Thiếu Niên Ca Hành

Chương 456: Đế vương băng hà




Tuyết rơi càng lúc càng lớn, một lớp tuyết mỏng phủ lên những thi thể.

Buổi tối ồn ào hỗn loạn này cuối cùng cũng yên tĩnh. Chỉ có điều đống thi thể rải đầy mặt đất cùng với những bông tuyết bay lượn, càng khiến đêm nay trở nên lạnh lẽo cô đơn.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Lôi Vô Kiệt thở dài một tiếng.

Diệp Nhược Y cũng thở dài nói: “Bao nhiêu người chết, cuối cùng tối nay cũng kết thúc.”

Nhưng trong sân vẫn còn một người đứng lặng tại đó.

Quỷ Y chết, Tô Xương Hà chết, ngay cả kẻ chủ mưu Tiêu Vũ cũng đã chết, nhưng hắn vẫn đứng yên lành tại đó. khi thì ngửa mặt lên trời, khi thì cúi đầu nhìn mặt đất, cứ như mọi chuyỆn xảy ra trong sân đều không liên quan gì tới hắn.

Lạc Thanh Dương bế Tuyên Phi nương nương đã ngất lên: “Vô Tâm, chúng ta ở gian miếu ngoài thành chờ ngươi ba ngày.”

Vô Tâm gật đầu nói: “Mẫu thân ở bên cạnh Lạc tiên sinh, ta rất yên tâm.”

Lạc Thanh Dương xoay người, bế Tuyên Phi nương nương nhảy lên, đi theo hướng ra ngoài thành.

Tiêu Sắt nhìn đại tổng quản Cẩn Tuyên, chậm rãi nói: “Xin hỏi đại tổng quản đang nhìn cái gì?”

Cẩn Tuyên nghe vậy mới có vẻ hồi phục tinh thần, hắn giơ một ngón tay, lắc nhẹ: “Ta nghe thấy tiếng vó ngựa.”

Mọi người cả kinh, vểnh tai lên nghe cẩn thận một hồi, quả nhiên nghe tiếng vó ngựa dày đặc càng lúc càng gần.

Còn binh lính mai phục?

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng bọn Diệp Nhược Y.

Nhưng Tiêu Sắt lại lắc đầu, kẻ như Tiêu Vũ khi sống có lẽ còn có người theo, nhưng một khi đã chết, rất ít người chịu bán mạng cho hắn tiếp.

Long Tà đi tới bên cạnh Cẩn Tuyên, hạ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta làm gì đây?”

Có rất ít người biết thật ra Long Tà là đỆ tử của Cẩn Tuyên, ngay cả trong Xích Vương phủ cũng có rất nhiều người không biết, vì hắn luôn dán râu lên mặt, ngụy trang bản thân không khác gì người bình thường.

Cẩn Tuyên nhún vai một cái: “Im lặng xem tình hình.”

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, mọi người cũng càng căng thẳng. Đột nhiên một loạt tiếng ngựa hí vang lên, ngoài cửa như có tiếng giáp nặng rơi xuống đất.

“Điện hạ, ngài có thể dùng lý do có kẻ phản bội ở bên trong, phóng tên lửa đối trụi nơi này. Để đề phòng tà ma quỷ quái quấy phá, không thể bỏ qua bất cứ ai ở trong được.” Mưu sĩ đeo vải trắng che mắt trầm giọng nói.

Tiêu Sùng nhìn thi thể chất kín trên đường, trầm ngâm một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Buổi tối hôm nay đã có quá nhiều người chết rồi.”

Mưu sĩ nhắc nhở: “Đây là cơ hội tốt nhất của điện hạ trong hôm nay, thậm chí là cơ hội cuối cùng.”

“Nếu phải dùng cách đó để thành đế vương, vậy chẳng phải chữ ‘Bạch’

trong cái tên Bạch Vương của ta đã dính đầy vết máu rồi à?” Tiêu Sùng không hề do dự, mang binh sĩ mặc giáp cầm kiếm đi vào. Mới đi được nửa đường hắn đã bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc. Binh sĩ mặc giáp vô thức rút trường kiếm bên hông ra.

Sau khi thấy Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt Diệp Nhược Y vẫn căng thẳng, hạ giọng nói: “Không được lơ là.”

Tiêu Sùng quan sát xung quanh một hồi, cuối cùng nhìn sang phía Tiêu Sắt: “Ngươi là người kết thúc những chuyỆn này à?”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Mọi người ở đây đều góp công sức.”

Tiêu Sắt thở dài: “Đúng là trong số huynh đỆ chúng ta không ai bằng ngươi. Tiêu Vũ đã làm tới mức này rồi mà vẫn không giết được ngươi.”

Tiêu Sắt cười một tiếng: “Có lẽ do mạng của ta tương đối lớn.”

Vô Tâm chắp hai tay, khẽ niệm phật hiệu: “Vị thí chủ này tới đây có chuyỆn gì vậy?”

“Ngươi tỉnh rồi?” Một giọng ồm ồm vang lên.

Vô Tâm ngẩng đầu lên, thấy Nhan Chiến Thiên đang ngồi trên mái hiên.

