Tấn Giang nện thật mạnh trên mặt đất, đã không còn bất luận năng lực phản kháng gì nữa, một tiếng súng laser vang lên trong tai hắn có vẻ phá lệ chói tai, trực tiếp làm trước mắt hắn tối sầm, đem hắn thoát ra khỏi thế giới thi đấu giả lập.
Hắn có chút suy sụp nằm ở khoang dinh dưỡng, thở dài một hơi, sau đó bò ra, chuẩn bị hội hợp hai người Ninh Hữu có khả năng đã sớm bị đánh ra khỏi thế giới giả lập, chỉ là chờ đến khi hắn đi ra lại thấy được cơ giáp hình x-2 mà cùng Ninh Hữu khống chế và Mộ Kình đang "thân thiết nóng bỏng", công kích sắc bén cùng thân pháp linh hoạt khiến cho Tấn Giang trực tiếp nghĩ tới đại ca Thạch Hoằng Tuấn của hắn, tức khắc mở to hai mắt ra nhìn, trong lòng rung mạnh.
Cái này, sao có thể?!
Công kích của Mộ Kình tuy rằng sắc bén, nhưng là rõ ràng đang ở hạ phong, bị Ninh Hữu đè nặng ra đánh, hai người thoạt nhìn là triền đấu, người sáng suốt lại có thể nhìn ra được Mộ Kình đã giống như thú bị vây khốn, làm cái gì cũng đều là phí công. Mà lúc này, Nhạc Ngôn lúc trước bị Ninh Hữu đánh bay thì lại đi sang một bên, lén lút tiến lên tới vị trí của vương.
Tấn Giang nhìn mà nóng vội, ở trong phòng hô to, nhưng là hai người Ninh Hữu ở bên trong thế giới giả lập căn bản là nghe không được.
Sau khi vương đã tiến vào tầm bắn của Nhạc Ngôn, hắn nheo đôi mắt lại cười lạnh một tiếng, nâng cánh tay mình lên, xem ra sắp bắn ra phát súng laser của mình. Lúc này, Ninh Hữu lơ đãng toàn đá một cái, trực tiếp đem Mộ Kình trở thành bao cát của mình mà đập tới trên người Nhạc Ngôn.
"Bồng!" Một tiếng đòn nghiêm trọng, hai người trực tiếp bị nện ở trên mặt đất, trượt vài mét.
Hai tiếng súng vang.
Hai cái cơ giáp trên mặt đất co rụt một chút liền chậm rãi biến mất.
Tấn Giang mừng rỡ như điên, một quyền đập tới bàn tay mình, trong lòng kêu một tiếng kích động hả giận, "Ngọa tào, em trai thâm tàng bất lộ a! Quả thực quá thần!"
Thời điểm Mộ Kình từ thế giới giả lập ra, sắc mặt khó coi muốn chết, một bạt tai đánh tới trên mặt Nhạc Ngôn, ngữ khí hung ác nham hiểm, "Đây là người mà mày nói không là cái gì?!"
Nửa khuôn mặt của Nhạc Ngôn lập tức sưng lên, nóng rát đau, trong miệng cũng tràn ra một tia huyết tinh, vội vàng khom người nhận lỗi, hoảng sợ nói, "Mộ thiếu, lúc trước thông tin của tôi đích xác thật là như vậy, cậu ta chẳng qua chỉ là một vị thành niên, tôi cũng không biết cậu ta lại lợi hại như vậy!"
Mộ Kình âm lãnh híp mắt, một chân đá tới ngực Nhạc Ngôn, dùng mười phần sức lực, trực tiếp đạp hắn ngã trên mặt đất, ngực một trận khó chịu, "Lần này mày mong đừng không phải là do ám người khác không thành lại bị người ta tính kế lại đi! Thật là phế vật vô dụng!"
"Mộ thiếu ngài bớt giận! Vương Khắc còn chưa thoát khỏi thế giới giả lập, chúng ta có khả năng thắng được!", Nhạc Ngôn bất chấp trên người không khoẻ, vội vàng nói.
Mộ Kình nắm chặt tay, sắc mặt đen trầm, cuối cùng vẫn là tìm một chỗ ngồi xuống, quan khán thi đấu phía dưới.
Sau khi Ninh Hữu phát hiện hai cái cơ giáp đã không thấy, trực tiếp đứng tại chỗ tìm vị trí tiếp theo.
