Vì cái gì mỗi lần mình hành động đều sẽ bị người Addams đế quốc biết vậy? Bọn chúng không có khả năng không gì là không biết được, như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là bọn chúng thông qua một phương thức nào đó mà chỉ có bọn chúng và vài người biết mà có được tin tức, một khả năng còn lại là có người đem tin tức của mình lộ ra ngoài.
Thời điểm cái khả năng thứ hai nhảy ra trong đầu khiến Ninh Hữu nhíu nhíu mày, không có suy xét đến cái này đầu tiên, là bởi vì biết tất cả hành tung của cậu cũng chỉ có ba bốn người, mà mỗi người đều là người cực kỳ thân mật với cậu. Cậu không thể tin được cũng không muốn tin trong số bọn họ sẽ có người đem mình đẩy vào trong nguy hiểm.
Như vậy người của Addams đế quốc đến tột cùng là thông qua cái gì mà biết được hành tung của mình đây? Một lần là sự kiện tập kích cách địa điểm Lâm Ninh bị bắt cóc rất gần, một lần khác là bẫy rập trên tinh cầu Hòa Tân, Ninh Hữu suy xét một chút quanh thân có khả năng bị dính thiết bị theo dõi hay không. Chẳng qua cái khả năng này rất nhanh đã bị cậu phủ định, không nói đến linh thức của mình không phát hiện được cái gì, hơn nữa nếu có thiết bị theo dõi, người của Addams đế quốc khẳng định là thời thời khắc khắc biết hành tung của mình rồi, cơ hội để bọn chúng động thủ tất nhiên sẽ rất nhiều, hơn nữa cũng sẽ không bị mình may mắn chạy thoát được.
"Em trai sao em còn ở nơi này vậy?", Tấn Giang cực kỳ nôn nóng đã đi tới, "Hiện tại sao em không nhanh chóng chuẩn bị đi, trên quân hạm bên kia nhiều quân địch như vậy, em sao có thể ứng phó được chứ?"
Vừa vặn mới bắt được cái gì đó, Ninh Hữu liền bị đánh gãy suy nghĩ, hơi hơi nhíu mi, "Em đã biết, không có việc gì, em đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi."
"Em chuẩn bị cái gì?", Tấn Giang kinh ngạc hỏi, "Chỉ chút thời gian như vậy, sao đủ cho em chuẩn bị được."
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Em thu thập tương đối nhanh, không có việc gì, anh Tấn anh không cần lo lắng đâu."
"Em cũng biết anh lo lắng à!", Hốc mắt Tấn Giang ửng đỏ, "Đại ca bị bọn chúng bắt đi, chị dâu cũng...... Anh không biết vì cái gì mà chỉ trong một đêm liền thay đổi toàn bộ, bên quân hạm Addams đế quốc nguy hiểm như vậy, hiện tại em lại muốn đi, anh thật sự lo lắng......"
"Em mang cái này lên đi", Tấn Giang hít sâu một hơi, nước mắt sắp sửa chảy ra bị nghẹn trở về, hắn cho Ninh Hữu một cái bao cổ tay, "Đây là vật mà anh bảo bối nhất, bà nội của anh cho anh, bà ấy nói đây là một cái bùa hộ mệnh, có thể phù hộ người đeo an toàn."
"Em mang nó lên đi", Tấn Giang kéo cổ tay Ninh Hữu qua, muốn đem đồ vật đeo lên trên cổ tay cậu, "Có nó bảo hộ em, anh khẳng định sẽ an tâm hơn nhiều."
Cái bao cổ tay mà Tấn Giang lấy ra này cực kỳ độc đáo, có chút giống vòng tay, chất liệu mềm mà mịn, bên trên còn khắc rất nhiều hoa văn tinh xảo, vừa nhìn liền biết cực kỳ trân quý.
Ninh Hữu tự nhiên là không tiếp nhận, cau mày lui ra sau hai bước, né tránh tay Tấn Giang, "Anh Tấn, anh cũng đi cùng với em, cái bao cổ tay này anh mang thì hơn. Không phải chỉ mình anh lo lắng cho em, mà em cũng lo lắng cho anh nữa."
Tấn Giang lại đẩy một phen, cuối cùng vẫn không thể để Ninh Hữu đem bao cổ tay mang lên được, chỉ có thể thở dài từ bỏ.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, Tấn Giang cùng Ninh Hữu chuẩn bị động thân.
"Theo anh phân tích, đại ca hẳn là bị bọn chúng mang vào quân hạm loại nhỏ số 3", Tấn Giang vừa đi tới, vừa thấp giọng nói, "Biện pháp duy nhất để chúng ta cứu người chính là lẫn vào trong bọn chúng, như vậy mới có thể an toàn tìm được vị trí của đại ca."
Ninh Hữu tán đồng lên tiếng, "Chuyện này giao cho em."
Mười phút sau, Ninh Hữu vẫn luôn ẩn nấp đột nhiên đánh bại hai binh lính tuần tra, cởi hết quần áo của bọn họ xuống, ném một bộ cho Tấn Giang, một bộ khác thì tự mình mặc vào.
Sau khi thay xong quần áo, hai người thử đi trên đường, không chịu bất cứ ngăn trở hay dò hỏi gì. Ninh Hữu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại bọn họ đã sắp đi đến quân hạm loại nhỏ kia, Ninh Hữu phóng thích linh thức của mình, quả nhiên ở vị trí trung ương của quân hạm phát hiện Thạch Hoằng Tuấn cả người đầy máu.
Lửa giận trong lòng Ninh Hữu quay cuồng, anh trai từ trước đến nay luôn nghiêm trang, lúc này lại chật vật như thế. Ninh Hữu hận không thể đem gấp mười lần gấp trăm lần vết thương trên anh của mình dâng trả lại cho đám người Addams đế quốc!
Tấn Giang đi ở phía trước, bước chân khẩn cấp, nói khẽ với Ninh Hữu, "Mau lên thôi."
Thân hình Ninh Hữu ngừng lại, bất quá giây lát sau liền khôi phục bình thường, đi theo Tấn Giang ở cái này tứ thông bát đạt*, qua rất nhiều lối rẽ giống nhau rồi đi rồi.
*tứ thông bát đạt: thông cả bốn mặt tám phíaVận khí của bọn họ rất tốt, dọc theo đường đi này chỉ ngẫu nhiên gặp phải mấy binh lính, nhưng đại đa số tình huống là không có người.
Rất nhanh, bọn họ đã đến gần vị trí của Thạch Hoằng Tuấn.
"Đại ca hẳn là ở chỗ này rồi, từ nơi này chỉ sợ không có dễ trốn như trước đó đâu, chúng ta nhất định phải cản thận, ngàn vạn lần không thể bị phát hiện được!", Tấn Giang thấp giọng nói, thật cẩn thận dựa vào ven tường chậm rãi dịch chuyển.
Ninh Hữu nhìn hắn, bên trong ánh mắt mang theo chút hương vị nói không nên lời, nhưng cũng không có làm cho Tấn Giang phát hiện, cậu giống như không thèm để ý hỏi, "Anh Tấn, anh thật giỏi, đường đi loạn như vậy mà cũng có thể nhớ hết được."
�����������