Thiếu Niên Ca Hành

Chương 337: Trận chiến sinh tử




Bạch Vương phủ.

Tiêu Sùng khẽ cau mày: “Nghe nói Cửu Cửu Đạo của Thiên MỆnh trai chết rồi?”

Lăng Thiệu Hàn gật đầu: “Chết rồi. Tuy trong mắt những người đứng trên cao, Cửu Cửu Đạo chỉ là kẻ không đủ tư cách, nhưng thực tế hắn giao du rất rộng trong Thiên Khải thành, có chuyỆn gì nhờ hắn còn tác dụng hơn nhờ Kinh Triệu Duẫn. Cái chết của hắn ảnh hưởng rất lớn tới Tiêu Sở Hà, không chỉ mất đi một trợ thủ rất tốt, thậm chí còn ảnh hưởng tới lựa chọn của Thiên Khải Tứ Thiếu.

Còn lựa chọn của Thiên Khải Tứ Thiếu đại biểu cho lựa chọn của dân chúng tầng chót Thiên Khải.”

“Nhưng giết một người như vậy tương đương với đối địch với toàn bộ dân chúng tầng chót của Thiên Khải.” Tiêu Sắt thở dài: “Mà bây giờ, rất nhiều người cho rằng, kẻ giết hắn... là ta?”

“Trinh thám nói, Cửu Cửu Đạo bị một đao đoạt mạng, khi đó Lôi Vô Kiệt kiểm tra vết thương, xác nhận là Ám Hà gây ra.” Lăng Thiệu Hàn nói.

Tiêu Sùng gõ nhẹ ngón tay lên lưng ghế: “Xem ra Ám Hà đã quay sang gia nhập dưới trướng Xích Vương.”

“Thiệu Hàn suy đoán không phải quay đầu, mà ngay từ đầu khi Ám Hà gia nhập, có thể đã lựa chọn Xích Vương.” Lăng Thiệu Hàn do dự một chút rồi nói.

“Đầu mối về Ám Hà là đại sư phụ cho, đại sư phụ sẽ không gây bất lợi cho ta. Như vậy rất có thể khi Ám Hà tung tin tức liên lạc tới chỗ đại sư phụ, bọn chúng đã quyết định.” Tiêu Sùng nói.

Lăng Thiệu Hàn gật đầu: “Theo tác phong làm việc của Ám Hà, Xích Vương đúng là lựa chọn tốt hơn cho chúng. Điện hạ là vua trị quốc, không thích chinh phạt, hoàn toàn khác với hành động của Ám Hà. Ban đầu điện hạ cũng do dự không biết có nên tới nhờ Ám Hà giúp đỡ không, cuối cùng do cửu hoàng tử tự tiện hành động mới bị cưỡng ép hợp tác.”

“Một bước sai, từng bước sai.” Tiêu Sùng lắc đầu: “Bây giờ có cách gì không?”

“Có.” Lăng Thiệu Hàn trầm giọng nói: “Nếu Xích Vương điện hạ muốn chúng ta kết thù kết oán với Vĩnh An Vương, như vậy chúng ta tuyỆt đối không cho hắn vừa ý. Sáng nay bên phía Kinh Triệu Duẫn đã tới hỏi, chuyỆn này định công khai xử lý hay âm thầm hành động. Chắc hắn cũng không biết chuyỆn này không phải do chúng ta làm. Ta đã trở về, phải làm lớn, mà còn phải lớn tới mức ai ai cũng biết! Bán ân tình này cho Vĩnh An Vương, lại báo cho Xích Vương nếu hắn còn đẩy chúng ta nữa, chúng ta sẽ

ngả sang phía Vĩnh An Vương!”

“E rằng Vĩnh An Vương không nhận ân tình của chúng ta.” Tiêu Sùng lẩm bẩm. Vĩnh An Vương phủ.

Tiêu Sắt đi tới sân sau, thấy Tư Không Thiên Lạc đang luyỆn thương. Vốn dĩ buổi sáng Tư Không Thiên Lạc định đi cùng Tiêu Sắt tới Thiên MỆnh trai. Dù sao cô cũng gặp mặt Cửu Cửu Đạo vài lần, ấn tượng không tỆ; nhưng Tiêu Sắt bảo cô ở lại, chuyỆn này khiến cô rất bất mãn.

“Thiên Lạc, tối nay cô tới một chỗ.” Tiêu Sắt mở miệng nói.

Tư Không Thiên Lạc vốn còn định giận dỗi, nhưng thấy sắc mặt của Tiêu Sắt, coo lập tức hỏi: “Đi đâu?”

Tiêu Sắt ghé sát bên tai Tư Không Thiên Lạc, nhỏ giọng nói ba chữ. Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc: “Vì sao?”

“Ta muốn kiểm tra một suy đoán.” Tiêu Sắt trầm giọng. Tư Không Thiên Lạc gật đầu: “Được.”

Xích Vương phủ.

“Long Tà, chỉ là một tên lưu manh trong hạ tam đường chết, ngươi thấy có đủ loạn không?” Tiêu Vũ cười hỏi.

Long Tà suy nghĩ một chút: “Tuy thân phận địa vị của Cửu Cửu Đạo không cao nhưng hắn khá có thế lực tại Thiên Khải thành, sẽ ảnh hưởng tới căn cơ của Tiêu Sở Hà tại Thiên Khải.”