"Tiểu Hữu, em thật lợi hại......", Lâm Ninh vừa rồi xem mà khiếp sợ không thôi, thật vất vả mới hồi thần được, lẩm bẩm nói với Ninh Hữu.
Ninh Hữu cười cười, thực vui vẻ, "Cám ơn! Chẳng qua kỹ thuật của em chỉ có thể nói là thường thôi, không tính là lợi hại", cậu cũng không phải là khiêm tốn, mà thật sự nghĩ như vậy, nghĩ đến một Kỳ Tĩnh đôi chiến mấy chiêu đã có thể làm cậu bị mất mạng, kia mới là thật sự lợi hại.
*Editor: Sao định nghĩa lợi hại của mấy tên nvc lại đáng ăn đòn như thế này hả?Còn thiên lý sao?!Lâm Ninh lắc lắc đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ là nội tâm thật sự phi thường bội phục Ninh Hữu. Em trai của đại ca thật giống cậu ấy, quả nhiên đều là người phi thường lợi hại a!
Hai người đặc biệt nhẹ nhàng đứng tại chỗ trò chuyện.
Nhóm quần chúng vây xem lại sốt ruột, đối chiến xuất sắc làm cho bọn họ giật mình không khép miệng được, vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy trường hợp càng thêm kính bạo, kết quả này nha thế nào lại trò chuyện rồi?!
"Tôi sát, đây là chơi cái gì vậy?! Đánh bại hai người rồi thì phải đi giết vương chứ!", Người nói chuyện đôi mắt đều đỏ rồi.
Mà ở trong phòng hai bên Mộ Kình cùng Tấn Giang, sắc mặt khác nhau.
Khóe miệng Tấn Giang run rẩy, nuốt một ngụm nước miếng, hắn hình như không có nói cho Ninh Hữu như thế nào để thủ thắng......
Mộ Kình thì lại là sắc mặt càng thêm âm trầm, áp khí trong phòng cực thấp. Ở trong mắt bọn họ, biểu hiện hiện tại của Ninh Hữu rõ ràng chính là không để bọn họ vào mắt! Cậu ta là đang trần trụi nhục nhã bọn họ!
Qua năm phút đồng hồ, giữa sân vẫn không có một chút động tĩnh gì. Hai người Ninh Hữu tiếp tục đứng ở đó canh nhà, Vương Khắc thì lại đang cảnh giác quan sát bốn phía, phòng bị có người tiến công. Trong lòng Vương Khắc cũng nghi hoặc, dựa theo thực lực của Mộ thiếu và Nhạc Ngôn, hiện tại hẳn là đã sớm thi đấu kết thúc rồi a, như thế nào đến bây giờ vẫn không có một chút phản ứng gì vậy.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn học sinh trong khán phòng chửi ầm lên, chai thuốc dinh dưỡng trong tay toàn bộ đều đùng đùng lửa giận đập vào bên trong, "Các người nhanh đánh đi đánh đi a!"
"Rầm" một tiếng, Tấn Giang lại nuốt xuống một ngụm nước miếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hoàn toàn không biết chuyện này nên xong việc như thế nào, "Xong đời —— sớm biết rằng em trai lợi hại như vậy, mình liền đem quy tắc thi đấu nói cho cậu ấy...... Hiện tại nên làm cái gì bây giờ......"
Viêm Hoàng ở bên cạnh đang ngốc lăng giả làm người máy bảo mẫu, mắt nhỏ đen bóng lóe lóe, số liệu trong đầu không ngừng đổi mới, tức khắc hiểu được quy tắc thi đấu lần này là cái gì, thật cẩn thận xâm nhập vào thế giới giả lập.
"Tiểu Hữu! Tiểu Hữu!"
Ninh Hữu đang nói chuyện phiếm cùng Lâm Ninh dừng lại, phân biệt được đang nói với cậu đúng là Viêm Hoàng, "Làm sao vậy?"
" Quy tắc thi đấu của các cậu chính là giết chết vương của đối phương, cậu như bây giờ là không thắng được!"
Ninh Hữu bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi còn tưởng rằng tôi cứ phải đợi như vậy là được, chẳng qua, anh Tấn không phải đã đi rồi sao?"
"Con gà bệnh Tấn Giang kia đã sớm bị giết chết rồi, hiện tại ở bên ngoài còn đang giương mắt nhìn các cậu đấy, cậu nhanh chóng đi giết chết vương của đối phương đi."
