Thiếu Niên Ca Hành

Chương 410: Lời hứa của Diêm Vương




“Một khâm phạm của triều đình cứ thế ngồi trong một phủ nha quan trọng của triều đình treo giá? Bên ngoài đều là người muốn bắt hắn, kết quả bên trong lại bàn luận trả giá? Sao chuyỆn này có nghe thế nào cũng thấy không thể tin nổi

vậy.” Lôi Vô Kiệt ngồi trên bậc thang ngoài đại sảnh, vẫn cảm thấy chuyỆn tiếp theo thật quá hoang đường.

“Vào Hồng Lư tự này không khó nhưng muốn đi ra lại rất khó. Hôm nay hắn mời ba khách hàng tới, chắc chắn sẽ có một vị dẫn hắn đi, những người còn lại đương nhiên không cam lòng rời khỏi. Ngoài sáng thua cuộc, trong bóng tối sẽ âm thầm đoạt lại.” Tiêu Sắt nói.

“Vậy chuyỆn này còn có nghĩa lý gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Ai đã chuẩn bị vẹn toàn, giữ được mạng cho hắn, hắn sẽ chọn người đấy.

Nếu chúng ta đã tới tức là có nắm chắc dẫn được hắn đi.” Tiêu Sắt đứng dậy cúi đầu nói: “Đại tổng quản.”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên mặc mãng bào màu tím đáp lễ: “Điện hạ.”

Lôi Vô Kiệt đánh giá Cẩn Tuyên từ trên xuống dưới sau đó nghi hoặc nói: “Ta từng gặp ngươi ở đâu rồi thì phải.”

“Lôi huynh đỆ nói đùa rồi, chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cười một tiếng.

“Không phải, chúng ta từng giao thủ à?” Lôi Vô Kiệt đứng dậy định đi tới.

Tiêu Sắt giơ tay cản hắn lại: “Hôm nay tới đây không phải vì chuyỆn khác, lui lại đi.”

“Vĩnh An Vương Tiêu Sắt điện hạ, xin mời.” Cơ Tuyết bước từ trong sảnh chính ra.

“Đi.” Tiêu Sắt xoay người, dẫn Lôi Vô Kiệt bước vào.

“Tiêu Sắt, ta cảm thấy tên vừa rồi là cao thủ chúng ta từng gặp trong hoàng cung.” Lôi Vô Kiệt hạ giọng nói.

“Ta biết.” Tiêu Sắt nhỏ giọng trả lời.

Hai người đi vào trong đại sảnh, chỉ thấy sáu vị phán quan chia ra đứng hai bên, một chiếc bàn dài đặt chính giữa, phía cuối là Cẩn Ngôn đang ngồi ngay ngắn nhíu mày và Cẩn Tiên đang nhắm mắt vê phật châu. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt ngồi xuống băng ghế dài ở đầu bàn.

“Ta còn muốn sống.” Cẩn Ngôn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Một mạng của ta, đổi lấy phần danh sách kia.”

“Ngươi rời khỏi Hồng Lư tự, người của Tư Không Thiên Lạc và Thiên Khải Tứ Thiếu đã chờ sắn bên ngoài, bọn họ sẽ gây hỗn loạn trong thành. Sáu vị

đỆ tử Tuyết NguyỆt thành thêm vì thiên tài kiếm thuật Thiên Cảnh bên cạnh ta...”

Lôi Vô Kiệt ho to một tiếng, chứng minh bản thân đang ngồi đây.

Tiêu Sắt lườm hắn một cái, tiếp tục nói: “Sẽ đích thân hộ tống ngươi rời khỏi Thiên Khải thành. Rời Thiên Khải thành là giang hồ, Tuyết NguyỆt thành và Lôi gia bảo cũng đã chuẩn bị con đường giang hồ giúp ngươi.”

“Ngươi có thể bảo vỆ ta cả đời không?” Cẩn Ngôn cười lạnh nói: “Hay là để ta sống cả đời trong một tấc vuông của Tuyết NguyỆt thành?”

“Mạng của ngươi không đáng giá như ngươi nghĩ. Chẳng mấy chốc nội dung trong danh sách sẽ không còn quan trọng, còn mạng của ngươi sẽ

càng không quan trọng. Ngươi thân là Ngũ Đại Tổng Quản, võ công vốn không tỆ. Huống hồ...” Cơ Tuyết đi tới bên cạnh Tiêu Sắt, đột nhiên lên tiếng: “Bách Hiểu đường sẽ bố trí cho ngươi một thân phận mới. Sau khi vào giang hồ, mọi người sẽ vĩnh viễn không tìm được ngươi.”

“Bách Hiểu đường?” Cẩn Ngôn kinh ngạc.

“Bách Hiểu đường, đứng về phía ta.” Tiêu Sắt vung tay: “Đây là giá mà chúng ta đưa ra.”

Trong triều đình ta là Vĩnh An Vương. Trong quân đội, ta có Lang Gia quân. Trong Thiên Khải thành, tam giáo cửu lưu đều trong tay ta. Ra ngoài giang hồ, lại có Tuyết NguyỆt thành, Bách Hiểu đường.

Cẩn Ngôn thở dài: “Chẳng trách mọi người vẫn nói ngươi là người có tài cán nhất trong các hoàng tử.”

“Sao nào?” Tiêu Sắt hỏi.

“Ngươi nắm chắc được mấy thành trong chuyỆn giữ mạng cho ta?” Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.

‘‘Chín thành.’‘ Tiêu Sắt chậm rãi nói.

