Thiếu Niên Ca Hành

Chương 344: Quan tuyệt thiên hạ




Bảng thứ ba trong Kim Bảng, quan tuyỆt thiên hạ - Quan TuyỆt bảng.

Tấm bảng bị niêm phong đã được mở trở lại. Quan TuyỆt bảng, sau vài tháng ngắn ngủi sẽ thay đổi ra sao?

“Nếu ngươi nói Bách Lý thành chủ sẽ rời bảng, như vậy Mạc Y đang bế quan cũng sẽ rời bảng. Hai hạng đầu đều rời Quan TuyỆt bảng, vậy ai sẽ

thay vị trí của bọn họ?” Diệp Nhược Y cũng cẩn thận quan sát Kim Bảng trước mặt.

“Nhóm thứ tư trong Quan TuyỆt bảng.” Lôi Vô Kiệt lẩm nhẩm: “Nhan Chiến Thiên, Đạm Đài Phá, Lôi Oanh, Vô Song. Sư phụ, sư phụ vào Bách Binh bảng, còn vào cả Quan TuyỆt bảng nữa! Đợi đã, hàng chữ nhỏ đằng sau là gì?”

Cơ Tuyết khẽ mỉm cười: “Là lời bình mà Bách Hiểu đường viết.”

Nhan Chiến Thiên: Dùng nộ dưỡng kiếm, một kiếm có thể phá vạn quân, khí thế thiên hạ vô song, nên vào nhóm thứ tư.

Đạm Đài Phá: Bá đao khai thiên, hủy thiên diệt địa, đao khách trong thiên hạ đều phải né tránh lưỡi đao sắc này, nên vào nhóm thứ tư.

Lôi Oanh: Tìm được danh kiếm, ngộ được kiếm đạo, kết hợp thuật hỏa khí của Lôi môn với kiếm đạo, trở thành kiếm tông trong thế hỆ này, nên vào nhóm thứ tư.

Vô Song: Một trăm năm sau thành chủ đời đầu của Vô Song thành mới có người mở được Vô Song Kiếm Hạp, có thể ngự mười hai kiếm, ngự thêm một kiếm, thiên hạ khó tìm ra địch thủ, nên vào nhóm thứ tư.

“Vô Song.” Tiêu Sắt lẩm bẩm nhớ lại cái tên này: “Đã điều khiển được cả mười hai thanh phi kiếm rồi.”

Lôi Vô Kiệt cau mày: “Lần sau gặp hắn nhất định phải tỷ thí một trận mới được. Đúng rồi Ly Thiên và Tạ Tuyên tiền bối lên bảng lần trước thì sao?”

“Gần đây Ly Thiên từng xuất thủ, căn cứ tình hình giao chiến ngày hôm đó, trước mắt cảnh giới của Ly Thiên đang hạ thấp, tuy vẫn là cao thủ

Thiên Cảnh nhưng không đủ sánh vai với các cao thủ trên Quan TuyỆt bảng, cho nên rời khỏi bảng. Còn Nho Kiếm Tiên - Tạ Tuyên, ngươi cứ xem tiếp đi.” Cơ Tuyết lạnh nhạt nói.

“Nhóm thứ ba trong Quan TuyỆt bảng, Tạ Tuyên, Trích NguyỆt Quân, Lôi Vân Hạc.”

Tạ Tuyên: Không cần tục danh, không cần danh kiếm, nhưng lại được tôn là danh sĩ, kiếm khí thoát tục, công tử như ngọc. Nên vào nhóm thứ ba.

Trích NguyỆt Quân: Không thấy bóng người, không thấy ánh đao, giết người vô hình, rời đi vô tung. Nên vào nhóm thứ ba.

Lôi Vân Hạc: Hạc trong tầng mây, dẫn sét chín tầng trời, tuyỆt kỹ trên trần gian, tái hiện tại giang hồ. Nên vào nhóm thứ ba.

Tạ Tuyên tăng hạng lên nhóm trên, vào nhóm thứ ba. Còn trong Giang Nam Lôi môn hiện tại, lần trước Lôi Vân Hạc còn chưa vào bảng, lần này nhảy thẳng lên nhóm thứ ba, mà hai người vốn trong nhóm thứ ba...

“Nhóm thứ hai trong Quan TuyỆt bảng, Đường Liên NguyỆt, Tư Không Trường Phong.”

Đường Liên NguyỆt: Kỳ tài đỆ nhất Đường môn trong trăm năm qua, chấn chỉnh giang hồ, vén màn phong vân. Nên vào nhóm thứ hai.

Tư Không Trường Phong: Thương thuật đỆ nhất thiên hạ, mưu trí tuyỆt luân, dùng cả giang hồ làm bàn cờ, bảo vỆ vị thế đỆ nhất thiên hạ của Tuyết NguyỆt thành. Nên vào nhóm thứ hai.

“Quả nhiên phụ thân đã vào nhóm thứ hai.” Tư Không Thiên Lạc hạ giọng nói. “Sao vậy?” Tiêu Sắt hỏi.

Tư Không Thiên Lạc khẽ cau mày, có vẻ không vui. “Sau khi chúng ta từ

hải đảo trở về, ông ấy thường xuyên bế quan luyỆn công. Ông ấy nói bây giờ nhị thành chủ đang bị thương nặng, đại thành chủ tạm thời không trở

về, ông ấy chỉ trong nhóm thứ ba không đủ chống đỡ cho Tuyết NguyỆt thành làm đỆ nhất thiên hạ, cần tiến thêm một bước mới được. Có điều...”

“Có điều tuy ông ấy vào nhóm thứ hai, nhưng người vốn trong nhóm thứ hai.” Tiêu Sắt xem xuống dưới: “Đã rời khỏi nhóm.”