Ninh Hữu gật gật đầu, "Được, hiện tại tôi đi ngay!", Nói xong cậu lại nghĩ tới cái gì, "Đối phương hẳn là còn có một người, lỡ như hắn lại đây giết chết vương của chúng ta thì làm sao bây giờ? Lâm ca hẳn là không ngăn cản được hắn."
Thanh âm của Viêm Hoàng có chút đắc ý, "Không có việc gì, có tui rồi! Tui có thể nhìn toàn cảnh chỗ các cậu, tui sẽ nói cho cậu người kia ở chỗ nào, cậu đi trước giải quyết hắn là được rồi."
Không có nỗi lo về sau nữa, Ninh Hữu liền yên lòng, nói một tiếng với Lâm Ninh liền hành động. Mà việc Ninh Hữu lo lắng cũng quả nhiên đã xảy ra, Vương Khắc tại chỗ đợi hồi lâu, cảm thấy rất khả năng đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, quyết định tự mình xuất kích.
Nhìn người trong sân rốt cuộc cũng động, hành động xúc động phẫn nộ của bọn học sinh trong khán phòng mới bình ổn xuống, tỉ mỉ quan khán thi đấu. Nhìn thấy Vương Khắc đi một con đường nhỏ không dễ dàng phát hiện về phía đối phương, tim mọi người đều nhắc lên. Hiện tại bọn họ ai tới chỗ vương của đối phương trước, người đó thắng.
Mà Ninh Hữu vốn dĩ đang thẳng tắp tiến lên lại phảng phất như có một con mắt dài, từ một chỗ rẽ sai đi vào, trực tiếp chặn lại Vương Khắc đang đi về hướng này.
Phản ứng của Vương Khắc cực kỳ tấn mẫn, vốn tưởng rằng có thể chế trụ người trước mắt, lại không nghĩ bị một cổ mạnh mẽ đánh úp lại, bản thân hắn bị đánh bay ra ngoài, mà một tiếng súng vang qua, trước mắt tối sầm, tầm mắt liền về tới trong khoang dinh dưỡng.
Trên khán phòng một mảnh sôi trào.
Mà Ninh Hữu thì lại dưới sự chỉ dẫn của Viêm Hoàng, phi thường nhanh chóng tìm được chỗ của vương đối phương, một phát súng phi thường xinh đẹp.
Thi đấu kết thúc.
Thời điểm Ninh Hữu từ trong khoang dinh dưỡng đi ra, một cái hắc ảnh liền nhào tới, theo bản năng đá một chân, Tấn Giang trực tiếp dán lên trên tường đối diện, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Lâm Ninh nhìn bộ dáng của Tấn Giang mà cũng cảm thấy đau, nhanh chóng chạy tới đỡ hắn từ trên mặt đất dậy, "Cậu không sao chứ......"
Dù sao cũng là bạn cùng phòng của anh mình, Ninh Hữu cũng cảm thấy có chút xấu hổ, lúc đá Tưởng An không cảm thấy, hiện tại thật là có chút không biết nên làm thế nào mới tốt, sờ sờ cái mũi của mình, tiến lên xin lỗi, "Anh Tấn thực xin lỗi, em không phải cố ý, vừa rồi theo bản năng liền......"
Tấn Giang vung bàn tay lên, xoa xoa cái mũi chua xót của mình, biểu tình kích động, hào phóng nói, "Không sao, chẳng qua chỉ là đâm vào tường một chút thôi mà! Ha ha ha, hiện tại em có đánh anh một trận cũng đều không có vấn đề!"
Từ trong phòng đi ra ngoài, Tấn Giang khoe khoang không thôi nhìn tổ ba người Mộ Kình từ đối diện đi ra.
"Ai yêu uy, đại thiếu gia, hôm nay ngài không phát huy tôt sao, thật là xin lỗi, tôi đã quên nói cho các cậu em trai nhà của tôi cũng là một cao thủ chiến đấu cơ giáp đấy a ha ha ha ~~~"
Sắc mặt Mộ Kình cực kỳ khó coi, hung ác nham hiểm liếc mắt một cái, liền xoay người rời đi.
