Thiếu Niên Ca Hành

Chương 430: Cửu Bả Kiếm (Chín thanh kiếm)




Tiêu Sắt nhìn muội muội mấy năm không gặp. Năm đó khi hắn rời khỏi Thiên Khải thành, muội muội của hắn còn là một cô bé đáng yêu như búp bê sứ, tặng cô bé một món đồ chơi cũng có thể khiến cô vui vẻ một hồi lâu.

Nhưng hôm nay cô nhấp nháy đôi mắt to xinh đẹp, toát lên vẻ thông minh lém lỉnh.

“Ài, ta tặng muội thứ khác vậy.” Tiêu Sắt cất con sư tử ngọc kia đi, lấy ra một quyển sách.

Hai mắt Khanh công chúa sáng bừng lên: “Vô Song vũ?”

“Ta biết muội muốn vũ phổ này đã lâu, ta giúp muội tìm thấy ở bên ngoài. Món quà này thế nào?” Tiêu Sắt mỉm cười hỏi.

Khanh công chúa cầm lấy vũ phổ, cất vào trong lòng: “Nói đi, rốt cuộc cần giúp gì?”

“Trong hoàng cung có một tòa Kiếm các, bên trong thờ phụng danh kiếm của các triều đại trước.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

Khanh công chúa bất mãn lườm hắn một cái: “Hoàng cung là nhà của ca cũng là nhà của muội, nói mấy lời nhảm nhí đó làm gì?”

“Kiếm các vốn do tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công trông coi, nhưng bây giờ hắn đã chết. Tạm thời Kiếm các do Kiếm Si - La Bất quản lý.

Mà Kiếm Si - La Bất là sư phụ của Khanh Nhi muội muội.” Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý.

“Đúng vậy, khi còn bé muội muốn luyỆn kiếm, phụ hoàng bèn tìm một sư phụ cho muội. Sư phụ yêu thích danh kiếm trong thiên hạ nên gọi là Kiếm Si.

Lần này cũng do muội tiền cử người tới Thiên Kiếm các.” Khanh Nhi nói: “Ca

muốn nhờ sư phụ muội giúp ca?”

“Kiếm Si - La Bất, kiếm pháp cũng không tỆ.” Tiêu Sắt không trực tiếp trả lời.

“Sư phụ ta từng so kiếm với Cẩn Uy, kết quả bất phân thắng bại. Ông ấy được người khác gọi là Kiếm Si là vì ông ấy yêu kiếm, cố chấp với kiếm, nhưng nếu xét theo kiếm pháp lại kém xa bọn Cô Kiếm Tiên. Lục ca tới nhờ ông ấy giúp, có phải không nắm chắc không?” Khanh công chúa lắc đầu nói.

Tiêu Sắt đầu tiên ngẩn người, sau đó nói: “Khanh Nhi, bây giờ... muội biết nhiều vậy à?”

“Lục ca, muội đã bảo mình trưởng thành rồi mà.” Khanh công chúa cười nói.

“Thật mong muội mãi mãi không lớn.” Tiêu Sắt giơ tay xoa đầu Khanh công chúa. “Ta không muốn mời La tiên sinh ra tay, chỉ muốn hỏi mượn ông ấy vài thứ.”

“Mượn đồ?” Khanh công chúa kinh ngạc.

Tiêu Sắt gật đầu: “Mượn thứ trong Thiên Kiếm các.” Thiên Kiếm các.

Tiêu Sắt được Khanh công chúa dẫn vào.

Bên trong vô cùng u ám, chỉ có vài ánh nến lập lòe yếu ớt, những danh kiếm của triều đại trước được xếp thành hàng thờ cúng, bày trên từng chiếc giá, uy nghiêm mà lạnh lẽo.

“Khi còn bé, ta và Lăng Trần chạy chơi, một lần vô tình xông vào nơi này, còn tưởng xông vào phòng giữ xác gì đó, cả hai sợ tới đờ cả người, toát mồ

hôi lạnh.” Tiêu Sắt cười nói.

Trong bóng tối có môt giọng nói trầm trầm trả lời: “Vị bằng hữu từng vào cùng ngươi cũng đã tới cách đây không lâu, còn lấy đi thanh kiếm quý giá nhất trong này.”

Tiêu Sắt đảo mắt qua những danh kiếm trên giá, cuối cùng mỉm cười: “Hạo Khuyết bị cầm đi rồi à? Nhưng thanh kiếm đó là kiếm mang chính khí đỆ

nhất thiên hạ, vốn là kiếm của nhà hắn, cầm đi cũng đúng thôi.”

“Thiên hạ này có thứ gì không phải của các ngươi? Nhà họ Tiêu các ngươi muốn thứ gì, có ai dám không cho kia chứ?” Trong bóng tối có người bước ra, thân hình cao gầy, trông như một cây gậy trúc.

“Sư phụ.” Khanh công chúa chào khẽ.

Tiêu Sắt biết người trước mặt là Kiếm Si - La Bất, cũng chắp tay nói: “La tiên sinh.”

La Bất nhìn hắn một cái, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngươi rất mạnh.” Tiêu Sắt thản nhiên mỉm cười: “Từng có một quãng thời gian ta không thể vung kiếm, chỉ có thể tính sổ sách.”

La Bất nhìn trường côn bên cạnh Tiêu Sắt: “Ngươi luyỆn côn pháp, không phải kiếm thuật.”