Đứng đầu Quan TuyỆt bảng, Mộ Lương thành, Lạc Thanh Dương.

Lạc Thanh Dương: Tiên nhân nhắm mắt rời trần gian, Bách Ly ở lại chẳng quay về, dõi mắt khắp thiên hạ, không ai địch nổi ngươi. Nên lên hạng đầu.

“Tiên nhân Mạc Y bế quan mười năm, sẽ không bước chân vào giang hồ. Bách Lý Đông Quân bầu bạn với hắn, cũng không trở về. Toàn bộ thiên hạ này còn có ai thắng được vị Kiếm Tiên thê lương này?” Diệp Nhược Y hỏi.

Cơ Tuyết gật đầu: “Ít nhất theo tình báo hiện tại của Bách Hiểu đường, thực lực của Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên NguyỆt còn kém Lạc Thanh Dương một chút.”

Vô Song thành.

Vô Song ngồi trên tường thành ngẩn người.

Lô Ngọc Địch ngồi phía sau hắn nhìn tờ danh sách. Khi hắn lên đường ngăn cản Tiêu Sắt đã đấu với các đỆ tử Tuyết NguyỆt thành một trận, kết quả bị đối phương đánh cho thất bại thảm hại, đến giờ tay vẫn phải cầm gậy chống.

“Sự đỆ, ngươi vào Quan TuyỆt bảng rồi.” Lô Ngọc Địch lặng lẽ nói.

Lúc này trong Vô Song thành tiếng hoan hô đầy trời, đã rất nhiều năm rồi không có ai vào Kim Bảng. Mấy tháng trước đạt hạng nhất Lương Ngọc bảng đã khiến bọn họ vui vẻ một hồi lâu, bây giờ thành chủ tân nhiệm lại vào Quan TuyỆt bảng, xếp ngang với cao thủ nổi danh như Nhan Chiến Thiên, khiến bọn họ cực kỳ hưng phấn. Nói thẳng ra bao năm như vậy Vô Song thành còn được gọi là một trong Thiên Hạ Tứ Thành là nhờ vào vinh quang năm xưa. Bây giờ Vô Song đột nhiên xuất hiện là cứu tinh lớn nhất của bọn họ.

“Bách Hiểu đường không phải hạng tốt lành gì.” Vô Song không buồn nhìn tờ danh sách, chỉ mở hộp kiếm ra, vuốt ve từng thanh phi kiếm tinh xảo.

“Đúng vậy, công bố Kim Bảng ngay lúc này. Vốn người trong thiên hạ chỉ

biết Vô Song thành có một thiếu niên anh hùng, để bọn họ đoán bừa cũng được. Bây giờ đường hoàng bước vào Quan TuyỆt bảng, còn có lời bình rõ ràng không có ý tốt kia. Bây giờ ai ai cũng biết chỗ chúng ta có một vị

thành chủ mới mở được Vô Song Kiếm Hạp, muốn giả bộ yếu ớt cũng chẳng được.” Lô Ngọc Địch thở dài: “Bao giờ ngươi tới Thiên Khải?”

"Vân Toa, Khinh Sương, Phong Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, TuyỆt Ảnh, Sát Sinh, Phá Kiếp, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu." Vô Song nhẹ nhàng gọi tên, mười thanh phi kiếm bay ra khỏi hộp hạ xuống trước mặt hắn. Vô Tâm gõ nhẹ ngón tay lên chuôi kiếm, phát ra tiếng leng keng như chuông gió.

“Thật êm tai.”

“Thương.” Vô Song lại nhẹ nhàng gọi tên, một thanh phi kiếm bay ra.

“Mang.” Vô Song gõ hộp kiếm, thanh phi kiếm còn lại trong mười hai thanh cũng hạ xuống trước mặt hắn.

“Đại Minh Chu Tước.” Vô Song nhỏ giọng gọi, nhưng trường kiếm trong hộp lại chẳng hề đáp lời.

“Đại Minh Chu Tước!” Vô Song hét lớn một tiếng, trường kiếm khẽ lung lay, nhưng chỉ một chút rồi thôi.

Vô Song gãi đầu: “Xem ra kiếm đang nói với ta, ta phải đợi thêm một thời gian nữa.”

Tuyết NguyỆt thành.

Tầng mười ba Đăng Thiên các, Lạc Minh Hiên mặc áo trắng ngồi trước tượng Tiên Nhân Lục Bác, mặt mày cau có. bảy thanh trường kiếm xếp chỉnh tề sau lưng hắn.

“Vẫn đang nhìn à? Ăn cơm thôi.” Doãn Lạc Hà cầm giỏ đi vào: “Cho ngươi một tin tốt. Bách Hiểu đường vừa đưa Kim Bảng tới, ngươi là hạng nhất Lương Ngọc bảng.”

“Hạng nhất Lương Ngọc bảng? Thế thằng nhãi ở Vô Song thành thì sao?

Chẳng phải lần trước hắn là hạng nhất Lương Ngọc bảng à, chẳng lẽ bị ta ép xuống?” Lạc Minh Hiên quay đầu, giọng nói khó giấu nổi vui vẻ.

“Không, hắn rời Lương Ngọc bảng, bây giờ trong nhóm thứ tư Quan TuyỆt bảng.” Doãn Lạc Hà lạnh nhạt nói.

“Mẹ nó!” Lạc Minh Hiên hung hăng chửi một câu: “Lại thua thằng nhóc thối tha ấy lần nữa rồi. Không ăn cơm, tiếp tục luyỆn kiếm!”

Doãn Lạc Hà đi tới đạp hắn ngã lăn kềnh xuống đất: “Dám nói bậy trước mặt sư phụ này! Ngươi to gan nhỉ! Mau ăn cơm cho ta!”