Tấn Giang ở phía sau tiếp tục khoe khoang, cao giọng hô, "Vừa rồi tôi đã bảo em trai chúng tôi nương tay chút rồi, thấy sắc mặt các cậu khó coi như vậy, vẫn là nhanh chóng đi gặp bác sĩ đi, nhưng đừng có nghẹn ra bệnh nha! Nha, kia không phải là Nhạc Ngôn sao, mặt cậu làm sao vậy, wow, một dấu tay thật lớn a!"
Nhạc Ngôn bị Mộ Kình trút giận, hiện tại lại bị Tấn Giang châm chọc như thế, đã sớm chịu không nổi, một cái bước xa vọt lại đây, túm cổ áo Tấn Giang muốn đẩy xuống trên mặt đất.
Thể chất của Tấn Giang không tồi, nhưng là hiện tại sự kiện đột phát thế này vẫn làm hắn có chút ngốc, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Không ai thấy rõ Ninh Hữu rốt cuộc là động tác khi nào, chờ đến khi bọn họ phát hiện, Ninh Hữu đã bắt được tay Nhạc Ngôn, để hắn buông Tấn Giang ra, nhẹ nhàng vặn tay, Nhạc Ngôn liền kêu thảm thiết một tiếng, tay uốn lượn có chút quỷ dị.
Mộ Kình vốn dĩ đã đi xa lúc này lại đi trở về, một cước sắc bén chân đánh về phía Ninh Hữu, Ninh Hữu tức khắc buông Nhạc Ngôn ra ngăn cản lên, vài cái giao thủ, Mộ Kình chiếm hết hạ phong, trong lòng cả kinh, kéo giãn khoảng cách của bọn họ, không hề công kích nữa. Híp mắt, thanh âm lạnh lùng nói, "Người của tôi, còn chưa tới phiên cậu tới giáo huấn!"
Nói xong, Mộ Kình vẫy vẫy tay, Vương Khắc liền đỡ Nhạc Ngôn đã gãy xương tránh ra.
Lúc đi qua chỗ quản lý, người bên kia bỗng nhiên hô to một tiếng, "Mộ thiếu gia, tiền cậu thắng!"
Mộ Kình đột nhiên xoay người, ánh mắt hung ác nham hiểm, phảng phất như có mang độc vậy, làm cho người nói chuyện nhìn mà toàn thân phát lạnh, giống như rơi vào chỗ sâu trong địa ngục sâm la. May mà Mộ Kình chỉ là nhìn thoáng qua liền rời đi, người nọ lúc này mới cả người xụi lơ dựa vào trên tường, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, "Thiết, thứ đồ gì, có lòng tốt nhắc nhở hắn tới lãnh tiền, thế nhưng còn không cảm kích! Xứng đáng bị đánh thành cái bao cát!"
Cảnh tượng trên tràng thi đấu làm cho những khán giả kích động không thôi, chờ sau khi xong bọn họ mới phản ứng lại, tiền mình đặt cược toàn bộ bị ném đá trên sông rồi, tức khắc một đám hối hận không thôi, mặt xám như tro tàn.
Khác với bọn họ chính là mấy người Tấn Giang, Tấn Giang là khoe khoang vẫy tay đi đến chỗ đặt cược, Viêm Hoàng thì lại là cặp mắt như hai quả cầu đen nhỏ nhấp nháy nhấp nháy, Lâm Ninh có chút ngượng ngùng, Ninh Hữu thì lại thập phần bình tĩnh. Từng người lên lĩnh tiền thắng của mình, nhân viên quản lý chỗ chiến đánh cuộc khen bọn họ vài câu, "Các cậu thật đúng là lợi hại, chân nhân bất lộ tướng a!"
Tấn Giang thỏa mãn không thôi đếm đếm tiền đánh bạc cùng tiền đánh cuộc thắng được từ đám Nhạc Ngôn, khóe miệng đều sắp kéo đến vành tai rồi, tổng cộng sáu vạn Tinh Thuẫn! Tuy rằng đại ca và Mục Kỳ không có tham gia lần chiến đánh cuộc này, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn, cho nên tiền đánh cược cũng phải phân cho bọn họ một phần, một người một vạn, hơn nữa lần này Lâm Ninh và Ninh Hữu tham chiến tự nhiên cũng phải có phần, Tấn Giang phi thường thống khoái quyết định đem tiền đặt cược thắng của mình phân ra.
