Thiếu Niên Ca Hành

Chương 449: Đánh với Vô Tâm




Cẩn Tuyên nhìn Lạc Thanh Dương, cười một tiếng: “Thương thế của Lạc tiên sinh đã khỏi chưa?”

Lạc Thanh Dương sắc mặt tái nhợt: “Vẫn chưa.”

“Cái này thì đương nhiên rồi, trong ba ngày Lạc tiên sinh liên tục giao chiến với Nhan Chiến Thiên, Vô Song, Tiêu Sắt, sau đó lại đánh với Thiên Khải Tứ Thủ Hộ một trận, đọ một kiếm với quốc sư, lại bị câm quân vây công. Cho dù là Kiếm Tiên e là cũng chẳng chống đỡ nổi. Đáng tiếc ta không tinh thông kiếm đạo, bằng không cũng muốn đánh với TuyỆt Thế

Kiếm Tiên duy nhất trên thế gian này một trận.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.

Lạc Thanh Dương phát hiện ra thâm ý trong lời nói của hắn, cẩn thận quan sát Cẩn Tuyên rồi trầm giọng nói: “Thiên Khải thành đầm rồng hang hổ, nếu tỷ thí với đại tổng quản, ta không dám nói chắc thắng.”

Cẩn Tuyên thu hồi khí tức tiết ra, lạnh nhạt cười một tiếng: “Lạc tiên sinh khiêm tốn rồi.”

Tuyên Phi nương nương nhíu hàng mi xinh, bất mãn nói: “Cẩn Tuyên, có phải ngươi đang kéo dài thời gian không?”

Cẩn Tuyên kinh ngạc: “Nương nương hiểu nhầm Cẩn Tuyên rồi.” “Vậy mau dẫn chúng ta đi.” Tuyên Phi nương nương tức giận nói.

Lạc Thanh Dương khẽ lắc đầu một cái, sư muội vẫn là sư muội năm xưa.

Bất luận là đỆ nhất giang hồ năm xưa Diệp Đỉnh Chi, chủ nhân của Bắc Ly Minh Đức Đế, TuyỆt Thế Kiếm Tiên hiện tại Lạc Thanh Dương hay vị đại tổng quản võ công thâm sâu khó lường này, vị sư muội của hắn đều hoàn toàn không

coi ra gì, lời nói đầy kênh kiệu sai khiến, cứ như nghe theo lỆnh của cô là chuyỆn đương nhiên.

Đại tổng quản Cẩn Tuyên ở trong cung đã lâu, đã qeun với việc này. Hắn gật đầu một cái: “Nương nương, mời. Nhưng Cẩn Tuyên rất tò mò, sau khi đến đó nương nương định làm gì?”

“Còn định làm gì nữa? Ta muốn cứu cả hai đứa con của ta.” Vẻ mặt Tuyên Phi nương nương như nói chuyỆn đương nhiên, nhìn Cẩn Tuyên như nhìn một kẻ ngốc.

Cẩn Tuyên đột nhiên cười một tràng dài, như đang cười một kẻ ngu.

Lạc Thanh Dương đi tới cạnh cửa, nhìn thi thể chất đống bên ngoài phòng, hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Tuyên Phi nương nương như đang suy tư.

Vĩnh An Vương phủ.

Tiêu Sắt chậm rãi đi tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc và Diệp Nhược Y. Hắn nhìn đống thi thể dưới đất, lắc đầu nói: “Lão thất, lần này ngươi quá đáng lắm rồi.”

Tiêu Vũ nhún vai một cái: “Quá đáng ư? Nhưng ngươi vẫn còn sống. Chỉ cần ngươi còn sống, ta có thể làm chuyỆn còn quá đáng hơn nữa.”

Tiêu Sắt ngẩng đầu lên nói: “Ngươi hận ta đến thế sao?”

“Chính vì có ngươi nên cả võ học và tiền tài của ta chỉ có thể xếp thứ hai trong số các hoàng tử. Trong Tắc Hạ học cung, ngươi vừa nhập học đã là môn hạ đỆ tử của tế tửu nhưng ta phải đợi cùng đám ngu như lợn bên ngoài tận hai năm mới được gia nhập môn hạ của tế tửu. Ta chuyên cần luyỆn võ, muốn có thành tự võ học trên ngươi. Nhưng ngươi mới mười bảy tuổi đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, lúc đó ta đã biết, tuy thiên phú của ta cao, nhưng vĩnh viễn không thể cao hơn ngươi. Sau đó ngươi rời khỏi Thiên Khải thành, ánh mắt của đám người đó mới hạ xuống người ta.

Nhưng ta không muốn làm con cưng của trời như ngươi, ta bày vẻ công tử

bột cho đám người đó xem. Ta muốn cho đám người đó biết ta và Tiêu Sắt ngươi không giống nhau, không giống mà vẫn thành thiên tử được!” Tiêu Vũ nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt như có thể phun ra lửa: “Nhưng ngươi lại trở lại ngay lúc này! Bữa tiệc ở thiên Kim Thai, ngươi ép tất cả mọi người tới, ngay phụ hoàng cũng đích thân tới. Lang Gia Vương binh biến, mắt thấy đã đánh vào nội cung, ngươi cũng có thể nói vài ba lời mà đuổi cả mười vạn đại quân đi. Cô Kiếm Tiên hỏi kiếm Thiên Khải, ngươi lại có thể giơ

tay gọi Thiên Trảm kiếm tới!”