“Ta hy vọng là mười thành.” Cẩn Ngôn cau mày nói.

“Nếu trong ba người chúng ta có người nói với ngươi chắc cả mười thành, như vậy ngươi ngàn vạn lần không thể chọn người đó. Bởi vì nếu như vậy, ngươi, chắc chắn phải chết.” Tiêu Sắt đứng dậy xoay người đi ra ngoài cửa.

“Chắc chắn sẽ chết.” Lôi Vô Kiệt nhíu mày với Tiêu Sắt, cũng ra ngoài theo. “Người tiếp theo?” Cơ Tuyết nhìn Cẩn Ngôn với vẻ khiêu khích.

“Đại tổng quản Cẩn Tuyên.” Cẩn Ngôn trả lời.

Ngay sau đó đại tổng quản Cẩn Tuyên cũng ngồi vào vị trí vừa rồi của Tiêu Sắt. Cẩn Ngôn có vẻ không định ôn chuyỆn với vị sư huynh này. Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ta phải sống.”

Cẩn Tuyên trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi chỉ muốn sống thôi ư?”

Cẩn Ngôn kinh ngạc, sáu vị Thiết Diện Quan trong sảnh nhìn nhau. Cẩn Tiên khẽ thở dài một tiếng.

Đại tổng quản dù sao cũng là đại tổng quản, chỉ mở miệng nói một lời đã bắt được mỆnh môn của Cẩn Ngôn.

“Ngươi không muốn tới hoàng lăng làm người giữ lăng tới cuối đời.”

“Ngươi không muốn mất đi quyền thế ngày nay, không muốn làm một người bình thường phiêu bạt giang hồ.”

“Ngươi vẫn là người nhất hô bách ứng, đám quyền quý kia chỉ có thể nằm dưới chân a dua nịnh nọt ngươi.”

“Vì sao lại chỉ muốn sống cơ chứ?” “Ngươi có thể muốn nhiều hơn.”

“Ngươi là tổng quản chưởng ấn, còn sống? Không đủ.”

Cẩn Ngôn bất ngờ đổ mồ hôi, sáu vị Thiết Diện Quan đều âm thầm căng thẳng. Tốc độ vê phật châu của Cẩn Tiên càng lúc càng nhanh.

“”Ta có thể cho ngươi.” Cẩn Tuyên phất tay nói: “Chỉ cần ngươi đưa danh sách đó cho ta. Ta bảo vỆ ngươi một năm không chết.”

“Một năm sau?” Cẩn Ngôn đổ mồ hôi như mưa. “Quyền thế như xưa.” Cẩn Tuyên mỉm cười nói.

Cẩn Ngôn nhìn Cẩn Tuyên, Cẩn Tuyên khẽ mỉm cười, cũng nhìn hắn. Hai mắt đang nhắm của Cẩn Tiên đột nhiên mở ra, đôi mắt lấp loáng ánh sáng, nhìn về phía Cẩn Tuyên.

Giờ khắc này, cuối cùng hắn đã xác nhận, người giết chết tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc chính là đại tổng quản Cẩn Tuyên. Răng nanh của hắn đã lộ ra rồi!

“Được.” Sau khi im lặng một hồi lâu, Cẩn Ngôn công công cuối cùng cũng gật đầu một cái: “Đa tạ đại tổng quản, ta hiểu rồi.”

Cẩn Tuyên thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Hy vọng ngươi thật sự hiểu.” “ChuyỆn này đại tổng quản nắm chắc mấy thành?” Cẩn Ngôn vẫn hỏi câu này. “Chín thành.” Câu trả lời của Cẩn Tuyên cũng hỆt như vậy.

“Một thành còn lại?” Cẩn Ngôn hỏi tới.

“Vận mỆnh khó dò.” Cẩn Ngôn đứng dậy: “ChuyỆn trên thế gian này có gì là tuyỆt đối kia chứ? Cẩn Ngôn, ngươi đã nói nhiều lời lừa gạt như vậy, sao lại không hiểu những lời thế nào là lừa dối nhà ngươi?”

“Ta hiểu rồi, để ta suy nghĩ một chút.” Cẩn Ngôn lau mồ hôi trên trán.

Trong lòng sáu vị Thiết Diện Quan trong sảnh đều có một đáp án. Thuật công tâm, đại tổng quản Cẩn Tuyên cao hơn Vĩnh An Vương một bậc.

Người tiếp theo ngồi trước mặt Cẩn Ngôn không dễ nói chuyỆn như mấy vị trước.

Hắn mặc áo quan màu đỏ.

Vừa ngồi xuống, việc đầu tiên hắn làm là đặt thanh Trảm Tội đao lên bàn. Thiên Khải thành có lẽ có người không sợ hắn.

Nhưng không ai phạm trọng tội không sợ hắn.

“Trầm đại nhân.” Cẩn Ngôn thở dài, không nói với giọng cò kè mặc cả lúc trước mà mang đầy ý cầu khẩn, kèm theo chút thê lương: “Ta muốn sống.”

Trầm Hi Đoạt trả lời rất đơn giản: “Được.”

Ngoài dự đoán của mọi người, Cẩn Ngôn lại thở phào nhẹ nhõm.

Trầm Hi Đoạt là một quan viên tàn nhẫn, trong số các đời Đại Lý tự khanh, hắn là người có uy danh mạnh mẽ nhất. Nhưng có một điểm hắn nhân từ

hơn nhiều so với các Đại Lý tự khanh trước đây, đó là hắn chưa bao giờ lừa ai. Lời hứa của Diêm Vương, Trầm Hi Đoạt.