Thiếu Niên Ca Hành

Chương 420: Kiếm khách trong thiên hạ




Xích Vương phủ.

Tin tức Cô Kiếm Tiên vào thành đã lan khắp Thiên Khải thành, đương nhiên cũng truyền tới nơi này. Nhưng Tiêu Vũ không vui vẻ như trong tưởng tượng, hắn xoay chén rượu trên tay, sắc mặt cau có.

“Ta viết thư xin nghĩa phụ tới, nghĩa phụ tới thật nhưng lại không nói với ta là tới như vậy.” Tiêu Vũ âm u nói.

“Ngươi bảo hắn âm thầm tới đây, thay ngươi giết những kẻ cản trở, nhưng không ngờ hắn vừa tới Thiên Khải thành đã công bố với toàn thiên hạ, còn khiêu khích tất cả kiếm khách trong thiên hạ như vậy.” Tô Xương Hà cau mày suy nghĩ: “Vì sao hắn lại làm như vậy?”

“Còn vì cái gì nữa.” Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Tiên sinh, ngươi thấy thế cục hiện nay ra sao?”

“Ta cảm thấy tuy hơi chênh lỆch so với trong tưởng tượng nhưng vẫn coi là có lợi.” đại gia trường chậm rãi nói: “Ít nhất xét theo tình hình hiện tại Cô Kiếm Tiên vẫn đứng bên chúng ta. Hắn chém tấm biển Thiên Khải xuống là cố ý khiêu khích hoàng tộc họ Tiêu. Hắn buông lời hỏi kiếm Thiên Khải là cố tình khiêu khích kiếm khách trong thiên hạ. Họ Tiêu muốn vãn hồi thể diện, kiếm khách cũng chẳng nén nổi lòng háo thắng. Như vậy trong Thiên Khải thành có ít nhất ba người tới hỏi kiếm hắn.”

“Là ba người nào?” Tiêu Vũ hỏi.

“Người thứ nhất, Nộ Kiếm Tiên, Nhan Chiến Thiên. Hắn là người mê kiếm, cũng là người giang hồ chân chính. Hắn sẽ không bỏ qua trận đánh với Cô Kiếm Tiên. Người thứ hai là Lôi gia bảo Lôi Vô Kiệt, hắn là truyền nhân của Tâm kiếm, trủng chủ đương thời của Kiếm Tâm trủng, còn là đỆ

tử của hai vị Kiếm Tiên chắc chắn hắn cũng sẽ tới hỏi kiếm. Người thứ ba, là Tiêu Sắt.”

“Tiêu Sắt?” Tiêu Vũ kinh ngạc: “Nhưng hắn đâu có dùng kiếm.”

“Cô Kiếm Tiên là do chúng ta mời tới để giết Tiêu Sắt. Tiêu Sắt không có kiếm, Cô Kiếm Tiên có thể hỏi kiếm hắn.” Tô Xương Hà cười lạnh: “Ta dám cược, chắc chắn sẽ hỏi kiếm như vậy.”

Bên ngoài hoàng cung Thiên Khải thành. Dưới lán một quán trà.

Người đàn ông trung niên mặc áo xám ngồi ngay ngắn tại đó, từ từ uống trà.

Tiểu nhị của quán trà đã đi khỏi, chỉ còn lại một mình hắn ở đó nấu nước đun trà, uống trà. Phạm vi mười trượng xung quanh không một bóng người, các hàng quán đều đóng cửa né tránh, chỉ còn từng tầng cấm quân bao vây nơi này chật như nêm cối. Nhưng không ai dám tiến lên trước.

Chỉ có một nho sĩ trung niên đi xuyên qua vòng vây này, đương nhiên cấm quân cũng định cản hắn lại, nhưng vừa giơ đao lên, đao đã đứt thành hai nửa.

“Ta không có ác ý, mời nhường đường.” Nho sĩ trung niên lạnh nhạt nói, sau đó đi xuyên qua vòng vây của bọn họ, tới bên cạnh người đàn ông áo xám, ngồi xuống.

“Thanh Dương huynh.” Nho sĩ trung niên cúi đầu nói.

“Tạ tiên sinh.” Người áo xám có vẻ không ngạc nhiên, tiếp đó cũng rót cho nho sĩ trung niên một chén trà.

Cô Kiếm Tiên, Lạc Thanh Dương. Nho Kiếm Tiên, Tạ Tuyên.

Hai vị Kiếm Tiên tuyỆt thế ngồi sóng vai ngoài cửa cung Thiên Khải. “Thê Lương kiếm của ngươi, luyỆn thành rồi?” Tạ Tuyên chậm rãi hỏi. “Có một chút thành tựu.” Lạc Thanh Dương đáp.

“Chẳng trách, trước đây luôn là thiên hạ hỏi kiếm ngươi. Lần này ngươi đã có thành tựu, có hỏi kiếm khắp thiên hạ cũng không phải không thể.” Tạ

Tuyên mỉm cười: “Chỉ có điều, ngươi nghĩ ai xứng để ngươi hỏi kiếm?” “Người vốn muốn hỏi nhất đã chết.” Lạc Thanh Dương lạnh nhạt nói.

Tạ Tuyên gật đầu một cái: ‘‘Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân.’‘

‘‘Nhưng ngươi còn sống.’‘ Lạc Thanh Dương lại nói.

