Thiếu Niên Ca Hành

Chương 319: Khách quý đến muộn




Thiên Kim Thai.

Trong vòng một canh giờ, lục bộ trong triều đều đã đến, tứ đại phú thương đích thân tới, văn võ bá quan và các nhà quyền quý có thực lực trong các ngành nghề của Thiên Khải cũng chen chúc tới, hầu hết các nhà nhận được thiệp vàng từ Tuyết Lạc sơn trang đều đã đáp lại.

Ngoài ra còn những vị ‘khách quý’ tuy không có thiệp mời nhưng vẫn nghênh ngang tới -- Mộc Xuân Phong bước thẳng về phía Tiêu Sắt, cười nói: “Tiêu... à không, lục hoàng tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tư Không Thiên Lạc vui mừng đứng bật dậy: “Mộc công tử.”

Tiêu Sắt cũng đứng dậy cười nói: “Lúc ta rời thành đã viết thư cho ngươi, ta ước lượng thời gian, nếu ngươi đi nhanh chắc hôm nay cũng tới. Lần này, cảm ơn.”

Mộc công tử lắc đầu nói: “Không cần cám ơn ta, Mộc gia chúng ta có ba loại làm ăn không làm.”

“Chẳng hay là ba loại làm ăn nào?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Làm ăn hại người không làm, làm ăn lỗ vốn không làm, làm ăn quá nhỏ không làm.” Mộc Xuân Phong bước lên phía trước, ghé tai Tiêu Sắt nhỏ

giọng nói: “ChuyỆn làm ăn của ngươi quá lớn, ta đồng ý làm, lão già nhà ta không nói không được làm.”

Tiêu Sắt cười một tiếng: “Xem ra bỆnh của đại ca ngươi còn chưa lành.” “Nói bậy.” Mộc Xuân Phong nghiêm mặt nói: “Rõ là nói bậy!”

“Tiêu Sắt!” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, Tiêu Sắt quay người nhìn lại, thấy người đó bèn nói: “Hoa Cẩm?”

Lúc này Lan NguyỆt Hầu cũng đi tới, hắn hạ giọng nói: “Bên kia đã...”

Hoa Cẩm gật đầu một cái: “Đã không việc gì, chỉ có điều chuyỆn sáng nay hơi kỳ lạ, ta nghi ngờ...”

“Việc này âm thầm nói sau.” Lan NguyỆt Hầu vội vàng ngắt lời Hoa Cẩm, lại mỉm cười: “Chẳng phải ngươi luôn bảo muốn xem thử Tiêu Sắt sau khi khỏi bỆnh à?”

“Đúng vậy.” Hoa Cẩm vội vàng đi tới, nắm lấy cổ tay của Tiêu Sắt, cau mày suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm: “Đúng là bình an vô sự, người trên đảo ngoài biển có y thuật cao siêu vậy sao?”

“Không phải người, là tiên nhân.” Tư Không Thiên Lạc đi tới, giả bộ không chuyỆn gì rút tay Tiêu Sắt khỏi Hoa Cẩm. “Tóm lại nói không rõ được.”

Mộc Xuân Phong đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyỆn lại càng lúc càng kinh hãi. Hắn nhanh chóng ý thức được cô bé cao chưa tới bả vai mình chính là vị đỆ

tử quan môn của Dược Vương - Tân Bách Thảo trong truyền thuyết, cũng là tiểu thần y mà Tiêu Sắt thường xuyên nhắc tới. Hắn cả kinh nói: “Cô chính là vị thần y kia? ĐỆ tử của Dược Vương?”

Ánh mắt Hoa Cẩm lạnh đi: “Ngươi có ý kiến gì?”

Lan NguyỆt Hầu bật cười: “Mộc công tử cẩn thận chút, không thì bị kim châm đấy.”

Mộc Xuân Phong lại có vẻ càng hưng phấn: “Thần y đứng hàng trên, xin nhận một vái của tại hạ. Chẳng hay tại hạ có vinh hạnh được bái thần y làm thầy không?”

“Không có.” Hoa Cẩm đáp rất trực tiếp.

“Ta có một gốc Thiên Tâm thảo, xin tặng cho thần y được không?” Mộc Xuân Phong bắt đầu dụ dỗ.

Hoa Cẩm mặt mày biến sắc, cắn môi một cái không nói gì.

“Mộc gia chúng ta có một tòa nhà ở Thiên Khải thành, gọi là Thu Lư. Bên trong trồng đầy các loại dược thảo quý giá...” Có vẻ Mộc Xuân Phong đã chuẩn bị từ trước.

“Có những loại dược thảo gì?” Hoa Cẩm lập tức hỏi.

Mộc Xuân Phong vẫy ống tay áo, thản nhiên nói: “Ta tặng toàn bộ Thu Lư cho tiểu thần y, thần y tự tới xem chẳng hơn sao?”

Bốn vĩ chưởng quỹ đứng sau lưng Mộc Xuân Phong đồng thời biến sắc.

Thiết Thủ chưởng quỹ Thạch Thanh Thủy dùng khuỷu tay khều khều Điền Mạc Chi: “Lão Điền, liệu có phải vừa rồi ngươi nói tam công tử không phá của bằng đại công tử với lão gia tử nên hắn tức rồi? Bây giờ đang trả thù chúng ta?”