Lâm Ninh đỏ mặt không chịu tiếp nhận, "Lần này tớ chỉ là đi cho đủ số người mà thôi!", Ninh Hữu thì lại phi thường thống khoái tiếp nhận, thứ nhất là vì trong trận chiến đấu này vốn dĩ chính là cậu xuất lực, thứ hai nguyên nhân quan trọng nhất chính là cậu đang cần tiền đâu.
Lần này Lâm Ninh quật cường vượt mức bình thường, Tấn Giang như thế nào cũng không thể đưa tiền cho cậu, cuối cùng quyết định dùng tiền này mời khách ăn cơm, nhà hàng tự nhiên bên này, tùy bọn họ chọn!
Từ sau hôm đó, Ninh Hữu nhất chiến thành danh, người trong trường học đều đã biết ký túc xá số 118 khu B có một vị thành niên không thể nhìn tướng mạo, hẳn là tân sinh tham gia thi nhập học lần này, thao tác cơ giáp cực kỳ lợi hại.
"Xem ra tố chất của giới tân sinh lần này không tồi a!", Một huấn luyện viên cà lơ phất phơ nhìn video chiến đấu đánh cuộc của đám Ninh Hữu, vuốt cằm nở nụ cười.
"Cho dù có tương lai không tồi thì cũng là học sinh dưới tay tôi, có quan hệ gì với anh?", Một người khác khoanh tay trước ngực, cười lạnh không thôi.
"Vậy cũng không nhất định, lỡ như cậu ta cảm thấy tôi không tồi, muốn tiến vào lớp của tôi cũng nói không chừng."
"Thật là nằm mơ!"
Hai huấn luyện viên dạy tân sinh đã bắt đầu lén lút nghĩ cách làm như thế nào để đem tân sinh có tố chất cực tốt này ôm về dưới tay mình.
Một ngày, một chiếc xe dị thường xa hoa xuất hiện ở cổng học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc, loại xe này vừa thấy là đã biết chính là người phi phú tức quý mới có thể có, hơn nữa tuyệt đối không phải là tiểu phú tiểu quý bình thường.
Ninh Hữu mang theo Viêm Hoàng lên xe.
Vốn dĩ trước cổng học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc xuất hiện loại xe này cũng đã khiến cho mọi người chú ý không nhỏ, mà nhân vật phong vân vừa mới ra lò của trường học bọn họ lại lên chiếc xe này, tức khắc khiến cho một hồi gió lốc lớn.
Bên trong diễn đàn trường học điên cuồng truyền bá suy đoán của bọn học sinh, cuối cùng thống nhất cho rằng, chiếc xe kia nếu là tới đón Ninh Hữu, vậy trong nhà Ninh Hữu khẳng định là quyền quý trên Tương Vương Tinh! Tất nhiên là con nối dõi của một đại thế gia trong đó, chẳng qua đến tột cùng là thế gia nào, nhất thời còn đang xôn xao.
Mà ngay tại thời điểm mọi người đang bình luận, có người bỗng nhiên tuôn ra, Ninh Hữu kỳ thật chính là em trai của Thạch Hoằng Tuấn thủ tịch năm ba Hệ chiến đấu cơ giáp, tức khắc một mảnh ồ lên.
Thạch Hoằng Tuấn cũng coi như là nhân vật nổi danh trong trường học bọn họ, trong nhà cậu ta rốt cuộc là tình huống như thế nào tất cả mọi người đều tinh tường, tinh cầu hoang phế xa xôi hẻo lánh, tất cả phí sinh hoạt hoàn toàn dựa vào bản thân làm việc vặt cùng đối chiến mà kiếm được.
Em trai cậu ta, sao có thể ngồi xe xa hoa như thế?
Trong diễn đàn tức khắc xuất hiện một ít suy đoán ác ý, bộ dáng Ninh Hữu trưởng thành thủy nộn, rất có khả năng là bị người của gia tộc nào đó bao dưỡng. Có một ít người lý trí thì lại là phản bác, nói rất có khả năng chính là, người của những đại gia tộc đó muốn mượn sức nhân tài, mà Ninh Hữu chỉ là đối tượng mà bọn họ mượn sức mà thôi.
Hai bên nhân mã cãi nhau đến túi bụi, thẳng đến khi bên trong diễn đàn phơi ra một tấm ảnh chụp, cảnh tượng bên trong xe mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được Ninh Hữu bị người lấy một tư thế ái muội ôm vào trong ngực, bởi vì vấn đề về góc độ quay chụp, cũng không thể thấy rõ ràng người ôm Ninh Hữu là ai, nhưng sườn mặt của Ninh Hữu lại dị thường rõ ràng, còn mang theo một tia hồng nhạt.