Tạ Tuyên xua tay lia lịa: “Ta không được, ta không được. Tuy ta cầm kiếm trên tay nhưng ta là người đọc sách. Ngươi xem sách của ta, à nhầm, kiếm của ta này, tên là Vạn Quyển Thư đấy.”

“Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường. Ta rất kính nể Tạ tiên sinh.” Lạc Thanh Dương nói.

Tạ Tuyên mỉm cười: “Không cần nói lời khách sáo. Lần này Thanh Dương huynh tới chỉ vì một lần hỏi kiếm?”

“Hỏi kiếm là một tâm nguyỆn, ta sẽ chờ ở đây bảy ngày, chờ kiếm khách trong thiên hạ tới nơi này hỏi kiếm của ta. Bảy ngày sau, ta muốn giết một người, mang một người đi.” Lạc Thanh Dương lạnh nhạt nói.

“Bách Lý Đông Quân mà ngươi muốn chờ sẽ không tới.” Tạ Tuyên thu hồi nụ cười. “Người ngươi muốn mang đi rất khó mang đi. Còn người ngươi muốn giết, ngươi muốn giết ai?”

Lông mày của Lạc Thanh Dương khẽ nhíu lại, Cửu Ca kiếm trong tay chợt rời vỏ. Hắn vung tay lên, thanh kiếm rất dài kia đã bay ra, mạnh mẽ vạch thành một kẽ hở giữa vòng vây muôn trùng của cấm quân. Trường kiếm xuyên qua nửa Thiên Khải thành rồi bay vòng về, cắm thẳng vào vỏ kiếm.

Thần sắc Tạ Tuyên nghiêm nghị, suy tư nói: “Hay cho một thanh Cửu Ca kiếm.”

Chỉ trong thời gian một hơi thở, tấm biển Vĩnh An Vương phủ đã rơi xuống, trên biển là vết kiếm rõ rành rành.

Tiêu Sắt đứng ở cửa thở dài âm u: “Hóa ra là tới vì ta.”

Lôi Vô Kiệt lại ngồi xổm xuống giơ tay vuốt ve vết kiếm trên đó: “So với vết kiếm mang kiếm ý của Bạch Vũ Kiếm Tiên, cái này chỉ mạnh hơn chứ

chẳng kém hơn.”

“Xem ra vị Kiếm Tiên mạnh nhất trong một trăm năm qua tới là để lấy mạng của chúng ta.” Tiêu Sắt miễn cưỡng nói.

Đương nhiên không chỉ người của Vĩnh An Vương phủ chú ý tới thanh kiếm đột nhiên rời vỏ này.

Thanh kiếm kia lướt qua hai người.

Thiếu niên kia có vẻ muốn giơ tay ngăn thanh kiếm đó lại, nhưng bị người đàn ông áo đen cầm dù bên cạnh ngăn cản.

Chấp Tán Quỷ - Tô Mộ Vũ, thành chủ Vô Song thành - Vô Song, cuối cùng cũng bước chân vào tòa thành này.

Lạc Thanh Dương hỏi kiếm là hỏi Thiên Khải chứ không phải thiên hạ.

Nhưng bây giờ, hầu hết các kiếm khách nổi danh thiên hạ đều đã bước chân vào Thiên Khải thành.

Vô Song thở dài nói: “Một kiếm vừa rồi thật là tuyỆt thế.”

“Ta từng giao thủ với hai vị Kiếm Tiên Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên và Đạo Kiếm Tiên. Kiếm khí của người này hơn hẳn bọn họ.” Tô Mộ Vũ giơ tay cảm nhận luồng kiếm ý vừa lóe lên: “Kiếm khách này...”

“Ta đoán người này chính là Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương luôn bế quan trong thành không hề ra ngoài. Luồng kiếm khí vừa rồi tuy tuyỆt thế

nhưng mang đầy ý thê lương. Hắn cũng tới Thiên Khải thành à?” Vô Song hỏi. “Khi ta rời Thiên Khải thành, chưa từng nghe nói Lạc Thanh Dương sẽ

đến.” Tô Mộ Vũ đáp.

Trong lúc hai người trò chuyỆn, thanh kiếm kia đang bay trở về. Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Đi theo.”

Trong quán trà, Tạ Tuyên uống một hơi cạn sạch trà trong chén, sau đó thở dài: “Thanh Dương huynh. Tạ Tuyên xin cáo từ trước.”

“Đi vội thế?” Lạc Thanh Dương cúi đầu nhìn Cửu Ca kiếm vừa vào vỏ. “Ta muốn ngồi một lúc nữa nhưng sợ là có người không đợi kịp nữa rồi.

Ta cũng sợ hắn tưởng lầm ta tới cướp đối thủ. Tính khí của hắn không được tốt, võ công lại quá cao, ta phải tránh mặt một chút.” Tạ Tuyên mỉm cười đứng dậy, ngẩng đầu lên. Nhan Chiến Thiên đang cầm Phá Quân kiếm đứng ở đó.

“Chiến Thiên huynh, đã lâu không gặp.” Lạc Thanh Dương rót một chén trà, đặt ở bên cạnh: “Uống một chén trà trước đã.”

‘Ầm’ một tiếng, vừa dứt lời chén trà đã vỡ tan dưới đất. Tạ Tuyên cười khổ né tránh: “Ta nói không sai mà.”

Nhan Chiến Thiên nhìn Lạc Thanh Dương, trầm giọng nói: “Kiếm của ta tới rồi, ngươi hỏi đi.”