Điền Mạc Chi thở dài: “Nếu hắn có đầu óc như vậy thì tốt.”

Lan NguyỆt Hầu ho nhẹ một tiếng: “ChuyỆn bái sư sau này hãng bàn, dù sao nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay cũng là Tiêu Sắt. Hoa Cẩm, cô tới chỗ lão thái sư ngồi đi, ta có vài lời cần nói với Tiêu Sắt.”

Hoa Cẩm chép miệng: “Ta không phải con gái ngươi.” Sau đó bất đắc dĩ đi ra. Mộc Xuân Phong cười một tiếng, dẫn bốn vị chưởng quỹ ra ngoài.

Lan NguyỆt Hầu cau mày hỏi Tiêu Sắt: “Ta già lắm à? Con gái? Sao lại con gái?”

“Hoàng thúc, ta còn phải gọi người là thúc thúc, ngài muốn người ta gọi người là gì?” Tiêu Sắt thở dài. “Hoàng thúc, ngài định nói gì với ta?”

“Thái sư chờ đã lâu rồi. Những người khác cũng không nhịn được nữa rồi.

Trà của Thiên Kim Thai có ngon hơn nữa cũng không thể uống cả ngày được. Cứ tiếp tục như vậy cho dù thái sư không lên tiếng, những người khác cũng sẽ lấy lý do bất kính với thái sư để nhắm vào ngươi.” Lan NguyỆt Hầu bực bội nói.

Tiêu Sắt gật đầu: “Ta biết.”

“Vậy bao giờ ngươi bắt đầu bữa tiệc?” Lan NguyỆt Hầu hỏi.

“Một nén nhang nữa.” Tiêu Sắt hạ giọng nói: “Cho ta thêm thời gian một nén nhang nữa.”

“Ngươi muốn chờ hai người kia?” Lan NguyỆt Hầu lắc đầu: “Bọn họ sẽ không tới.”

Xích Vương phủ.

Tiêu Vũ lười biếng nằm trên ghế, tứ chi ngửa lên trời, ngẩng đầu lên nói:

“Ngay cả Thanh Châu Mộc gia cũng ra tay giúp hắn. Đúng là chỉ kém có một chiêu.”

Long Tà thở dài: “Muốn đi à?”

“Đi?” Tiêu Vũ nhắm mắt lại: “Đi cái mẹ gì?” Bạch Vương phủ.

Tiêu Sùng nâng chén trà lên thổi nhẹ: “Làm sao?”

“Không nên đi.” Lăng Thiệu Hàn lắc đầu: “Nếu đi tương đương với nhận thua. Không đi tức là chúng ta không hề để bụng.”

“Thật ra thua thì đã thua rồi, chẳng qua mạnh miệng thôi.” Tiêu Sùng thở dài nói.

Lăng Thiệu Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Vị Vĩnh An Vương này có quá nhiều biến chiêu. Mỗi lần chúng ta nghĩ mình nắm được tử huyỆt hạn chế đối phương, hắn lại phá cuộc được.”

“Cũng được.” Tiêu Sùng đặt chén trà xuống, không uống. Thiên Kim Thai.

Thời gian một nén nhanh trôi qua rất nhanh. Diệp Nhược Y và Lôi Vô Kiệt từ ngoài cửa đi vào, lắc đầu với Tiêu Sắt. Tiêu Sắt gật đầu nói: “Hiểu rồi.”

Hắn quay lại nhìn Đồ nhị gia nói: “Nhị gia, mở tiệc đi.” Đồ nhị gia đứng dậy, hắng giọng một cái, cao giọng hô: “Mở...”

“Đợi đã.” Một giọng nói ôn hòa ngắt lời hắn.

Giọng nói kia rất ôn hòa, khiến người nghe có cảm giác thoải mái, nhưng khi hai chữ đó phát đã lại mạnh mẽ ngắt lời của Đồ nhị gia. Đồ nhị gia há

miệng, rõ ràng vẫn hành động được nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh

Đúng là quỷ dị, Đồ nhị gia thầm mắng trong lòng.

Mọi người cũng nhìn về phía cửa, âm thanh này từ ngoài cửa truyền vào. Một ông lão dắt theo một đứa trẻ từ từ bước vào.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động. Ngay cả Đổng thái sư cũng đứng bật dậy.

“Tuy ta chưa nói mình sẽ tới nhưng cũng không nói mình không tới. Sao vội vàng mở tiệc vậy, không thể chờ ta một chút à?” Ông lão giơ tay xoa đầu đứa trẻ bên cạnh. “Thằng nhóc nhà ta muốn ăn bữa ngự yến hiếm thấy này, cho nên ta dẫn hắn tới ăn thử. Chư vị không có ý kiến gì chứ?”

“Lão già ta đây đi chậm, làm trễ nải các vị.”

Quan tước trong triều, đại phú thương Thiên Khải, không ai dám tiếp lời.

Chỉ có Tiêu Sắt cúi đầu: “Quốc sư tới là vinh hạnh cho nơi nhà tranh Thiên Kim Thai này!”

Quốc sư Tề Thiên Trần mang theo đạo đồng dưới trướng Tử Đồng, tới dự tiệc!