Thiếu Niên Ca Hành

Chương 422: Ba kiếm thắng bại




Nhan Chiến Thiên đã rút kiếm của mình.

Nhưng ngón tay Lạc Thanh Dương vẫn chỉ đặt hờ lên chuôi kiếm, không rút kiếm ra khỏi vỏ mà chỉ hất nhẹ lên, chặn kiếm đầu tiên của Nhan Chiến Thiên lại.

“Sao vậy, Lạc Thanh Dương định không rút kiếm ra mà thắng Nhan Chiến Thiên?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi. “Thật quá kiêu ngạo.”

“Nhanh quá.” Tiêu Sắt khẽ cau mày.

Nhan Chiến Thiên quát lớn một cái, hất mạnh lên, cả Lạc Thanh Dương lẫn thanh kiếm dài bay ngược về phía sau.

Nhan Chiến Thiên giơ kiếm lên, khoảnh khắc đó giữa thiên hạ như có tiếng sấm nổ.

“Đây là bộ dạng của Nhan Chiến Thiên lúc nộ ý cao nhất, đã lâu rồi không thấy.” Ánh mắt Tạ Tuyên bừng sáng, lộ vẻ kích động hiếm thấy: “Xem kỹ, nộ ý này còn kinh khủng hơn sấm sét!”

“Xuất kiếm!” Nhan Chiến Thiên gầm lên một tiếng, vung Phá Quân kiếm, đột nhiên chém xuống.

Nộ Kiếm thức, thức thứ hai, Nhất Kiếm Nộ Trảm.

“Chiêu kiếm hay lắm.” Lạc Thanh Dương từ tốn nói một câu, tiếp đó chậm rãi giơ kiếm, lại chặn kiếm này lại.

Lần này, Cửu Ca kiếm vẫn không hề rời vỏ.

Phương viên mười trượng xung quanh một người một kiếm của Lạc Thanh Dương nổi lên khói bụi khắp nơi, toàn bộ mặt đất bị đào sâu ba thước.

Nhưng Lạc Thanh Dương vẫn thản nhiên đứng trong ô đất đó, thần sắc lạnh nhạt, xuất kiếm nhẹ nhàng thoải mái.

“Về.” Nhan Chiến Thiên cũng lạnh nhạt nói một chữ. Thanh Phá Quân kiếm đột nhiên về vỏ. Khi rời vỏ tiếng sấm kinh thiên, khi về vỏ sấm lại nổi lên!

Nếu đã là một kiếm cuối cùng, vậy đương nhiên nếu ngươi không chết tức là ta mất mạng.

Lạc Thanh Dương khẽ thở dài một tiếng, búng ngón tay một cái, ánh bạc lại lóe lên, Cửu Ca kiếm rốt cuộc cũng rời vỏ.

Nộ kiếm ý của Nhan Chiến Thiên dâng lên mãnh liệt, như một tấm lưới bao phủ bốn phương tám hướng quanh Lạc Thanh Dương. Còn kiếm của Lạc Thanh Dương lại lạnh nhạt nhẹ nhàng, như một mũi kim, xuất một kiếm đã xuyên thủng tấm lưới kia.

Ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào. Phá Quân kiếm vào vỏ.

Cửu Ca kiếm vào vỏ.

Có cấm quân dụi mắt một cái, hắn đã quan sát rất cẩn thận, không bỏ sót một chi tiết nào. Nhưng hắn lại như không thấy gì cả, hai người đã đánh xong.

Nhan Chiến Thiên và Lạc Thanh Dương đứng đối diện. Đột nhiên mưa to như trút nước.

Lôi Vô Kiệt trên quán trà khẽ thở dài: “Đúng là một trận chiến đặc sắc.”

Diệp Nhược Y không hiểu kiếm, chỉ đắm chìm trong vẻ tuyỆt mỹ của chiêu kiếm cuối cùng, cô chỉ nói: “Chiêu kiếm cuối cùng kia đẹp tới cực điểm, nhưng... người nào thắng?”

“Hỏi hay lắm, người nào thắng.” Tạ Tuyên bàn bên cạnh mỉm cười, giơ

chén trà trong tay lên uống một hơi cạn sạch: “Một mình đi ba ngàn dặm khiêu chiến, một kiếm ngang với trăm vạn hùng sư. Dùng thắng thua bàn về kiếm này, thô tục!”

“Thô tục thì thô tục, dẫu sao cũng phải có kết quả chứ?” Mộc Xuân Phong nói. “Kết quả, đương nhiên sẽ có.” Tạ Tuyên gõ Vạn Quyển Thư trên bàn.

“Sau trận chiến lần này, khí thế của Thiên Khải Bạch Vương phủ đã không thể vãn hồi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.

Nói xong câu này, những người trong lầu còn chưa rõ thắng bại trong trận tỷ thí lần này đều nhận được một đáp án tương đối xác thực. ChuyỆn xảy ra tiếp theo bên dưới lầu cũng xác minh lời nói của Tiêu Sắt.

Nhan Chiến Thiên xoay người đi khỏi, Lạc Thanh Dương cắm Cửu Ca kiếm vào trong đất.

Con đường hỏi kiếm của hắn còn chưa kết thúc, hắn còn chờ kiếm khách tiếp theo.

Bạch Vương Tiêu Sùng đi xuống lầu, đưa khoác áo khoác lên người Nhan Chiến Thiên: “Đại sư phụ cực khổ rồi.”

Dưới áo khoác, cánh tay cầm Phá Quân kiếm của Nhan Chiến Thiên không ngừng run rẩy. Hắn trầm giọng nói: “Tài nghỆ không bằng người, không giúp được Sùng Nhi rồi.”