Tất cả những người biện hộ vì Ninh Hữu đều ngậm miệng, ở trên diễn đàn spam cái gì mà "Một vị thành niên thế nhưng không biết xấu hổ như thế ", "Trường học sao có thể tuyển sinh một người có tác phong sinh hoạt có vấn đề như thế!", "Không thể tưởng được người hiện tại thế nhưng ghê tởm như thế!", "Thạch học trưởng một người cường như vậy, sao lại có một em trai không biết xấu hổ như vậy!", "Lúc trước thế nhưng còn vì cậu ta mà biện giải, quả thực chính là lừa gạt cảm tình của tôi!", đủ loại ngôn luận đều xuất hiện.
Mà trên thực tế, lúc ấy Ninh Hữu vừa lên xe liền trực tiếp bổ nhào vào trong lòng người trên xe, dị thường vui vẻ.
"Kỳ Tĩnh! Kỳ Tĩnh! Kỳ Tĩnh!", Ninh Hữu hưng phấn gọi vài tiếng, mi mắt cong cong.
Kỳ Tĩnh đáp lời vài tiếng, ôm thân mình mềm mại kia của Ninh Hữu, trái tim phảng phất như sắp mềm hóa, thanh âm trầm thấp giàu từ tính, "Nhớ tôi sao?"
"Nhớ!", Đôi mắt Ninh Hữu sáng láng, khóa ngồi trên đùi Kỳ Tĩnh, từ trên cao nhìn xuống anh, đôi tay có chút mới lạ nhéo khắp nơi, thân mình Kỳ Tĩnh cường ngạnh, nhưng vẫn nhéo được đặc biệt có xúc cảm, "Tôi đã lâu đều chưa có gặp anh, đặc biệt nhớ anh!"
Kỳ Tĩnh một phen đè lại cái tay nhỏ đang tác loạn của Ninh Hữu, cả người căng chặt, thanh âm ám ách, "Đừng nhéo"
Ninh Hữu bĩu môi, "Keo kiệt! Còn không phải là niết một chút sao?"
Nội tâm Kỳ Tĩnh cười khổ, nhưng cái tay đè lại tay Ninh Hữu lại không có chút ý tứ thuận theo nào, thanh âm có chút khàn khàn vang lên bên tai Ninh Hữu, mang theo nhiệt khí nùng liệt, "Tôi cũng nhớ em"
Lỗ tai Ninh Hữu có cảm giác như bị đốt tới rồi, giật mình, trong lòng lại không biết vì sao lại như dính mật, ngọt ngào, Ninh Hữu nhịn không được lộ ra một nụ cười cực tươi. Đôi mắt như nho đen có chút không an phận quay tròn, cuối cùng từ trong bàn tay không có ý của Kỳ Tĩnh rút ra, chuyển qua trên gương mặt cường tráng giống như đao tước rìu đục kia của Kỳ Tĩnh.
Nhéo nhéo, nặn nặn.
Kỳ Tĩnh thì lại có chút bất đắc dĩ có chút sủng nịch mặc kệ.
Ninh Hữu dạo qua một vòng đem ma trảo duỗi tới trên cằm mang theo chút râu nhỏ của Kỳ Tĩnh, xúc cảm trên tay có chút quái quái, nhưng là lại chơi rất vui, Ninh Hữu tràn đầy hứng thú vuốt ve nửa ngày.
Nhìn một đôi tú ân ái này, Viêm Hoàng cảm giác mắt mình có chút mù.
Kỳ Tĩnh cảm giác được, nhìn thoáng qua chỗ Viêm Hoàng, sau đó trực tiếp ném nó tới hàng ghế phía trước, dựng lên tầng cách chắn giữa hai hàng, trực tiếp ngăn cách hai bên, Viêm Hoàng khiếp sợ ở đó lên án khóc, "Hai người là bại hoại có nam nhân liền xem nhẹ con cái!"
Kỳ Tĩnh mới vừa ném Viêm Hoàng đi, tầm mắt trở lại liền nhìn thấy Ninh Hữu nháy mắt cũng không thèm nháy nhìn chằm chằm môi anh, tức khắc cả người cứng ngắc.