Hắn vội vàng hành lễ: “Ô, đây chẳng phải đại ma đầu Nhan Chiến Thiên hồi trước suýt nữa giết chết ta à?”

Diệp Nhược Y thầm hô “không tốt’ trong lòng. Lấy Nhan Chiến Thiên kiềm chế Tạ Tuyên, Cẩn Tuyên động thủ đối phó Vô Tâm, Tiêu Sùng không hao tổn chút gì có hoàn toàn có thể dẫn binh lính mặc giáp giết sạch những người còn lại trong sân!

Nhưng Tiêu Sùng chỉ cúi người, giơ tay vuốt đôi mắt trợn trừng của Tiêu Vũ lại. Hắn thở dài: “Chấp niệm của lão thất quá sâu.”

“Ngươi tới đây là để chôn cất cho hắn à?” Tiêu Sắt hỏi.

Tiêu Sùng đứng dậy, thần sắc nghiêm trang, cao giọng nói: “Đại tổng quản Cẩn Tuyên, Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà. BỆ hạ tuyên triệu các ngươi lập tức vào cung!”

Mọi người cả kinh, ngay cả sắc mặt của Tiêu Sắt cũng hơi đổi: “Phụ hoàng tỉnh rồi?”

“May mà có thần y Hoa Cẩm chữa trị kịp thời, phụ hoàng đã được giải độc.”

Tiêu Sùng đứng dậy đi ra cửa: “Đi thôi, e rằng phụ hoàng không chờ lâu được đâu.”

Tiêu Sắt nghe ra thâm ý trong lời nói của Tiêu Sùng, trong lòng căng thẳng, quay lại nói với mọi người: “Ta vào hoàng cung một chuyến, mọi người chờ ta ở đây.”

Vô Tâm vỗ vai Tiêu Sắt một cái, nhìn Cẩn Tuyên nói: “Không lo lắng à? Ngươi đi cùng một con sói đấy.”

Tiêu Sắt không để ý tới hắn, chỉ ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Bảo vỆ mọi người ở đây nhé.”

Vô Tâm cười nói: “Cứ giao hết cho Vô Tâm.”

Lôi Vô Kiệt đứng dậy: “Ta đi với ngươi.”

Tiêu Sắt cau mày nhìn hắn: “Sao cơ? Ta có cần cõng ngươi đi không?”

Tiêu Sùng ngắt lời nói: “BỆ hạ chỉ tuyên triệu hai người đại tổng quản và lão lục. Cho dù là ta cũng phải chờ bên ngoài cửa cung.”

“Đi.” Tiêu Sắt phất tay, đi thẳng ra ngoài.

Lôi Vô Kiệt cười khổ một cái: “Ngươi nói xem, liệu lúc gặp lại có hắn thành hoàng đế không?”

Diệp Nhược Y nhìn bóng lưng Tiêu Sắt, suy tư: “Ta đoán, thật ra hắn đã lựa chọn từ trước rồi.”

Trên xe ngựa, Cẩn Tuyên và Tiêu Sắt ngồi đối diện nhau, nhưng vẫn im lặng. Một lúc lâu sau Tiêu Sắt mới mở miệng: “Ta đoán ngươi là người của phụ hoàng.”

“Ngươi rất thông minh.” Cẩn Tuyên trả lời rất dứt khoát.

Tiêu Sắt vén rèm xe ngựa nhìn theo hướng cửa cung: “Ta hiểu rất rõ phụ hoàng là người thế nào. Phụ hoàng sẽ không để mặc người trong tòa thành này

minh tranh ám đấu còn bản thân chỉ nằm trên giường bỆnh. Chắc chắn người sẽ để lại quâncờ của mình.”

“Đúng vậy, ta theo hầu bỆ hạ vài chục năm nhưng vẫn không đoán nổi tâm tư của người.” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.

Tiêu Sắt không nói thêm gì, buông rèm che, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa đi tới ngoài cửa cung, mọi người dồn dập xuống ngựa. Quả nhiên đúng như lời Tiêu Sùng đã nói, hắn chờ ngoài cửa cung không đi vào. Cẩn Tuyên và Tiêu Sắt đi vào trong cung, thấy người dẫn đường đang chờ ở

đó.

Kim Y Lan NguyỆt Hầu.

Lan NguyỆt Hầu có vẻ khá mỆt mỏi, hắn đi tới vỗ vai Tiêu Sắt: “Nghe nói loạn lạc trong thành đã lắng xuống, ta đoán chắc ngươi đã giải quyết mọi chuyỆn.

Hoàng thúc của ngươi không nhìn lầm người.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Một mình ta không làm được chuyỆn này.”

“Không nói mấy thứ này nữa, mau tới Thái An điện.” Lan NguyỆt Hầu xoay người lại lên đường, lạnh lùng nhìn Cẩn Tuyên một cái.

Tiêu Sắt nói: “Chẳng phải đã nói phụ hoàng đã không vấn đề gì à? Sao lại gấp gáp vậy?”

Lan NguyỆt Hầu khẽ thở dài một tiếng, đi thẳng về phía trước, không nói gì thêm.