“Không, còn chưa đủ.” Tiêu Vũ lắc đầu: “Ta muốn Thiên Khải loạn, muốn thiên hạ loạn. Người như thế nào mới khiến thiên hạ loạn?”

“Ý của điện hạ là...” Long Tà hơi thấp thỏm.

“Yên tâm, ta không muốn giết hoàng đế. Vẫn chưa tới lúc giết hắn.” Tiêu Vũ vỗ vai Long Tà một cái: “Bảo Ám Hà phái sát thủ tốt nhất, người ta muốn giết là...” Tiêu Vũ ghé sát tai Long Tà, nhẹ nhàng nói ba chữ.

Long Tà trợn tròn hai mắt: “Cái này!”

“Đây mới là khiến thiên hạ đại loạn!” Tiêu Vũ lại vỗ vai Long Tà một cái. Hàng rèn Lục Tứ.

Thợ rèn đập thanh sắt trong tay, lau mồ hôi trên trán, trong đầu nghĩ: Những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài bao lâu?

Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra. Một nam tử tuấn tú đi vào.

“Hồ gia?” Thợ rèn ngẩng đầu lên.

“Lục Tứ thúc.” Thân là một trong Thiên Khải Tứ Thiếu nhưng Hồ Đản không gợi đòn như Cửu Cửu Đạo, ngược lại rất tao nhã lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Thợ rèn Tạ Lục Tứ đặt thanh sắt trong tay xuống: “Hồ gia tới đây lần này là vì chuyỆn của Cửu gia?”

“Đúng vậy, nghe nói hôm đó Cửu gia tới tìm ngươi.” Hồ Đản tìm cái ghế ngồi xuống: “Hôm đó sau khi hắn đi khỏi chỗ ngươi, hắn tới đâu?”

Tạ Lục Tứ suy nghĩ một chút: “Hắn muốn tới xưởng vẽ của Tô thư sinh xem thử, còn bảo ta mỗi ngày chỉ biết ngồi nhà rèn sắt, chẳng biết chuyỆn gì.”

“Nhưng ta, mới từ chỗ Tô tiên sinh về.” Hồ Đản nói đầy ẩn ý.

Tạ Lục Tứ lắc đầu: “Hồ gia đúng là không biết nói dối, trên người của ngươi có mùi phấn hoa, ngươi vừa từ Ngọc Thư phường tới. Nếu ngươi vừa từ chỗ Tô thư sinh tới, trên người ngươi sẽ có mùi mực.”

“Đây cũng là lần đầu ta biết, Lục Tứ thúc lại là người tâm tư tỉ mỉ như vậy.” Hồ Đản đứng đậy, từ từ đi về phía Tạ Lục Tứ.

Tạ Lục Tứ mỉm cười thật thà: “Ai bảo những người rèn sắt chúng ta nhất định phải là kẻ thô lỗ?”

“Ba bước, còn cách thúc ba bước.” Hồ Đản đột nhiên dừng lại: “Khoảng cách này, đủ cho thúc giết ta chưa?”

“Vốn là đủ.” Tạ Lục Tứ nhún vai một cái, giậm nhẹ chân, một thanh trường đao trên mặt đất bật lên tay hắn: “Nếu sau lưng không có ai.”

Độc Cô Cô Độc đứng đó cau mày nhìn Tạ Lục Tứ: “Cửu đỆ chết dưới thanh đao này à?”

Tạ Lục Tứ lắc đầu: “Hắn là người tốt, bao năm qua hắn vẫn chiếu cố cho ta. Ta rèn riêng cho hắn một thanh đao.”

“Vì sao lại giết hắn?” Độc Cô Cô Độc hỏi.

Tạ Lục Tứ cười một tiếng: “Giết người cứ nhất quyết phải có lý do à? Ta là sát thủ, chỉ vì giá tiền không vì lý do. Tạm thời không có ai hỏi ta mua mạng của các ngươi, các ngươi có thể đi trước, ta không giết các ngươi. Các ngươi không phải đối thủ của ta.”

“Có phải đối thủ hay không, đánh mới biết được.” Độc Cô Cô Độc vung hai tay áo, chân khí trên người đột nhiên bùng lên.

“Thiên Y công?” Tạ Lục Tứ hơi ngạc nhiên: “Trước nay chưa bao giờ thấy Độc Cô đại ca thể hiện võ công, không ngờ là thâm tàng bất lộ.”

“Nói cho ta, tên thật của ngươi.” Độc Cô Cô Độc trầm giọng nói. “Tạ Cựu Thành.”

“Được!”

Độc Cô Cô Độc tung người nhảy một cái, Hồ Đản cũng lấy từ trong áo ra một thanh đoản kiếm, lao thẳng về phía Tạ Cựu Thành. Tạ Cựu Thành vung trường đao nhưng lại bị ống tay áo của Độc Cô Cô Độc quấn lấy.

Đoản kiếm của Hồ Đản đâm thẳng về phía trái tim Tạ Cựu Thành, tuy vậy khi đoản kiếm đâm tới ngực Tạ Cựu Thành lại không tiến thêm được tiếp.

Ám Hà Tạ gia, công phu ngoại gia cũng là đỆ nhất trong tam gia.

“Không tỆ.” Tạ Cựu Thành gật đầu một cái: “Lâu rồi không có đối thủ như vậy.”