“Cũng từng luyỆn kiếm vài năm, hoàng tộc họ Tiêu dùng kiếm xây dựng gia tộc, không thể mất gốc được.” Tiêu Sắt cung kính trả lời.

“Nếu ngươi đã tới đây, chắc không định tay không trở về.” La Bất nói đầy ẩn ý. Tiêu Sắt cúi đầu nói: “Muốn hỏi mượn kiếm tiền bối.”

Khanh công chúa đi tới khoác tay La Bất: “Sư phụ, đây là ca ca thân thiết nhất của con. Ngài cho ca ca mượn đi, chắc chắn ca ca sẽ giữ lời, La Bất thở dài: “Hắn biết con người ta làm việc cứng nhắc, lại yêu kiếm như mạng cho nên tìm con tới thuyết phục giúp. Ta sống cả đời cô độc làm bạn với kiếm, chỉ có một đồ đỆ ngoan là con, hắn thật biết cách tìm người.

Chỉ có điều...” Chỉ có điều?

Tiêu Sắt và Khanh công chúa thầm căng thẳng.

“Không phải ngày nào ta cũng trốn trong phòng đờ người ra với mấy thanh kiếm. Ta biết chuyỆn ở Thiên Khải thành, thậm chí hôm qua ta còn có mặt ở đó. Khi không ai dám ứng chiến Lạc Thanh Dương, bằng hữu của ngươi Lôi Vô Kiệt lại đứng dậy. Ta rất tán thưởng hắn, cũng đồng ý giúp hắn. Chỉ có điều ta không hiểu, thanh kiếm trong tay hắn là Tâm đứng thứ

tư trong Thiên Hạ Danh Kiếm phổ. Bảo kiếm trong Thiên Kiếm các có nhiều hơn nữa, nhưng có thanh nào sánh được với nó?” La Bất không hiểu.

“Tiên sinh không cần hỏi nhiều, mời ngài hôm sau lại tới xem kiếm.” Tiêu Sắt mỉm cười: “Cho nên ta có thể lấy kiếm?”

“Lấy đi.” La Bất gật đầu một cái. Vậy là Tiêu Sắt tiến tới rút một thanh.

“Danh kiếm Phong Xuy Vũ, là kiếm của Thi Tiên - Lý Tằng tiền triều, không tỆ.” La Bất khen.

Nhưng sau đó Tiêu Sắt lại cầm một thanh lên.

“Danh kiếm Lạc Hoa, là bội kiếm của Hoa La công chúa trăm năm trước, ánh mắt của điện hạ tốt thật. “Nhưng không ngờ điện hạ muốn hai thanh kiếm.”

La Bất vùa dứt lời, Tiêu Sắt lại lấy một thanh nữa.

La Bất ngây ra như phỗng, Khanh công chúa cũng kinh ngạc. Hắn muốn ba thanh kiếm?

Đang lúc sững sờ, Tiêu Sắt lại lấy một thanh.

Từng thanh nối tiếp nhau, cuối cùng Tiêu Sắt ôm tổng cộng chín thanh kiếm đi xuống khỏi Kiếm các. La Bất và Khanh công chúa đều trợn tròn hai mắt.

La Bất nuốt một ngụm nước miếng: “Ngươi muốn chín thanh?”

“Vừa rồi ta có nói mượn mấy thanh đâu. Ta chỉ nói muốn mượn, La tiên sinh đồng ý nên ta lấy. La tiên sinh định đổi ý à?”

La Bất cả giận nói: “Ta mỗ mà là loại người nói lời không giữ lời à?”

“Nghe nói Nam Quyết có một đao khách, đao pháp siêu cường, trên người cõng chín thanh đao, tên cũng là Cửu Bả Đao. Ngươi nói xem, ta làm vậy có giống Cửu Bả Kiếm không?” Tiêu Sắt vừa cười vừa đi qua trước mặt bọn họ, lao thẳng ra ngoài.

La Bất lắc đầu: “Quá giảo hoạt! Đáng lẽ vừa rồi nên hỏi hắn muốn mượn mấy thanh kiếm.”

Khanh công chúa thở dài: “Lục ca quả nhiên là Lục ca, ta còn phải học cái tính giảo hoạt đó thêm mấy năm nữa mới bì được.”

Bên ngoài Thiên Kiếm các, Diệp Nhược Y đánh xe ngựa chạy tới, thấy Tiêu Sắt ôm một đống kiếm cũng sửng sốt: “Ngươi dọn cả Thiên Kiếm các ra ngoài đấy à?”

“Không đến nỗi, không đến nỗi. Chẳng qua là một phần nhỏ thôi.” Tiêu Sắt trèo lên xe ngựa, ném đống kiếm vào trong: “Chúng ta đi.”

“Ngươi muốn nhiều kiếm như vậy làm gì?” Diệp Nhược Y hỏi. “Lôi Vô Kiệt không phải Lạc Minh Hiên, cũng không phải Vô Song. Kiếm pháp hắn dùng là một người một kiếm, có nhiều kiếm như vậy cũng vô ích.”

“Không phải chuẩn bị cho Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt nhíu mày. “Vậy dùng làm gì?” Diệp Nhược Y hỏi.

Hai mắt Tiêu Sắt sáng lên: “Đương nhiên là để ta tự dùng.”