Vương cắm kiếm vào vỏ.

“Được, có lẽ chúng con sẽ ở lại trong trủng rất lâu.” Lý Hàn Y gật đầu một cái.

Lý Tổ Vương vui vẻ nói: “Các con định ở lại? Ở nửa năm trở lên hả?’

“Đúng thế.” Lý Hàn Y nhìn sang Lôi Vô Kiệt: “Năm năm tới ngoại trừ nhờ ông sửa lại thanh Tâm kiếm này, còn cần làm một việc.”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Lý Tổ Vương cau mày, suy nghĩ một chút: “Con muốn dẫn nó vào Kiếm Tâm nhai?’“Đúng vậy, Lý gia ta nên có một vị Kiếm Tiên nữa.” Lý Hàn Y lạnh nhạt nói.

Lý Tổ Vương cười vang nói: “Được.”

Lôi Vô Kiệt nói thầm trong lòng: Nhưng rõ ràng ta họ Lôi mà.

Ba người đi ra ngoài Kiếm các, Lý Tổ Vương lấy Tâm kiếm đi định đặt vào Kiếm Lư. Lý Hàn Y cũng muốn xem Kiếm Lư mà lâu rồi mình không được thấy, bèn đi cùng. Lôi Vô Kiệt vội vàng tìm cớ trốn ra cùng Hà Khứ. Hà Khứ cười nói: “Thiếu trủng chủ, vừa hay có người muốn tìm ngươi.”

“Ai?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc.

“Cô ấy.” Hà Khứ mỉm cười chỉ cô bé trong gian nhà. Chính là đệ tử quan môn của Dược Vương - Tân Bách Thảo. Cô vốn đang cúi người cẩn thận quan sát chỗ dược thảo mình trồng, nghe tiếng người nói bèn quay đầu lại: “A? Là ngươi. Thế thì...”

Lôi Vô Kiệt hiểu ý: “Hắn không tới.”

Hoa Cẩm như đã nhận ra manh mối từ sắc mặt Lôi Vô Kiệt, trong lòng vui mừng: “Vậy hắn...”

“Chữa khỏi rồi.” Lôi Vô Kiệt cười nói.

“Tốt quá!” Hoa Cẩm mỉm cười nhảy cẫng lên, ai ngờ bước chân bất ổn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất, ép đổ một mảnh dược thảo.

“Ài, đột nhiên thấy nhớ cô bé như cái bánh nếp kia.”

Thiên Khải thành, phủ Lan Nguyệt Hầu.

Hầu gia tuấn lãng mặc y phục vàng kim kéo chặt áo lông chồn trên người, miễn cưỡng nói.

“Hầu gia, nên khởi giá thôi.” Tổng quản hầu phủ sau lưng hắn nhắc nhở: “Hôm nay là ngày đặc biệt, không thể tới trễ được.”

Lan Nguyệt Hầu miễn cưỡng ngáp một cái: “Chẳng phải ngày tế lễ hàng năm ư? Thắp hương cúi lạy ông trời, đúng là chán ngắt.”

“Hầu gia không thể nói thế bên ngoài được.” Tổng quản biết tính cách chủ nhân, cười nói.

Lan Nguyệt Hầu xoay người: “Đi thôi, đúng là không thể tới trễ được. À mà, gần đây Tuyết Nguyệt thành có động tĩnh gì không?”

“Vừa có tin tức đưa về, sau khi đại đệ tử Đường Liên rời thành, Lý Hàn Y và Lôi Vô Kiệt vừa ra khỏi thành cách đây không lâu.”

“Ồ? Thế còn vị công tử tên là Tiêu Sắt kia thì sao?”

“Vẫn đang trong thành, hình như không định đi.”

“Xem ra phải đợi đủ một năm rồi. Cướp người với Diệp Khiếu Ưng, ta cũng bái phục dũng khí của mình.”