Đại thế của Bạch Vương phủ đã mất, cơ hội duy nhất hiện giờ là Nhan Chiến Thiên thắng được Lạc Thanh Dương, như vậy vị trí đỆ nhất thiên hạ

sẽ là của Nhan Chiến Thiên. Có người mạnh nhất thiên hạ trấn thủ Bạch Vương phủ, như vậy còn có cơ hội nhòm lên ngôi báu cửu ngũ. Nhưng sau ba kiếm, cho dù Nhan Chiến Thiên xuất ra chiêu kiếm mạnh tới mức trước nay chưa từng có, vẫn không thắng được Lạc Thanh Dương.

“Không sao. Đại sư phụ không sao là được.” Bạch Vương thở dài.

“Chiêu kiếm này, Lạc Thanh Dương sử dụng mấy thành công lực?” Lý Phàm Tùng hỏi.

Tạ Tuyên khẽ cau mày: “Chín thành? Tám thành? Ta chỉ nhìn ra hắn còn chưa dùng hết toàn lực, nếu không Nhan Chiến Thiên không thể đi khỏi bình an vô sự như vậy. Thế nhưng rốt cuộc hắn dùng mấy thành công lực, ta không đánh nên không nhìn ra được.”

“Không thì, sư phụ, người tới đánh một trận đi?” Lý Phàm Tùng giật dây.

“Ta dùng hết hết toàn lực cùng lắm thì ngang với Nhan Chiến Thiên lúc vừa rồi. Không đánh nổi, không đánh nổi. Không thì con tới thử đi. dẫu sao con cũng còn trẻ tuổi, thua cũng không mất mặt.” Tạ Tuyên trả lời.

Lý Phàm Tùng mỉm cười lúng túng: “Con còn phải giấu kiếm của mình.” “Hả?” Tạ Tuyên nhướn mày.

Lý Phàm Tùng đột nhiên nghiêm mặt nói: “Giết kẻ đáng giết.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên đứng dậy.

Diệp Nhược Y xoay người cả giận nói: “Điên à?” Tiêu Sắt giơ tay ấn hắn xuống: “Ngồi xuống!”

“Làm gì thế?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói: “Hai vị sư phụ Kiếm Tiên đều không có mặt ở đây, ta thay cho kiếm của bọn họ hỏi Lạc Thanh Dương một lần.”

“Chưa tới lượt ngươi chơi trò anh hùng, ngồi xem xem có biến số gì không đã.” Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói.

Ở một quán trà khác, Tiêu Vũ cười nói: “Xem ra danh xưng đỆ nhất thiên hạ của nghĩa phụ là hoàn toàn xứng đáng. Có hắn trấn thủ, Bạch Vương phủ đã hoàn toàn không còn hy vọng, không biết Vĩnh An Vương phủ có dám tới ứng chiến không?”

“Nghe nói Lạc tiên sinh xuất kiếm chém tấm biển Vĩnh An Vương phủ, xem ra hắn không quên lời của điện hạ. Tiêu Sắt không đến, Lạc tiên sinh cũng tự tới

tìm.” Tô Xương Hà nói.

“Đại gia trường, ngươi là thiên hạ đỆ nhất sát thủ trong hắc đạo, nghĩa phụ

của ta là thiên hạ đỆ nhất kiếm khách ngoài bạch đạo, ngươi cảm thấy ngươi so với hắn, ai sẽ mạnh hơn đây?” Tiêu Vũ đột nhiên hỏi.

“Thứ ta tu luyỆn là thuật giết người, chỉ bàn sinh tử, không phân thắng bại.

Nếu bàn về võ công, đúng là ta kém hơn Lạc tiên sinh vài phần. Nhưng ngươi muốn ta giết hắn, ta cũng nắm chắc được năm phần.” Tô Xương Hà trả lời.

“Năm phần ư?” Tiêu Vũ nói đầy ẩn ý.

Bên dưới quán trà, tiếng người ồn ào huyên náo.

Trong số các kiếm khách đứng xem có rất nhiều người lao nhao muốn thử, nhưng không có dũng khí bước tới.

Tô Mộ Vũ mở dù, ngăn cơn mưa đột nhiên trút xuống như thác đổ. Vô Song cười nói: “Không ngờ cái dù của ngươi lại có tác dụng thật.”

Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn hộp kiếm mà Vô Song đặt dưới đất: “Nó hơi ồn ròi đấy.”

Vô Song nhún vai một cái: “Chẳng có cách nào, thấy thanh kiếm mạnh như vậy, nó cũng chẳng kiềm chế được.”

“Không phải ngươi định. ” Tô Mộ Vũ ngẩn người.

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Vô Song đã đột nhiên tung người nhảy lên, cầm theo Vô Song Kiếm Hạp hạ xuống trước mặt Lạc Thanh Dương.

Mưa to như thác đổ.

“Là hắn!” Lôi Vô Kiệt cả kinh.

“Hắn là ai?” Đám người Lý Phàm Tùng hỏi.

“Vô Song, Vô Song của Vô Song thành.” Tiêu Sắt chậm rãi đáp. Tạ Tuyên mỉm cười: “Thú vị.”

“Vô Song thành, Vô Song cũng tới hỏi kiếm tiền bối.” Vô Song chắp tay nói.

Bạch Vương đang định đi khỏi lại đột nhiên quay người nhìn sang, Vô Song cũng quay sang nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đừng đi vội, bạn cũ. Người của Bạch Vương phủ xuất chiến đâu chỉ có Nhan tiền bối.”