“Ta thừa nhân ngươi thật sự là người do ông trời chọn lựa! Ta vĩnh viễn không thắng được ngươi!” Đến cuối cùng, Tiêu Vũ đã gần như nghiến răng nghiến lợi.

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau một cái, hắn phát hiện trong mắt Tư Không Thiên Lạc mang đầy sùng bái. Trong lòng Lôi Vô Kiệt bỗng cảm thấy bi ai, nếu Tiêu Vũ biết những lời nói từ tận đáy lòng của hắn ngược lại khiến người khác càng sùng bái Tiêu Sắt, không biết sẽ nghĩ thế

nào.

Nhưng Tiêu Vũ đột nhiên cười, nhìn Tiêu Sắt, cất tiếng cười dài.

Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Hôm nay ngươi rất kỳ quái, không giống ngươi lúc bình thường. Ngươi là người rất lạnh lùng bình tĩnh cho nên thường giấu suy nghĩ trong lòng, từ khi còn bé đã vậy rồi. Tuy bên ngoài ngươi rất hay nói nhưng toàn là nói nhảm. Có điều hôm nay ngươi lại nói những lời trong lòng ra, chứng tỏ lúc này ngươi hoàn toàn không bình tĩnh.”

“Đúng, có nằm mơ ta cũng nghĩ tới ngày này. Mà ngày này thật sự đã tới, đúng là ta không thể kiềm chế được hưng phấn nữa.” Tiêu Vũ thu kiếm, trừng mắt: “Bởi vì ngươi, sắp chết đến nơi rồi!”

Tiêu Sắt cầm Vô Cực côn bên hông chỉ về phía Tiêu Vũ: “Chỉ bằng ngươi ư?”

Tiêu Vũ lùi lại phía sau một bước, Vô Tâm mặc áo đen vẫn luôn đứng phía sau đi tới trước mặt hắn.

Tiêu Sắt lắc đầu: “Ngươi có biết vì sao ngươi vĩnh viễn không thể thắng được ta không? Bởi vì ngươi luôn muốn mượn lực lượng của kẻ khác. Còn ta, chỉ tin tưởng chính ta.”

“Còn có bằng hữu của ngươi nữa.” Lôi Vô Kiệt đi tới bên cạnh Tiêu Sắt, bộ áo đỏ phất phơ.

“Hai người đánh một người có phải không được hay cho lắm không?” Tiêu Sắt hỏi Lôi Vô Kiệt: “Nếu Vô Tâm biết chắc sẽ cười nhạo chúng ta đấy.”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu nói: “Bị Vô Tâm cười nhạo cũng không có gì mất mặt.

Bởi vì Vô Tâm còn cười nhạo cả sư phụ hắn, có lúc thậm chí còn chế giễu Phật tổ vài câu. Chỉ có điều đến bây giờ ta vẫn không thể chấp nhận được, một hòa thượng như vậy sao lại bị người khác lợi dụng? Đây mới là chuyỆn quá mất mặt ấy?”

Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm áo đen trước mặt, toàn thân hắn toát ra quỷ khí lẫm liệt. Tay trái Tiêu Sắt chạm nhẹ vào hông, ở đó có giấu một bình thuốc nhỏ, bên trong là nước thuốc do Hoa Cẩm sắc. Phải cho Vô Tâm uống nó vào mới có thể giải thuật dược nhân này. Nhưng xem tình thế bây giờ đầu tiên

phải đánh ngã Vô Tâm mới có thể đút thuốc này cho hắn. Tiêu Sắt cau mày, với công lực của Vô Tâm bây giờ...

“Các ngươi nói sai rồi.” Tư Không Thiên Lạc đột nhiên cầm thương tung người nhảy tới, đập thẳng về phía Vô Tâm: “Không phải hai người đánh một, là ba

người!”

Vô Tâm chợt ngẩng đầu, vung nhẹ tay lên, một quả chuông lớn màu đen đột nhiên hiện ra trước mặt hắn.

Bàn Nhược Tâm Chung thần thông!

Thương của Tư Không Thiên Lạc đánh lên tâm chung, phát ra một tiếng

‘keng’ lanh lảnh. Cô cảm thấy cánh tay tê dại, trường thương suýt nữa rời ta. Vô Tâm ngẩng đầu lên nhìn cô, nhếch miệng một cái, đột nhiên giơ tay bắt lấy mũi thương.

“Cẩn thận!’ Tiêu Sắt xuất côn đánh tới. Nhưng vẫn chậm.

Vô Tâm vung ống tay áo, thân thể Tư Không Thiên Lạc bị hắn kéo sang, sau đó hắn xuất chưởng đánh thẳng lên ngực cô.

Trường thương rời tay, Tư Không Thiên Lạc nôn ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng ra ngoài. Tiêu Sắt vội vàng thu côn tiến tới đỡ cô.

Vô Tâm chỉ dùng một chiêu là đánh bại Tư Không Thiên Lạc đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh!