Thiếu Nữ 9 Tuổi

Thiếu Nữ 9 Tuổi - Chương 26: Một chút ngọt ngào




Aaa-Nan Nan ưỡn người-Thật tình, tương lai sau này còn có bao nhiêu chuyện xảy đến nữa đây



Một lúc trước....



- Sao vậy công chúa?



- Bổn công chúa không muốn lãng phí thì giờ với ngươi, tiếp xúc với ngươi rồi ta mới thấy ngươi không hề giống kẻ có tâm tư xấu



- Công chúa...-Nan Nan dường như cảm thấy cảm động



- Ngốc như ngươi tâm tư kiểu gì



- Hả??Người.. người mới ngốc đó



- Gì chứ-Lộ Khiết cau mày- Bộ không phải tại ngươi ngốc nên mới phải ra cái kế sách hỏi đáp đó đó hả



- Còn công chúa thì sao, chả phải cũng bị người ta lừa đến đây sao- Nan Nan cãi lại - Haiz, người ta nói đâu có sai, mấy người nóng tính thường toàn kẻ ngốc



- Này này, ta bình thường rất thông minh à nha, lúc giận nó mới thế chứ, đâu như ngươi, chút khôn vặt đấy còn đối đấu với ta hả



- Gì mà khôn vặt chứ. Rốt cuộc công chúa vẫn bị ta làm cho thế thảm thôi



Quay lại hiện tại



Ha, vậy là mình với cô công chúa đó cứ cãi nhau rồi hai người cứ đường ai nấy đi, Nan Nan đang đi rồi quay lại nhìn A Thi



- Nè



- Thái tử phi có gì sai bảo



- Cô không có gì muốn hỏi ta sao?Về chuyện đó..



- Không ạ- A Thi cười lắc đầu- Khả năng đó của người là bẩm sinh mà



- Hả?? Khả..khả năng??



- Vâng, chỉ là người giờ mất trí nhớ, nói tỳ không tiện nói, cũng may việc người mất trí nhớ không hề ảnh hưởng đến khả năng này của người a



- Ghê vậy/ Waaaa, không ngờ cơ thể này lại cho ta món hời như thế/ Vậy khả năng là gì? Sử dụng như nào vậy?!



- Thái tử phi rồi sẽ biết thôi



- Này A Thi, ta rất ghét người cứ thích tỏ ra bí ẩn nha



- Thái..thái tử phi, nô tỳ không có ý đó, chỉ là nô tỳ cũng không rõ khả năng này của người lắm, người muốn biết thêm thì phải hỏi mẫu thân người a



- Haiz, được rồi



- Thái tử phi...!!



Lượng Cửu chạy từ xa đến, cúi đầu hành lễ



- Bái kiến Thái tử phi, Thái tử sai thần tìm người



- Hả?? Hắn đang giận sao, ta..ta chỉ đi ra ngoài hóng gió thôi mà



- Thái tử phi đừng lo-Lượng Cửu cười- Thái tử chỉ lo lắng cho người thôi, đến giờ buổi tiệc kết thúc rồi, mời người đi thẳng ra chỗ xe ngựa a



- Được rồi/ Haha hắn mà lo cho mình thì mình chết liền/



Nan Nan đi ra chỗ xe ngựa, A Thi đi theo sau nhưng bị Lượng Cửu cầm cổ tay kéo lại



- Này..



- Cô chậm chậm lại đã, Thái tử ở ngay phía trước



- Vậy có ổn không



- Không sao đâu



Nan Nan không để ý gì phía sau, cứ tiến thẳng về phía trước, trước chỗ đến xe ngựa là một vườn hoa nhỏ, gắn với đường đi. Hậu cung quả không gì đẹp bằng hoa viên, Nan Nan mải cúi xuống ngắm hoa, không để ý một người ở đằng trước đang càng lúc càng tiến về phía mình



Giờ mới cảm nhận được có người đang đứng phía trước, Nan Nan lập tức ngẩng đầu lên, là Phong Triệu Nghiêm, kể từ sau rất nhiều chuyện xảy ra, cô và hắn với gần nhau đến thế



- Này!!!- Nan Nan giật mình lập tức lùi nhanh về phía sau- Tên..tên não tàn nhà ngươi đứng gần thế không sợ bị cưỡng hôn hả??!!!



- ???




Ặc, mình tự nhiên nói gì thế này, đậu cũng tại hắn, ai bảo hắn tự dưng gần đến vậy chứ



Phong Nghiêm chẳng nói gì, càng lúc càng lại tiến đến gần cô, Nan Nan hai tay để sát ngực như phòng bị, lườm Phong Nghiêm, sở dĩ cô không lùi lại vì cô chắc chắn hắn sẽ không động chân động tay với mình, vì hắn đâu hề yêu hay hứng thú gì với cô, Thái tử phi thất sủng tận 4 năm, Trắc phi Thái tử được sủng ái là điều cả Đại triều đều biết



Nhưng không, hắn đang tiến lại quá gần so với một khoảnh cách bình thường để giao tiếp, lúc này Nan Nan mới bắt đầu phát giác, cô lập tức nhanh chân lùi lại tiếp nhưng bị Phong Nghiêm cầm tay kéo lại. Nan Nan bị kéo sát vào, hành động bất ngờ và khó hiểu này của hắn làm cô rất lúng túng, ngại ngùng, làm sao mà cô có thể bình tĩnh được khi hắn vừa nắm chặt tay cô vừa nhìn cô chằm chằm như thế, hai người cách nhau chỉ có nửa găng tay, chỉ một sơ sót thôi thì có thể..



/Biểu cảm bình thường, hình như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra với nàng ta cả, rốt cuộc thì vì sao Lộ Khiết lại dụ nàng ta ra ngoài/ Phong Nghiêm bỏ tay Nan Nan ra, Nan Nan lập tức chạy ra khỏi phạm gì của Phong Nghiêm



- Phong..Phong Triệu Nghiêm!!! Ta nói ngươi biết, nếu lần sau ngươi còn dám khi dễ ta, ta lập tức sẽ mách Lạc thị!!! - Nói rồi Nan Nan lập tức chạy vào xe



- /Khi dễ?? Nữ nhân ngốc này nghĩ cái quái gì vậy???/



Hai người lên xe và bắt đầu trở về phủ, Nan Nan ngồi giữ khoảng cách với Phong Nghiêm, cô vẫn trong tư thế phòng bị, hai mắt lườm chằm chằm Phong Nghiêm



- Nhìn đủ chưa?



- Con người ngài rất nguy hiểm, ta phải đề phòng



- Ha- Phong Nghiêm cười đểu- Đừng lo, ta không có chút hứng thú với nàng cả



- Vậy hành động vừa của ngài là sao chứ!?



- Thôi đừng nhắc đến nữa. Thật tình- Phong Nghiêm chống tay lên trán chán nản



Nan Nan vén màn che cửa sổ, thấy sắp đến nơi, cô dự định chạy nhanh chóng xuống xe để thoát khỏi Phong Nghiêm. Cô tập trung vào cửa xe, xe bắt đầu đi chầm chậm và dừng dần. Lúc này! Chạy!



Á!!- Nan Nan quên béng mất bộ đồ mình đang mặc xuề xoà và nặng hơn bình thường, cô dẵm luôn vào chân y phục. Phong Nghiêm theo phản xạ đỡ lấy Nan Nan, hắn đỡ được cô, cơ mà, hiện tại bàn tay của hắn cũng đồng thời đỡ trọn bộ ngực của Nan Nan



*Bập* Phong Nghiêm lập tức rút tay làm Nan Nan ngã dập mặt



- Này!!! Ngài..



Không nói gì Phong Nghiêm lập tức rời khỏi xe, Nan Nan ngồi dậy rồi xuống xe, lúc xuống thì hàng tá đôi mắt đang nhìn vào cô. Gì vậy trời???



A Thi nhanh chóng ra đỡ Nan Nan xuống xe, nói nhỏ



- Thái tử phi, vừa nãy xe lắc mạnh, người với Thái tử làm gì trong đó vậy




- Yên tâm-Nan Nan cười - Bọn ta không hề đánh nhau đâu



- A dạ/ Thái tử phi ạ, nô tỳ không phải cái ý đó, xe lắc mạnh, bên trong cô nam quả nữ, người thực sự chỉ nghĩ là mọi người nghĩ người đánh nhau sao/



Về tới Uyển viện, Nan Nan lập tức cởi bỏ hết áo khoác ngoài, đầu sức, vòng cổ, vòng tay rồi vứt xuống giường



- Nóng éo chịu nổi rồi!! Kem...đá bào....ta nhớ các người quá



Nan Nan ngồi bịch xuống sàn nhà, A Thi thu dọn lại đồ Nan Nan vừa vứt



- Này A Thi...



- Thái tử phi có gì sai bảo



- À..không có gì, tí giúp ta lấy đĩa Hồng hoa tô nha



- Vâng, đương nhiên rồi



Ặc, mình không thể nào nói chuyện này với A Thi được, đậu cái tình huống vừa nãy nghĩ thôi là thấy ngượng đỏ mặt rồi, tên Phong Nghiêm này không những đáng ghét mà còn biến thái, phải tránh hắn càng xa càng tốt...



- Công chúa, y phục của người ạ



- Để đó đi, ta muốn ngâm thêm



- Vâng



Lộ Khiết đang ngâm nước, dần dần vào trạng thái tĩnh thì bỗng dưng ngoài cửa có tiếng động, y lập tức đứng dậy lấy khăn quành quanh mình



- Ai!!



- Công chúa, là tiểu hạ



Lộ Khiết im lặng không nói gì, cô nhanh chóng mặc nội y vào



- Muốn gì??



- Việc đó...công chúa hoàn thành rồi chứ?




- Ha- Lộ Khiết cười đểu- Ngươi đang ra lệnh cho bổn công chúa sao?



- Tiểu hạ không dám, tiểu hạ chỉ muốn biết thôi



- Được thôi, nhưng ngươi cũng sốt ruột quá rồi đó, vào đây, ta nói cho ngươi, bên ngoài không an toàn đâu



Hắc y nhân bên ngoài không nói gì, đi vào, Lộ Khiết lấy hai ngón tay ra hiệu y lại gần, hắc y nhân lại gần Lộ Khiết * Vụt* Lộ Khiết nhanh chóng tháo chiếc khăn che mặt màu đen chùm kín mít của y, tên hắc y nhân qua nói chuyện thì quả là nữ, y vôi vàng che mặt đi, hai tay lấy trong người hai quả bom khói ném xuống đất, khói nổi lên và y cũng chạy trốn



- Chậc- Lộ Khiết vừa ho vừa phủi đi phủi lại cho khói tan- Rốt cuộc là ai tốn nhiều tâm tư để lôi kéo ta đến vậy, bọn họ có vẻ biết rất rõ ta sẽ kích động như thế nào nếu nhắc đến người đó



Ở Uyện viện...



Nan Nan hiện tại đang dùng bữa tối, đột nhiên có hòn sỏi nhỏ ném vào cô



- Thái tử phi, cẩn thận!



A Thi lập tức chạy ra ngó cửa sổ, bối rối quay lại nhìn Nan Nan, cô tò mò ra nhìn, thấy Phong Lộ Khiết đang ngồi trên cây



- Này, công chúa làm gì trên đó vậy?



- Thấy chán- Lộ Khiết nhảy từ trên cây xuống- Hôm nay tết Đoan ngọ, bên ngoài cung náo nhiệt lắm, mọi năm ta không có ai là nữ nhân đi cùng, năm nay rủ ngươi đi



- Thật hả- Nan Nan hớn hở- Đi luôn ngại gì



Nan Nan sai A Thi dọn đồ xuống và ở lại trong viện, Lộ Khiết dùng khinh công nhảy lên bờ tường



- Sao vậy, nhảy đi chứ



- Ta.. ta không biết khinh công



- Đùa ta à- Lộ Khiết nhìn đểu Nan Nan- Ta thấy ngươi thân thủ không tệ, vậy mà lại không biết khinh công??



- Gì chứ, ta biết đánh nhau chứ đâu nghĩa là ta biết khinh công



- Thật tình-Lộ Khiết nhảy xuống- Đi đường sau vậy



Hức tự dưng xấu hổ quá, biết sao được, tận năm lớp 3 mẹ mới bắt đầu cho mình học võ, chứ trước đó toàn bắt mình dùng trí để huấn luyện, mà dùng trí để làm gì chứ trong khi hầu như đều dùng bạo lực để giải quyết. Nếu mình xuyên không vào đúng tuổi của mình thì mình chắc chắn là một nữ thần đồng, mới biết nói ba mẹ đã bắt đầu cho mình huấn luyện rồi, giờ kĩ năng sống của mình còn hơn cả một học sinh cao trung, kĩ năng sinh tồn thì tốt hơn người bình thường, hức hức ông trời đáng ghét



Hai người ra khỏi cung, quả nhiên bên ngoài rất náo nhiệt, đèn lồng thắp lên đẹp không kém gì ở thành phố, các món bánh truyền thống tết Đoan ngọ được bày bán khắp nơi



- Này, người mang theo tiền đấy chứ



- Đương nhiên rồi, chả lẽ ta tay không ra ngoài



- Tuyệt quá- Nan Nan cười- Chúng ta ra mua chỗ bánh kia đi, ngon lắm a



- Mua..mua chúng á- Lộ Khiết bĩu môi- Ngươi có phải là Thái tử phi không vậy, lại đi ăn mấy đồ đường phố đó, đồ kém sang, ta đưa ngươi đến một nơi còn có đồ ngon hơn ở đây nhiều



- Hả, người cũng không phải lần đầu tiên xuất cung mà chưa từng ăn đồ đường phố?? Trời người mới kém sang đó



- Này...- Lộ Khiết chưa kịp nói bị Nan Nan đúp ngay vào miệng một chiếc bánh ngọt- Ngươi...ngươi...



- Thế nào thế nào- Nan Nan vừa hỏi vừa cười trêu



- / Đáng ghét, ai ngờ chúng lại ngon chứ/ Nể tình ngươi cầu xin ta, ta miễn cương nghe theo vậy



- Được được- Nan Nan khoác tay Lộ Khiết kéo đi- Mua sắm nào!!



- Này này từ từ thôi, bộ ngươi bị tinh thần phân liệt hả?! Khí thế khác hẳn chiều nay



- A, ta thích gọi nó là giả heo ăn thịt hổ hơn a



Nói là mua sắm nhưng Lộ Khiết bị Nan Nan dụ mua hết đồ ăn chỗ này đến chỗ khác, y cũng đâu thể từ chối vì chính y cũng thích



- Kẹo đường đây, hai vị cô nương muốn ăn không?



- Ồ trông được đó, cho hai cái- Lộ Khiết nhìn chằm chằm vào que kẹo



Nan Nan thấy Lộ Khiết đang mua hàng, bèn đi loanh quanh đó, hoa phượng ở thời cổ đại đẹp và xum xuê hơn rất nhiều, thấy một cành ở gần, Nan Nan kiễng chân lên lấy tay với



“Cố lên, sắp lấy được rồi”



Đằng sau cô đột nhiên có bàn tay ngắt lấy cành hoa, người đó đứng rất sát cô, Nan Nan ngạc nhiên quay lại



- Ngũ...ngũ vương gia..??