Ninh Hữu thì lại trực tiếp chậm rãi dán về phía đôi môi mà mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu, mềm mại ấm áp, cùng những bộ vị khác trên thân thể của Kỳ Tĩnh một chút cũng không giống nhau, cảm giác so với tiếp xúc trong mạng giả lập thì càng tốt đẹp hơn. Ninh Hữu phi thường thích loại cảm giác này, vươn cái lưỡi liếm liếm, cảm giác ấm áp mà lại ướt dầm dề tràn ra giữa môi hai người. Kỳ Tĩnh tức khắc cảm thấy trong lòng mình bốc cháy lên một trận lửa, tạch một chút liền thiêu cháy, ánh mắt u ám.
Ninh Hữu có chút không thỏa mãn nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới của Kỳ Tĩnh, cảm giác xúc cảm cực tốt, tức khắc ánh mắt sáng lên, dứt khoát nhẹ nhàng ở đó ma sát. Cảm giác tê tê dại dại còn có chút đau đớn theo miệng mình truyền khắp toàn thân, ngọn lửa trong cơ thể Kỳ Tĩnh kia càng đốt càng mãnh liệt, yết hầu khát khô đến không chịu được.
Chơi trong chốc lát, Ninh Hữu cảm thấy dị thường thỏa mãn, buông lỏng hàm răng đang cắn môi dưới của Kỳ Tĩnh ra, kết quả vừa mới rời đi môi của Kỳ Tĩnh, cái gáy đã bị một cổ mạnh mẽ ấn lại, đôi môi lại gắt gao dán trở về, đâm cho Ninh Hữu có chút đau, cậu tràn ngập lên án nhìn qua Kỳ Tĩnh, lại phát hiện chỗ sâu trong đôi mắt anh phảng phất như đốt một ngọn lửa, lửa nóng thâm trầm làm Ninh Hữu không biết vì sao lại đột nhiên có chút khiếp đảm, lập tức dời ánh mắt đi, căn bản không dám lại nhìn tiếp.
Bàn tay to của Kỳ Tĩnh gắt gao giữ chặt Ninh Hữu, khiến cậu căn bản là không động đậy được, cực nóng hô hấp đánh vào trên mặt Ninh Hữu, làm mặt cậu đều nhịn không được mà đỏ lên.
Ninh Hữu cảm thấy miệng mình có chút tê dại, trái tim cũng không biết vì cái gì lại đột nhiên phanh phanh phanh nhảy lợi hại.
Kỳ Tĩnh phảng phất như muốn hả giận hung hăng cọ xát trên môi Ninh Hữu một chút, sau đó cắn một ngụm, lúc này mới cố nén xúc động trong cơ thể mình, buông người ra.
Ninh Hữu trực tiếp từ trên người Kỳ Tĩnh bò xuống, trong khoảng thời gian ngắn cả người đều tăng nhiệt, đầu óc đều là ngốc ngốc.
Nắm tay Kỳ Tĩnh nắm chặt đến lộ ra cả gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, đợi nửa ngày mới đè được dục vọng xúc động cuồn cuộn trong nội tâm xuống.
Không khí bên trong xe nóng vô cùng.
"Em ở trường học thế nào?", Qua thật lâu, Kỳ Tĩnh mới khàn khàn giọng nói mở miệng, "Có thích ứng không?"
Ninh Hữu lắc lắc đầu, trên mặt còn có đỏ ửng chưa rút đi, "Trường học khá tốt, tôi rất thích ứng, cũng rất thích nơi đó."
Một hỏi một đáp xong, bên trong xe lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ninh Hữu chần chừ một chút, ngay sau đó lại hỏi, mắt to nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh, hiển nhiên là cực kỳ khẩn trương, "Lần này anh có thể ở lại đây bao lâu, còn phải về quân hạm sao?"
Kỳ Tĩnh thấp giọng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Ninh Hữu tràn đầy nhu hòa, "Lần này tôi có thời gian một tháng để ở nhà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tạm thời hẳn là sẽ không phải đi."
Ninh Hữu đã từ trong loại trạng thái làm cậu có chút hoảng hốt vừa rồi thoát ra, khôi phục bình thường, nghe được Kỳ Tĩnh có thể ở lại đây không ít thời gian, tức khắc vui vẻ đến không ngừng được.
"Vậy thì quá tuyệt vời!"